Chương 7: Tặng đồ ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Tặng đồ ngọt

(truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad shunshunlilibiye)

Đoan Mộc Vô Cầu thấy mặt mũi Lạc Nhàn Vân tái nhợt, không khỏi nói: "Vết thương của ngươi lại tái phát hả? Chẳng lẽ ngươi sắp chết rồi? Có cần bản tôn giúp ngươi một tay không?"

Lạc Nhàn Vân: "......"

Lời nói thì tốt đấy, nhưng nghe hơi khó chịu. Là muốn giúp y chữa thương hay giúp y đi chết đây?

Hệ thống Cứu thế: [Ma tôn Diệt thế là vậy đấy, tùy tiện nói một câu thôi đã đủ thể gây ra đại chiến chính tà rồi.]

Hệ thống Cứu thế: [Lúc này hắn rất quan tâm đến ngươi, sẵn sàng vì cứu ngươi mà dốc hết ruột gan (theo nghĩa đen). Nhưng nếu ngươi hiểu lầm ý hắn và tỏ ra đề phòng, hắn cũng có thể dốc hết ruột gan với ngươi (vẫn theo nghĩa đen).]

Lạc Nhàn Vân thấy Hệ thống Cứu thế nói chuyện cũng khá khó hiểu, dù đã có ghi chú thêm y vẫn cảm thấy mông lung.

Hệ thống Cứu thế: [Đối phó với kẻ chậm hiểu, yêu ghét đều cực đoan như hắn, hành động hiệu quả hơn lời nói. Đừng nói gì nữa hết, cứ nhào tới hôn hắn là có thể cứu được thế giới rồi.]

Mặt Lạc Nhàn Vân càng tái hơn. Đoan Mộc Vô Cầu thấy vậy bèn lấy ra một chiếc túi gấm, bắt đầu lục lọi.

Chiếc túi gấm chỉ bằng lòng bàn tay nhưng bên trong lại rộng như một cung điện, chứa đầy những thiên tài địa bảo mà Đoan Mộc Vô Cầu đã (cướp) thu thập được trong những năm qua.

Hắn lấy ra nào là linh chi ngàn năm, quả hồng tinh, tuyết liên thiên sơn, nhân sâm sắp hóa hình, nội đan của một loài linh thú nào đó cùng đủ loại đan dược bày lên bàn trà nhỏ, nhìn Lạc Nhàn Vân với ánh mắt tràn đầy mong đợi.

Trong mắt hắn viết rõ, "bản tôn giúp ngươi chữa thương, đưa cho ngươi những thứ tốt, ngươi nhất định phải giúp bản tôn giải quyết chuyện tâm ma này nhé".

Hệ thống Cứu thế trong đầu Lạc Nhàn Vân gào thét: [Sính lễ, đây chắc chắn là sính lễ!]

Lạc Nhàn Vân: "......"

Không ổn rồi, y không thể đối mặt với cả Đoan Mộc Vô Cầu và hệ thống cùng lúc, không thể ứng phó nổi.

Y lùi lại nói: "Vết thương của ta khá đặc biệt, các loại linh dược thông thường không hiệu quả. Trong phòng ta có trận pháp tụ linh, dùng phương pháp đặc biệt nghỉ ngơi một lúc là ổn, không cần dùng thuốc."

Nói xong Lạc Nhàn Vân định quay về phòng, thấy Đoan Mộc Vô Cầu đi theo sau như muốn vào cùng, y vội nói: "Nghỉ ngơi cần ở một mình."

"Ồ." Đoan Mộc Vô Cầu không được giúp, có chút thất vọng.

Nếu hắn không giúp được Lạc Nhàn Vân, y vẫn chịu giúp hắn trị tâm ma chứ?

Vậy chẳng phải hắn sẽ trở thành Ma tu ép người làm việc không công sao?

Cũng không khác gì với việc bị bắt và bị ép làm việc không công cho những Ma tu kia năm xưa?

Đoan Mộc Vô Cầu ghét nhất là những kẻ ép người khác làm việc mà không trả công, hắn từng tự hứa sẽ không bao giờ trở thành kẻ như vậy.

Lạc Nhàn Vân thấy Đoan Mộc Vô Cầu thất vọng, không khỏi áy náy: "Ta chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là ổn, ngươi cứ đợi ở Lăng Đô Phong, ta sẽ ra ngay. Nếu thấy chán..."

Lạc Nhàn Vân nghĩ một lát rồi vung tay, trên bàn trà liền xuất hiện nhiều loại bánh ngọt và đồ ăn có linh khí.

Tu sĩ sau khi đạt Trúc Cơ không cần ăn uống nhiều, đến Kim Đan kỳ thì hoàn toàn không cần ăn, ăn hay không chỉ tùy sở thích.

Bắc Thần phái có linh điền riêng, trồng linh thảo làm thành những món ăn tinh tế gửi đến từng nơi.

Lạc Nhàn Vân không ham mê ăn uống, hiếm khi ăn gì nhưng môn phái vẫn gửi thức ăn theo khẩu phần.

Hộp thức ăn được bảo vệ bởi trận pháp, không bị hỏng hay nhiễm bụi, dù để hàng trăm năm cũng không sao, vẫn tươi ngon như ban đầu.

Dù thế thức ăn ở Lăng Đô Phong cũng không phải là đồ cũ.

Mỗi năm một lần, đệ tử mang thức ăn lên mà thấy Lạc Nhàn Vân không động vào sẽ lấy hộp cũ mang đi, chia cho đệ tử Trúc Cơ trở lên trong môn phái để tránh lãng phí.

Vì thế thức ăn ở Lăng Đô Phong luôn là mới nhất trong năm.

Lạc Nhàn Vân giao toàn bộ phần ăn năm nay cho Đoan Mộc Vô Cầu, áy náy nói: "Nếu Đoan Mộc đạo hữu thấy chán, có thể dùng chút bánh ngọt giết thời gian. Ta tiếp đãi không chu đáo, mong đạo hữu thông cảm."

Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Khi ngươi tìm ra cách chữa thương thì cứ nói cho bản tôn biết, có cần gì bản tôn sẽ đi cướp, đừng để lỡ việc chữa trị."

Sau khi Lạc Nhàn Vân vào phòng, Đoan Mộc Vô Cầu ngồi xuống trước bàn trà, cầm một miếng bánh hình tròn có chạm khắc màu xanh, tò mò nhìn một lúc.

Hắn cắn một miếng, bánh tan ngay trong miệng, một luồng linh khí theo đó vào cơ thể Đoan Mộc Vô Cầu.

Linh khí không nhiều, kém xa so với những viên đan dược hắn thường dùng.

Nhưng bánh này ngọt ngào mềm mịn, là cảm giác mà Đoan Mộc Vô Cầu chưa từng trải nghiệm, hắn không khỏi cong mắt cười.

Đương thời loạn thế, nhân gian chiến loạn liên miên, dân chúng lầm than.

Đoan Mộc Vô Cầu vốn có cha mẹ, còn có ba anh chị em.

Cha và anh cả mới mười một tuổi bị một quân đội nào đó bắt đi làm dân phu vận chuyển lương thực, từ đó không quay về.

Anh hai cõng em gái chưa đến hai tuổi lên núi hái rau dại gặp phải sơn tặc, cũng chẳng còn tin tức.

Nghe đồn sơn tặc ăn thịt người, phụ nữ có thể còn sống thêm vài ngày, trẻ con thì chắc chắn không sống nổi.

Sau đó mẹ trở nên điên dại. Một ngày nọ nói thấy chồng và các con gọi mình, lơ mơ chạy đi. Hôm sau xác bà được phát hiện bên bờ sông, giữa trán có một lỗ máu, dù đã chết vẫn máu vẫn không ngừng chảy.

Lúc đó Đoan Mộc Vô Cầu không biết chuyện gì xảy ra, đến khi nhập Ma đạo mới biết mẹ bị Ma tu dùng ảo thuật dụ dỗ, lấy linh hồn từ giữa trán để luyện công.

Đoan Mộc Vô Cầu thành Kim Đan kỳ khi mới hơn hai mươi tuổi. Hắn dùng bí pháp Ma đạo tìm kiếm huyết thân, chỉ nhận được kết quả chẳng người thân nào còn sống.

Cha và anh cả đi vận lương, anh hai và em gái bị sơn tặc bắt, đều chết không lâu sau khi mất tích.

Thuở nhỏ nghèo khó, Đoan Mộc Vô Cầu chỉ ăn gạo lứt và rau dại. Khi cha còn sống mỗi tháng còn được ăn chút thịt, sau này không biết thịt là gì nữa, càng chưa từng được ăn đồ ngọt.

Khi bị Ma tu bắt đi, ăn cũng không phải thức ăn mà là đan dược duy trì mạng sống.

Đan dược tuy đầy linh khí, khiến Đoan Mộc Vô Cầu cao lớn nhưng đan dược rất đắng, khó nuốt.

Chịu đựng hàng chục năm, Đoan Mộc Vô Cầu đã hoàn toàn không cần ăn uống.

Trong đầu hắn cũng không có ấn tượng gì về đồ ăn ngon, chỉ coi thức ăn là phương tiện sinh tồn, hoàn toàn không biết vị ngon của ẩm thực.

Môn hạ Ma tu có kẻ muốn lấy lòng Đoan Mộc Vô Cầu, nhưng ai lại đi dùng mấy thứ bánh ngọt nhỏ xíu này để lấy lòng Ma tu? Tất cả đều tặng những thứ như thiên tài địa bảo, tiên đan pháp khí, nên Đoan Mộc Vô Cầu chưa từng ăn thứ gì ngon.

Mãi đến lúc này, ở tuổi chín mươi, Đoan Mộc Vô Cầu mới lần đầu tiên được ăn đồ ngọt.

Vị ngọt của trà vừa rồi đối với hắn đã là ngọt ngào chưa từng có, bánh ngọt này lại càng ngọt hơn, một vị hắn chưa bao giờ được thưởng thức.

Ngon thật. Đoan Mộc Vô Cầu híp mắt lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào đĩa bánh khắc hoa trên bàn, có cái còn được tạc thành hình động vật nhỏ, trông thật đáng yêu.

Đoan Mộc Vô Cầu cầm lấy một cái bánh trắng hình con heo nhỏ, lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhảm nhí."

Rồi lập tức nhét vào miệng, thưởng thức vị ngon của nó.

"Chỗ của Lạc Nhàn Vân lại có mấy thứ bánh ngọt dành cho trẻ con như thế này, thật nhảm nhí." Đoan Mộc Vô Cầu vừa nói, miệng lại vừa nhai, giải quyết sạch cả hộp.

Đoan Mộc Vô Cầu mở hộp khác, bên trong là các loại quả khô ngâm mật.

Hắn nhìn một lát, rồi lại tiếp tục ăn.

Khi Đoan Mộc Vô Cầu đang càn quét mấy hộp bánh ngọt, Lạc Nhàn Vân đang nghiên cứu về "tâm ma" của mình.

"Hệ thống tiền bối, ngài có phải là tổ tiên không đành lòng thấy đại kiếp xảy ra, nên hạ phàm chỉ dẫn hậu bối không?" Lạc Nhàn Vân hỏi.

Y suy đoán từ hai chữ "hệ thống".

"Hệ" có nghĩa là có liên quan, như mẫu hệ, hệ tông môn; "thống" thì có nghĩa là thống lĩnh, thống trị, điều hành.

"Hệ thống" có lẽ là tổ tiên thống lĩnh đệ tử thuộc hệ phái của mình, truyền xuống một số phương pháp cứu thế.

Lạc Nhàn Vân gọi "hệ thống" là tiền bối cũng không có gì sai.

Hệ thống Cứu thế: [Quyền hạn của người dùng không đủ, không thể tra cứu thông tin này.]

Lạc Nhàn Vân hỏi: "Hệ thống tiền bối, chẳng lẽ phương pháp cứu thế của tại hạ chỉ có cách đó thôi sao? ... ấy, cái mà ngài vừa nhắc đến?"

Hệ thống Cứu thế: [Có hai phương án cứu thế, hệ thống ưu tiên đề xuất cách thuận tiện hơn.]

Lạc Nhàn Vân: "Xin tiền bối vui lòng giải thích kỹ hai phương án."

Hệ thống Cứu Thế: [Phương án đầu tiên là nắm tay hắn, ôm eo hắn, hôn môi hắn, cởi áo hắn, song tu với hắn, mê hoặc hắn, khiến hắn nghe lời ngươi răm rắp.]

Lạc Nhàn Vân: "Ta chọn phương án thứ hai."

Dù phương án thứ hai là gì, y cũng không thể chấp nhận phương án đầu tiên!

Điều này có khác gì những Ma tu mê hoặc người khác, dùng sắc dụ để làm họ sa ngã?

Hệ thống Cứu thế: [Phương án thứ hai chậm hơn, có thể mất hàng chục năm.]

Lạc Nhàn Vân: "Nếu chỉ cần bỏ ra vài chục năm là có thể giải quyết đại kiếp, ta cam tâm tình nguyện."

Hệ thống Cứu thế: [Chung sống lâu dài với Đoan Mộc Vô Cầu, hóa giải sự thù hận của hắn với thế giới, gỡ bỏ nút thắt trong lòng hắn, bảo vệ tâm hồn của hắn. Khiến hắn yêu thế giới này, như ngươi vậy.]

"Đây đúng là một phương án khả thi." Lạc Nhàn Vân gật đầu.

Hệ thống Cứu thế: [Sau đó nước sữa hòa quyện với Đoan Mộc Vô Cầu, điên loan đảo phượng, cá nước...]

"Dừng!" Lạc Nhàn Vân vội nói, "Tại sao phương án thứ hai cuối cùng vẫn phải... song tu?"

Lạc Nhàn Vân cố gắng tìm một từ trang nhã hơn.

Hệ thống Cứu Thế: [Phương án đầu tiên là hắn tình nguyện còn ngươi thì không, cưới trước yêu sau; phương án thứ hai là cả hai đều tình nguyện, tình yêu đôi lứa.]

Lạc Nhàn Vân: "......"

Y bắt đầu nghi ngờ liệu "Hệ thống Cứu thế" này có như "Hệ thống Diệt dhế" của Đoan Mộc Vô Cầu, cũng là một loại "tâm ma xấu"?

Không ngạc nhiên khi Đoan Mộc Vô Cầu đau đầu vì "Hệ thống Diệt thế". Trong đầu có loại tâm ma như vậy, sao mà không phiền?

Chẳng lẽ vì ta bị thương quá lâu, ma khí nhập thể, đạo tâm không vững nên mới sinh ra loại tâm ma này? Lạc Nhàn Vân nghĩ thầm.

Lạc Nhàn Vân nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy khả năng Hệ thống Cứu thế là do tổ tiên phái xuống lớn hơn, chỉ là giữa chừng có gì đó sai sót nên biến thành như vậy.

Y hỏi: "Tiền bối, theo ta biết việc diệt thế không phải do một người làm. Đại kiếp này là thảm họa đất trời, không phải một mình Đoan Mộc Vô Cầu có thể quyết định. Nhưng phương pháp cứu thế mà tiền bối đề xuất lấy Đoan Mộc Vô Cầu làm trung tâm, như thể một mình hắn có thể định càn khôn. Theo ta, Đoan Mộc Vô Cầu không có khả năng ấy."

Hệ thống Cứu thế: [Hiện tại không có, sau này sẽ có.]

Hệ thống Cứu thế: [Thế giới có thể vì hắn mà diệt vong, cũng có thể vì hắn mà tìm thấy hy vọng.]

Hệ thống Cứu thế: [Thiên cơ không thể tiết lộ, sau này ngươi sẽ hiểu.]

Lúc này Hệ thống Cứu thế lại có vẻ giống một tiền bối thực thụ.

Lạc Nhàn Vân vừa mới có chút tin tưởng vào hệ thống thì nghe nó nói: [Đoan Mộc Vô Cầu tính cách thẳng thắn, phương án đầu tiên có hiệu quả bất ngờ, không chọn thật hả?]

Lạc Nhàn Vân nghiêm túc nói: "Không chọn."

Hệ thống này vẫn không đứng đắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro