6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Trong tủ đầu giường có một tấm thẻ, bên trong có tám ngàn, mật khẩu là sinh nhật con.]

[Thiêu mẹ đi, rải tro xuống biển, như vậy mới sạch sẽ.]

[Đừng buồn, sớm muộn gì mẹ cũng sẽ chết.]

[Diên Trạch, chăm chỉ học tập, thi đỗ rời khỏi đây, không được phép quay lại.]

Tôi cầm tờ giấy kia quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhìn trần nhà, không thể khóc nổi.

Không đúng.

Không đúng chút nào.

Tôi chỉ còn Hà Lỵ.

Cho dù bà không tốt, tôi cũng chỉ có bà.

Níu kéo bà, cho dù có bị đè chết, tôi cũng bằng lòng.

Bà không hiểu.

Sao bà lại không hiểu.

13

"Diên Trạch, nói chuyện!"

Có người vỗ vào mặt tôi, mạnh mẽ nâng cằm tôi lên, ép tôi đối diện với anh ta.

"Nói chuyện!"

Phương Hành? Sao anh ta lại đến đây.

Tôi há miệng, lại không phát ra tiếng.

Phương Hành ấn đầu tôi lên vai anh ta, ôm tôi nói: "Không sao, ngoan, không sao, khóc đi."

Theo di chúc của Hà Lỵ, tôi hỏa táng bà rồi rải tro xuống biển.

Nhìn Phương Hành nói: "Anh có biết lúc mẹ tôi tự sát tôi đang làm gì không?"

Tôi chỉ vào vết hôn bên cổ nói: "Tôi bị em trai anh cột ở trên giường chị/ch."

"Phương Hành, anh hiểu Phương Niệm không?"

Phương Hành vươn tay, xoa xoa dấu vết bên cổ tôi, ánh mắt tối tăm: "Anh sẽ xử lý."

Tôi đẩy anh ta ra, xoay người rời đi.

Về nhà xách dao phay, đi chặn Lưu Thiệp.

Đặt dao phay lên cổ hắn nói: "Người phụ nữ hôm đó đến gây chuyện, có phải anh cố ý tìm đến không?"

Lưu Thiệp bị dao phay dọa sợ không dám động đậy, khô khốc nói: "Là ý tưởng của Phương Niệm."

"Anh và Phương Niệm quen nhau từ khi nào?"

"Từ nhỏ đã biết." Lưu Thiệp nói, "Bố mẹ Phương ly hôn 10 năm, Phương Niệm theo mẹ nó, là hàng xóm của tao."

"Cho nên ngay từ đầu, hai người chỉ đang diễn trò cho tôi xem?"

Lưu Thiệp nói: "Là do mày tự hiểu lầm, thấy tao đứng cạnh Phương Niệm thì cho rằng tao đang bắt nạt nó, không nhịn được hỏi về nó, Phương Niệm mới thuận nước đẩy thuyền, chơi trò ác bá với mày."

Tôi hít sâu một hơi, lại hỏi: "Hồi lớp 9, anh dẫn đầu bắt nạt tôi, Phương Niệm có tham gia không?"

Lưu Thiệp mỉm cười: "Phương Niệm chưa bao giờ ra tay, nó chỉ chọn người. Lúc trước, là nó nói, trông mày rất dễ bắt nạt, muốn nhìn mày bị bắt nạt đến khi bật khóc."

"Ngu ngốc!"

Tôi đạp Lưu Thiệp một cước, giống như phát điên đánh nhau với hắn.

Hôm sau, Phương Hành và Phương Niệm xin nghỉ.

Ngày thứ tư, Phương Hành đến trường, kéo tôi lên sân thượng.

Đưa tôi một quyển sổ da trâu.

Tôi hỏi: "Đây là cái gì?"

Phương Hành nói: "Mở ra xem."

Tôi lật cuốn sổ, là chữ viết của Phương Hành.

Đó là một cuốn nhật ký, thời gian là hồi trung học, trang đầu viết đầy tên tôi.

[Diên Trạch lại thi hạng nhất.]

[Cách giải thứ 3 của đề 23 tôi không nghĩ ra, Diên Trạch lại biết.]

[Diên Trạch đứng đầu.]

[Diên Trạch lại đứng đầu.]

[Diên Trạch lại lại lại đứng đầu.]

[Tôi chào Diên Trạch, nhưng cậu ấy không nhận ra tôi. Rõ ràng mỗi lần thi, tên tôi toàn đứng cạnh cậu ấy. Đúng là một tên mọt sách.]

[Làm sao để trở thành Diên Trạch?]

……

"Đã rõ mọi chuyện rồi, xin lỗi, trước đây anh không biết năm đó Phương Niệm đã từng bắt nạt em."

Phương Hành nói: "Phương Niệm lén xem nhật ký của anh. Ngày đó, cậu ta đã chỉ đạo Lưu Thiệp bắt nạt em, có lẽ cũng vì lý do này."

"Anh không biết vì sao Phương Niệm làm như vậy, cậu ta chẳng nói gì. Có lẽ cho đến bây giờ anh cũng không hiểu Phương Niệm."

"Khi anh 8 tuổi, bố mẹ ly hôn, Phương Niệm sống với mẹ. Ba năm trước, mẹ ra nước ngoài làm việc, Phương Niệm mới được bố đón về nhà. Bố rất bận, nên giao Phương Niệm cho anh chăm sóc. Ba năm qua, mọi thứ của cậu ta đều do anh phụ trách. Anh và thằng em này đã xa nhau 10 năm, cuối cùng cũng được đoàn tụ, anh chỉ muốn thực hiện trách nhiệm của một người anh, không ngờ lại làm hỏng hết. Phương Niệm không được dạy dỗ tốt, mỗi thành viên trong gia đình anh ai cũng có trách nhiệm."

"Xin lỗi, lâu như vậy rồi mới biết sự thật." Phương Hành cúi đầu, giọng nói khàn khàn, tự giễu cười một tiếng, "Anh cứ nghĩ em chọn cuộc sống buông thả. Lúc thấy em bắt nạt Phương Niệm, anh thật sự rất tức giận, rất thất vọng."

Anh ta nghiêng đầu, nhìn tôi: "Từ nhỏ, bố đã rất nghiêm khắc với anh, yêu cầu anh phải làm tốt mọi mặt."

"Anh cố gắng làm theo yêu cầu của ông ấy, làm mọi thứ khiến ông ấy hài lòng, ngoại trừ điểm số. Bởi vì em luôn đè anh xuống, trong học tập, anh mãi mãi không thể đứng đầu. Em luôn làm những điều mà anh không thể làm, mỗi khi anh ngước lên nhìn, trước mắt anh chỉ toàn là em. Diên Trạch, có lẽ em không biết, hồi trung học, em tỏa sáng bao nhiêu trong mắt anh. Sau khi em trở thành như bây giờ, anh rất ghét em. Ghét em tự buông thả, ghét em thích Phương Niệm mà không từ thủ đoạn, thậm chí ghét em bắt nạt người khác mà không dám động đến anh.

"Ngày đó, anh trả thù em, không chỉ vì Phương Niệm, mà còn vì chính bản thân anh. Hồi trung học, anh đã ngưỡng mộ em biết bao, sau này lại ghét em bấy nhiêu. Em là người mà anh đã chọn, là người mà anh từng ngưỡng mộ, anh không thể chấp nhận việc em trở thành một đứa hư hỏng. Nên lần đó anh đã bốc đồng. Anh mượn chuyện của Phương Niệm để trút giận." Anh ta nhìn chằm chằm vào môi tôi, nói: "Đau lắm phải không?"

Phương Hành tiến lại gần, ngón tay đặt lên eo tôi: "Anh có thể giúp em lấy lại mọi thứ."

Tôi nắm chặt cổ tay anh ta, ngăn cản hành động của anh ta.

Tôi hỏi: "Phương Niệm đâu?"

"Bị bố gửi ra nước ngoài rồi."

Tôi cười lạnh: "Đưa đi gấp như vậy, có phải sợ tôi làm hại cậu ta không?"

"Diên Trạch, bà ấy bảo em học hành chăm chỉ, cố gắng thi đại học. Về chuyện của Phương Niệm, để anh lo, được không?" Phương Hành đặt tay lên hông tôi, "Cậu ta là trẻ hư, anh sẽ dạy dỗ cậu ta."

"Anh dạy dỗ cậu ta? Anh là bố cậu ta à?"

Phương Hành nói: "Anh cả như cha. Bố đã giao Phương Niệm cho anh, vậy thì phẩm hạnh của cậu ta đương nhiên do anh chịu trách nhiệm."

Tôi phát hiện, Phương Hành thật sự là một người có tính cách rất giống bố.

Phương Hành dạy dỗ Phương Niệm như thế nào, có dạy dỗ hay không, tôi không biết, cũng không muốn biết.

Phương Niệm đã từng bắt nạt tôi, tôi cũng đã từng bắt nạt cậu ta. Ranh giới đúng sai không thể phân định rõ ràng. Tôi không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện này.

Nhà họ Phương đề nghị hỗ trợ tôi, tôi chấp nhận.

Trong lòng tôi, điều quan trọng nhất bây giờ chỉ có kỳ thi đại học.

Tôi phải thi đỗ, bất chấp mọi thủ đoạn để tiến về phía trước.

Trên mảnh giấy chỉ có vài dòng chữ ngắn ngủi, mẹ tôi chỉ có chút ít di nguyện như vậy.

Tôi phải hoàn thành nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro