Chương 6: Độ hảo cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Độ hảo cảm

(truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad shunshunlilibiye)

Lạc Nhàn Vân dù công lực không còn bao nhiêu nhưng vẫn có thể sử dụng thuyền bay.

Chiếc thuyền bay của y có hình dạng như một chiếc lông vũ, dài hơn mười mét, hai đầu hẹp và ở giữa rộng. Chỗ rộng nhất ở giữa khoảng bốn mét, lại còn lõm xuống.

Đoan Mộc Vô Cầu vừa lên thuyền bay đã không ngồi thẳng được. Thuyền Hồng Vũ này không chỉ có hình dạng như lông vũ, ngồi vào còn cảm giác mềm mại như lông vịt.

Khi Lạc Nhàn Vân chế tạo thuyền Hồng Vũ là để rèn luyện tâm trí.

Có câu nói rằng "giàu sang mà không hoang dâm". Người tu hành nghịch thiên mà đi, muốn trở thành cao thủ ắt phải đi ngược lại bản tính con người, làm những việc phản nhân tính.

(*) Câu gốc 富贵不能淫/phú quý bất năng dâm. Xuất phát từ một câu nói của Mạnh Tử: "Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất," (Tức là giàu sang mà không hoang dâm, nghèo hèn mà không đổi chí khí, gặp uy vũ không chịu khuất phục). Tham khảo vandieuhay.net.

Tu sĩ Chính đạo không thể ham mê hưởng thụ, phải kiềm chế dục vọng, không thể hành xử theo ý mình.

Một tu sĩ Kim Đan kỳ nếu tùy ý hành động có thể hủy diệt cả một quốc gia trong chớp mắt. Sức mạnh càng lớn, càng phải kiềm chế.

Vậy nên mỗi khi tu sĩ Chính đạo đạt đến một cảnh giới nào đó, đều phải thích ứng một thời gian, ổn định lại tâm tính, tránh để tâm tính đổi thay do tăng thêm sức mạnh.

Ma đạo thì không cần tu tâm. Vì thế sau khi Ma tu mạnh lên, dưới sự điều khiển của sức mạnh họ coi vạn vật như cỏ rác, làm ra nhiều việc thương thiên hại lý.

Nếu không có sự ràng buộc của Chính đạo, Ma tu sẽ biến nhân gian thành địa ngục, giết đến vạn vật héo tàn, cuối cùng chỉ còn lại mình thế gian tồn tại.

Để tu tâm, Lạc Nhàn Vân cố ý chế tạo thuyền Hồng Vũ cực kỳ thoải mái, ngồi lên là như muốn chìm vào.

Nhưng y lại muốn ngồi ngay ngắn trên thuyền Hồng Vũ, đối kháng với dục vọng hưởng thụ.

Đoan Mộc Vô Cầu thì không chịu được, hắn nằm xoài trên thuyền bay mềm mại, buồn ngủ rũ rượi.

Thuyền bay của Lạc Nhàn Vân còn thoải mái hơn cả giường mới làm của hắn.

Đoan Mộc Vô Cầu lim dim nghĩ.

Lạc Nhàn Vân thấy Đoan Mộc Vô Cầu ngồi không ngay ngắn, nằm cũng không đàng hoàng, áo quần xộc xệch thực sự không ra dáng, y có chút không chịu nổi.

Nhưng Lạc Nhàn Vân vốn là người nghiêm khắc với bản thân khoan dung với người khác, dù y không chịu nổi cũng không ép Đoan Mộc Vô Cầu phải thay đổi tư thế.

Dùng thuyền bay để đối kháng với dục vọng hưởng thụ là phương pháp tu tâm của Lạc Nhàn Vân, chưa chắc đã phù hợp với người khác.

Có những người "rượu thịt qua đường ruột, Phật giữ ở trong tâm", biết đâu Đoan Mộc Vô Cầu là người như vậy.

Tuy nhiên Lạc Nhàn Vân cũng không để mình khó chịu, y đã không nhịn nổi thì sẽ ra tay.

Lạc Nhàn Vân nhẹ nhàng vung tay áo, một đám mây trên áo y biến thành một chiếc áo choàng trắng, phủ kín lên người Đoan Mộc Vô Cầu.

Thế là Lạc Nhàn Vân không còn thấy tư thế ngồi không ra dáng của Đoan Mộc Vô Cầu nữa.

"Y còn đắp chăn cho mình!" Cả đời Đoan Mộc Vô Cầu chưa từng được đối xử như vậy, trong chốc lát cảm tình với Lạc Nhàn Vân tăng vọt.

Hắn vừa nghĩ đến chuyện nằm trên áo của Lạc Nhàn Vân, thì Lạc Nhàn Vân đã lấy áo đắp cho hắn rồi.

Đây chẳng phải là tâm ý tương thông, vừa gặp nhau như đã quen biết từ lâu đó sao?

Đoan Mộc Vô Cầu nhìn về phía Lạc Nhàn Vân.

Lạc Nhàn Vân thấy Đoan Mộc Vô Cầu nhìn mình chăm chú, tất nhiên không thể nói "ta thấy tư thế ngồi của ngươi không thuận mắt", y chỉ mỉm cười nói: "Trên núi gió lớn, chiếc áo này có thể tránh gió. Nếu Đoan Mộc đạo hữu không thích thì vứt đi cũng được."

Sao mà vứt được?

Đoan Mộc Vô Cầu quấn chặt áo choàng, lẩm bẩm "ừm" một tiếng: "Vậy bản tôn cứ nhập gia tùy tục vậy, không khách sáo nữa."

Hai bên đạt được thỏa thuận.

Lạc Nhàn Vân công lực yếu ớt, thuyền bay không thể bay nhanh, chỉ có thể chầm chậm trôi nổi.

Trong khi thuyền bay chao đảo, Đoan Mộc Vô Cầu ngủ thiếp đi.

Hệ thống Diệt thế liên tục nhắc nhở trong giấc mơ của Đoan Mộc Vô Cầu, bảo hắn giết Lạc Nhàn Vân, nút "Đồng ý" cứ nhấp nháy ánh sáng đỏ.

Phiền đến nỗi Đoan Mộc Vô Cầu hét lên trong mơ: "Không giết không giết không giết, cứ ép bản tôn làm việc thôi, bản tôn dù phải đào nửa thần hồn cũng sẽ trừ khử ngươi!"

Dường như Hệ thống Diệt thế có chút bất lực, giọng nói vô cảm nhắc nhở: [Không giết Lạc Nhàn Vân, người chết sẽ là ngươi.]

"Vậy bản tôn còn sống được bao nhiêu năm?" Đoan Mộc Vô Cầu hỏi trong mơ.

Hệ thống Diệt thế: [Bốn mươi chín năm. Nếu ngươi lợi dụng bốn mươi chín năm này để chuẩn bị diệt thế, ngươi có thể sống mãi.]

"Nếu diệt thế, bản tôn phải mệt mỏi thêm bốn mươi chín năm nữa." Đoan Mộc Vô Cầu nói rõ ràng, "Sau bốn mươi chín năm diệt thế, bản tôn có thể nghỉ ngơi bao lâu?"

Hệ thống Diệt thế im lặng.

"Ngươi cũng không biết đúng không?" Đoan Mộc Vô Cầu hỏi.

Hệ thống Diệt thế: [Phạm vi thăm dò của hệ thống chỉ đến lúc diệt thế.]

Đoan Mộc Vô Cầu đâu phải chưa từng diệt môn Ma đạo, hắn còn thống nhất Ma đạo, lập nên Đào Nguyên Tông.

Trong lòng hắn hiểu rõ, diệt môn tuy khó nhưng lập tông môn còn khó hơn gấp bội.

Hắn đánh mỗi Ma tu một trận, mất cả mười năm trời để lấy máu của họ khắc vào Sơn Hà Lục.

Đoan Mộc Vô Cầu nói với Hệ thống Diệt thế: "Diệt thế ấy à, hoặc cùng thế giới đồng quy vu tận, hoặc sau khi diệt hết mọi thứ, xây dựng lại thế giới theo ý mình, trở thành thần của thế giới mới."

"Hai con đường này, một là bản tôn mệt mỏi bốn mươi chín năm rồi kéo cả thế giới đi cùng. Hai là bản tôn mệt mỏi bốn mươi chín năm, sau đó phải mệt mỏi vô số lần bốn mươi chín năm để tái tạo thế giới."

"Nhưng hiện tại bản tôn đang nghỉ ngơi, nằm trên chiếc thuyền bay mềm mại ngủ ngon lành. So với hai kết cục ngươi đưa ra, bản tôn thà tận hưởng bốn mươi chín năm, sau đó ra sao thì mặc kệ."

Chửi rủa hệ thống một trận, Đoan Mộc Vô Cầu chìm sâu hơn vào giấc ngủ, không thèm để ý đến hệ thống diệt thế nữa.

Trong giấc mơ, hình như Đoan Mộc Vô Cầu cảm thấy Hệ thống Diệt thế rối loạn, biến thành một mớ hỗn độn.

Hệ thống Diệt thế để lại một câu: [Hệ thống lỗi, đang tái cấu trúc, xin chủ nhân chờ đợi.]

Ai thèm chờ ngươi chứ. Đoan Mộc Vô Cầu nghĩ thầm.

Nhưng bản tôn quả là khéo ăn khéo nói, chỉ dựa vào lời nói mà đánh bại được tâm ma.

Lạc Nhàn Vân đã đưa Đoan Mộc Vô Cầu đến Lăng Đô Phong từ lâu, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu vẫn chưa tỉnh.

Trên đường đến Lăng Đô Phong, chưởng môn Bắc Thần phái đã dùng thuật truyền âm để kể cho Lạc Nhàn Vân nghe tất cả chiến tích của Đoan Mộc Vô Cầu trong những năm qua, nhắc y phải cẩn thận.

Chưởng môn Bắc Thần phái nói Đoan Mộc Vô Cầu tính tình thất thường, lòng dạ khó lường, bề ngoài thì lịch sự nhưng thực ra rất xảo quyệt.

Tống Quy hiện vẫn bị phong ấn. Mắt không thể nhìn, miệng không thể nói, không biết Đoan Mộc Vô Cầu dùng cách gì mà phong ấn được Tống Quy, các cao thủ của môn phái cũng không thể giải được, đủ thấy pháp lực của Đoan Mộc Vô Cầu cao thâm khó dò.

Nếu Đoan Mộc Vô Cầu thực sự muốn ám hại Lạc Nhàn Vân, chỉ có chuông Tỉnh Thế mới có thể chế ngự hắn.

Chưởng môn Bắc Thần phái đã cử người canh giữ chuông Tỉnh Thế, chỉ cần Lạc Nhàn Vân cảm thấy có gì không ổn thì bóp nát ngọc truyền tin, họ sẽ đánh thức chuông Tỉnh Thế ngay.

Nhận được những thông tin này, Lạc Nhàn Vân tiến đến bên cạnh Đoan Mộc Vô Cầu đang ngủ say, quan sát một lúc rồi giơ tay chọc vào giữa chân mày của Đoan Mộc Vô Cầu.

Giữa chân mày có linh khiếu, là nơi kết nối giữa thần hồn và cơ thể, đối với người tu hành là vị trí vô cùng quan trọng.

Linh khiếu bị phá hủy, dù là tu sĩ Chính đạo hay Ma tu, công lực cũng không thể tiến triển thêm.

Người tu hành dù có hôn mê bất tỉnh cũng sẽ theo bản năng mà bảo vệ linh khiếu, không để người khác chạm vào.

Thế mà y lại dễ dàng chạm được vào chân mày của Đoan Mộc Vô Cầu.

Người này thậm chí còn không tỉnh giấc.

Đoan Mộc Vô Cầu thực sự tàn nhẫn như lời đồn ư?

Theo Lạc Nhàn Vân, y cảm thấy Đoan Mộc Vô Cầu thực ra là người nói sao làm vậy.

Hắn nói sẽ giết người, thì chắc chắn sẽ giết; nói có chuyện muốn bàn, thì sẽ không ám hại.

Để Lạc Nhàn Vân đang bị thương tin tưởng, Đoan Mộc Vô Cầu thậm chí không hề đề phòng y.

Dùng sự chân thành đối đãi người khác, chẳng phải là hành động của người quân tử sao?

Lạc Nhàn Vân nghĩ khác với mọi người, nhưng y cũng không phụ lòng chưởng môn sư huynh.

Y giấu ngọc truyền tin trong ống tay áo, nếu thực sự nhìn lầm người, bóp nát ngọc cũng chẳng sao.

Thế là Lạc Nhàn Vân vừa đợi cái gọi là "thanh tiến độ" chậm rãi tăng lên, vừa chờ Đoan Mộc Vô Cầu tỉnh giấc.

Lạc Nhàn Vân ngồi xếp bằng thiền định, bất giác đã qua năm canh giờ.

Đoan Mộc Vô Cầu ngủ một giấc ngon lành.

Khi hắn mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong chiếc thuyền bay mềm mại như thể đang ở trên mây, trên người đắp chiếc áo choàng ấm áp chống gió, cảm giác như đang ở chốn tiên cảnh.

Lạc Nhàn Vân cảm nhận được động tĩnh của Đoan Mộc Vô Cầu, tay áo dài quét qua bàn đá trước mặt, một ấm trà thanh khiết hiện ra trên bàn.

Lạc Nhàn Vân rót hai chén trà, nói với Đoan Mộc Vô Cầu: "Đoan Mộc đạo hữu, có muốn uống một chén trà để tỉnh táo không?"

Đoan Mộc Vô Cầu bước đến trước mặt Lạc Nhàn Vân, cầm lấy chén trà uống một hơi cạn sạch, như bò ăn hoa mẫu đơn.

Trà vào miệng, ngọt ngào vô cùng. Một luồng linh khí theo dòng trà lưu chuyển khắp cơ thể Đoan Mộc Vô Cầu, khiến hắn cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Cả đời Đoan Mộc Vô Cầu chưa từng ngủ ngon như thế này, cũng chưa từng uống loại trà đầy linh khí như vậy.

Hắn nhìn về phía Lạc Nhàn Vân, cảm tình trong lòng lại tăng thêm.

Lạc Nhàn Vân nói: "Hôm nay Đoan Mộc đạo hữu đến thăm Bắc Thần phái, không biết có việc gì quan trọng không?"

Đối mặt với Lạc Nhàn Vân thế này, Đoan Mộc Vô Cầu thấy có thể nói ra bí mật về tâm ma của mình.

Hắn thẳng thắn: "Bản tôn có một tâm ma, ngày đêm ép bản tôn diệt thế, phiền đến mức bản tôn suýt chút nữa làm theo. Các ngươi là Chính đạo, có quản chuyện này không?"

Lạc Nhàn Vân không coi lời Đoan Mộc Vô Cầu nói là chuyện đùa.

Đã trải qua đại kiếp hai trăm năm trước, hơn ai hết y hiểu rõ đại kiếp chưa kết thúc, chỉ bị họ - Bảy Ngôi Sao Cứu Thế - trì hoãn một thời gian.

Giờ có người nhắc đến chuyện diệt thế, Lạc Nhàn Vân nhất định phải nghiêm túc đối phó.

"Việc này tại hạ không thể chối từ", Lạc Nhàn Vân nghiêm túc nói, "Đoan Mộc đạo hữu, tâm ma của ngươi có hình dạng thế nào, có thể miêu tả chi tiết không?"

Đoan Mộc Vô Cầu vốn đến tìm Lạc Nhàn Vân giúp đỡ, tất nhiên sẽ không giấu diếm, liền kể lại chuyện về Hệ thống Diệt thế.

Trong lúc kể, thỉnh thoảng Hệ thống Diệt thế kêu "tít" nhắc nhở Đoan Mộc Vô Cầu không được tiết lộ bí mật của hệ thống, nhưng Đoan Mộc Vô Cầu chẳng để tâm.

Cuối cùng Hệ thống Diệt thế nhắc nhở: [Sau khi hệ thống tái cấu trúc sẽ tăng cơ chế trừng phạt.]

Lạc Nhàn Vân kiến thức rộng rãi, càng nghe càng cảm thấy "hệ thống diệt thế" không giống tâm ma, mà giống như một loại ý thức, một dạng vận mệnh.

Từ xưa đến nay tất cả những người được trời định đều như có thần trợ giúp, có thể phát huy sức mạnh to lớn trong hoàn cảnh cam go, mỗi bước đi trong đời đều mang may mắn và nhiều cơ hội.

Người xưa gọi đó là mệnh trời, trời ban vận may. Lạc Nhàn Vân nghĩ rằng "hệ thống diệt thế" trên người Đoan Mộc Vô Cầu chính là loại sự vật huyền diệu này.

Chỉ là, chưa từng thấy loại khí vận nào cụ thể như hệ thống diệt thế, có thể nói chuyện với người, lại còn có thể thông báo nhiệm vụ.

Thật sự kỳ quái.

Lạc Nhàn Vân đang suy nghĩ thì "thanh tiến độ" trước mặt cuối cùng cũng đầy.

Bên tai Lạc Nhàn Vân vang lên một âm thanh:

[Ting, hệ thống cứu thế đã khóa mục tiêu, đang tìm kiếm người cứu thế...]

[Đã kết nối. Chủ nhân Lạc Nhàn Vân có chấp nhận nhiệm vụ cứu thế không?]

Vừa nghe xong "Hệ thống Diệt thế", Lạc Nhàn Vân: "......"

Sao y cũng được 'trời ban vận may'?

Chẳng lẽ "Hệ thống Cứu thế" là tồn tại đối kháng lại "Hệ thống Diệt thế", ứng vận mà sinh?

Nếu đã như vậy, y nhất định phải chấp nhận "Hệ thống Cứu thế" để đối kháng với "Hệ thống Diệt thế".

Trong lòng Lạc Nhàn Vân kiên định: "Chấp nhận, xin hỏi ta phải làm gì để cứu thế giới?"

Hệ thống cứu thế: [Hệ thống đã khóa mục tiêu diệt thế, phát hiện độ hảo cảm của Ma Tôn diệt thế với ngươi rất cao, đề nghị đi theo tuyến tình yêu để giải cứu thế giới.]

Lạc Nhàn Vân: "......"

Trước mắt y hiện ra một thanh hiển thị độ hảo cảm, có thể thấy độ hảo cảm của Đoan Mộc Vô Cầu đối với mọi người.

Chỉ thấy độ hảo cảm của Đoan Mộc Vô Cầu chia thành Lạc Nhàn Vân và những người khác.

Độ hảo cảm của những người khác đều dưới 10, chỉ riêng Lạc Nhàn Vân là 60.

Lạc Nhàn Vân hỏi: "Hệ thống Cứu thế tiền bối, ý tiền bối là muốn ta cảm hóa Đoan Mộc Vô Cầu, dẫn dắt hắn hướng thiện, tiêu trừ ý định diệt thế?"

Y bỏ qua hai chữ "tình yêu".

Đáng tiếc Hệ thống Cứu thế không cho phép Lạc Nhàn Vân giả ngốc.

Hệ thống Cứu thế: [Đề nghị đi theo tuyến tình yêu để cứu thế, nhào tới ôm hắn, hôn môi hắn!]

Lạc Nhàn Vân: "......"

Hệ thống này không đứng đắn.

Ánh mắt y không tự chủ rơi xuống môi Đoan Mộc Vô Cầu.

Đoan Mộc Vô Cầu đang tự rót trà uống, húp húp uống trộm trà của Lạc Nhàn Vân, thưởng thức vị ngọt còn đọng lại.

Thấy Lạc Nhàn Vân nhìn chằm chằm vào môi mình, hắn có chút chột dạ, đặt ly trà xuống, cười nhạt nói: "Sao ngươi lại nhìn bản tôn như vậy? Nụ cười của bản tôn khát máu quá chăng?"

Đoan Mộc Vô Cầu cũng không biết nụ cười của hắn có vấn đề gì không, dù sao chỉ cần hắn cười, người trong Ma đạo đều run rẩy.

Lạc Nhàn Vân lắc đầu: "Không, chỉ là ta... có lẽ đã hiểu được tâm ma của Đoan Mộc đạo hữu có hình dạng thế nào rồi."

Lời vừa dứt, Lạc Nhàn Vân thấy độ hảo cảm của Đoan Mộc Vô Cầu lại tăng thêm 5, trở thành 65.

Hệ thống Cứu thế: [Tít tít tít tít tít!]

Lạc Nhàn Vân hơi đau đầu, đưa tay xoa trán.

Đoan Mộc Vô Cầu thấy Lạc Nhàn Vân có vẻ đau đầu, quan tâm hỏi han: "Ngươi bị thương nặng thêm à? Bản tôn không phải người ưa chiếm lợi. Có qua có lại, ngươi giúp bản tôn trừ tâm ma, bản tôn sẽ giúp ngươi chữa thương. Ngươi nói xem bản tôn cần tìm linh dược gì để chữa trị vết thương của ngươi? Dù phải lên trời xuống biển, bản tôn cũng sẽ tìm cho ngươi!"

Hệ thống Cứu thế: [Ngươi thấy chưa! Đoan Mộc Vô Cầu có cảm tình với ngươi! Nhanh lên, tiến tới, tăng độ hảo cảm đến 100 đi!]

Lạc Nhàn Vân: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro