Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đầu Nguyên Gia Dật định học theo dáng vẻ thân mật của mấy cặp đôi mới kết hôn, quàng cánh tay của Bạc Thận Ngôn để cho bà nội xem, nhưng cánh tay vừa định giơ lên thì cậu nhận ra không phải cuộc gọi video.

Cậu yên tâm thở phào nhẹ nhõm, ghé sát vào loa, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp chào hỏi Bạc lão phu nhân.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười hiền từ, ''Ây, Lan Lan ngoan, đã mấy năm rồi, lần nào cháu cũng bận rộn đóng phim, lúc rảnh rỗi thì lại dưỡng bệnh, chúng ta không có nhiều cơ hội để gặp mặt, bà nói Lan Lan đấy, khi nào rảnh để đến thăm bà nội đây?''

Nghe thấy tiếng Bạc lão phu nhân nói, Nguyên Gia Dật vội vàng ngửa đầu nhìn Bạc Thận Ngôn, vẻ mặt có phần không biết làm sao.

Trong phòng ngủ mở đèn vàng ấm áp, ánh sáng mờ ảo chiếu vào sau lưng người con trai, chiếu sáng cả những sợi lông tơ trên khuôn mặt cậu, nhìn từ góc này khuôn mặt Nguyên Gia Dật cực kỳ đẹp, thậm chí nếu so sánh với Thịnh Lan thì không hề kém cạnh.

Nhìn thấy hắn mãi không trả lời, Nguyên Gia Dật có chút căng thẳng và lo lắng, ngón tay rụt rè chọc vào mu bàn tay của Bạc Thận Ngôn, rồi lại chỉ vào điện thoại, dùng khẩu hình nói, ''Bạc tiên sinh, phải làm gì bây giờ?''

Tầm mắt của Bạc Thận Ngôn rời khỏi khuôn mặt Nguyên Gia Dật, giọng nói rõ ràng mất tự nhiên, nhận chiếc điện thoại đã lưu lại hơi ấm của Nguyên Gia Dật, ''Bà nội, bà cũng biết mà, cơ thể Lan Lan không tốt, mấy ngày nay còn bị sốt nữa, chờ đến khi sức khỏe của bà và em ấy tốt hơn thì cháu sẽ dẫn em ấy đến thăm bà có được không?''

''Thằng nhóc này, đừng có bắt nạt Lan Lan đấy, phải chăm cho đến khi thằng bé trắng trẻo mập mạp rồi đưa đến đây gặp bà.''

Giọng nói của Bạc lão phu nhân làm cho Nguyên Gia Dật cong mắt cười, không cầm lòng được ghé sát chiếc điện thoại Bạc Thận Ngôn đang cầm, nở nụ cười lắng nghe từng câu nói của bà.

''Vâng vâng vâng, bà nội, bà nghỉ sớm một chút, đừng thức khuya xem phim của Lan Lan, lần sau cháu đến sẽ mang cho bà mấy tập ảnh, bà không phải xem mấy quyển báo đã cũ kia nữa.''

"Ha ha ha...Bà biết rồi."

Nguyên Gia Dật nghiêm túc nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động, lại ngửa mặt nhìn dáng vẻ dịu dàng như đang dỗ trẻ của Bạc Thận Ngôn, trong mắt lộ ra sự hâm mộ nhưng không hề lên tiếng mà chỉ âm thầm cười khẽ.

Điện thoại vừa tắt, căn biệt thự trở lại dáng vẻ yên tĩnh, Bạc Thận Ngôn cầm điện thoại có chút xấu hổ.

''Thật ngại quá, đột nhiên bà nội gọi điện thoại đến.''

''Ha ha...coi như đang diễn tập trước đi.'' Nguyên Gia Dật cúi đầu nhìn mũi chân, vành tai hồng lên, gãi gãi mu bàn tay, ''Bạc tiên sinh, biểu hiện của tôi tốt chứ?''

Đột nhiên Bạc Thận Ngôn cảm thấy tò mò khi nhìn vào người con trai đang cố che giấu sự mất mát trong đáy mắt.

Nghe Thịnh Lan kể lại, mẹ của Nguyên Gia Dật là Nguyên Diểu, sau khi sinh đứa con này thì cực kỳ kiêu căng, nghênh ngang ra vào Thịnh gia, dùng mấy lời khó nghe nhục mạ Tống Kiều Nhan, nói bà sinh ra một con ma ốm dễ chết như Thịnh Lan, không bằng đứa con trai khỏe mạnh hiếu động của Nguyên Diểu bà, chờ đến khi Thịnh Lan chết thì mẹ con bọn họ sẽ dọn vào ở ngay.

Khi Thịnh Lan nói những lời này cũng nở nụ cười giống Nguyên Gia Dật, thế nhưng nụ cười kia lại khiến cho hắn vô cùng đau lòng, chỉ muốn đích thân trừng phạt hai mẹ con không biết điều này.

Bây giờ hắn tự mình tiếp xúc với Nguyên Gia Dật, tuy thấy tính cách của cậu không khớp với những việc xấu mà hắn từng nghe, nhưng vì tin tưởng Thịnh Lan, Bạc Thận Ngôn vẫn cho rằng tất cả những chuyện này là do Nguyên Gia Dật giả vờ.

Nhớ tới ban nãy bà nội bảo hắn phải chăm cho Thịnh Lan trắng trẻo mập mạp, ánh mắt theo bản năng nhìn thân hình gầy gò của Nguyên Gia Dật.

Có lẽ....phải thật sự chăm cho mập lên.

Người này cao hơn Thịnh Lan khoảng bốn, năm phân, thế nhưng nhìn bả vai lại gầy yếu hơn cả Thịnh Lan.

Tóc của cậu khá dày, vừa rồi mới tắm, dù mất một lúc gọi điện thoại nhưng ngọn tóc vẫn còn đọng lại bọt nước.

Nhẹ nhàng nhỏ trên vai của cậu, không tiếng động nhưng lại lọt vào tầm mắt của Bạc Thận Ngôn.

''Cậu mau đi nghỉ sớm đi.''

Bạc Thận Ngôn đi về phía cầu thang, đột nhiên qua thấy tiếng rột rột phát ra từ phía người Nguyên Gia Dật, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cậu.

Tiếng bụng réo phá tan sự im lặng, Nguyên Gia Dật xấu hổ dùng ngón chân ở dép lê đẩy phòng để đồ của căn biệt thự.

Đôi dép đi trong nhà của cậu liên tục phát ra tiếng động khiến Bạc Thận Ngôn phải để ý.

Hắn không thèm nể nang cúi đầu nhìn đôi dép đã tung cả lông của cậu, giống như đang cố tình nhìn cho người kia phải ngại, sau đó khiến đối phương như lính vỡ trận, cúi đầu lẩn trốn.

''Xin lỗi Bạc tiên sinh...'' Mặt Nguyên Gia Dật đỏ lên, cúi đầu xin lỗi.

''Trong phòng bếp có nguyên liệu nấu ăn, nếu cậu cảm thấy chưa muộn thì có thể vào đấy tìm gì đó mà nấu.''

Nhìn cái người có khuôn mặt giống Thịnh Lan kia đang đói đến mức bụng réo lên, Bạc Thận Ngôn thật sự không đành lòng để cậu ôm bụng đói qua đêm, lạnh nhạt nói một câu rồi quay người đi lên tầng.

Nguyên Gia Dật vui mừng mở to hai mắt, vẻ mặt cảm kích nhìn theo Bạc Thận Ngôn đi vào phòng, tung tăng chạy về căn phòng bếp trông còn lớn hơn cả phòng ngủ của cậu.

Bạc Thận Ngôn nằm trên giường, lẳng lặng nghe những âm thanh đã cố gắng nhỏ hết sức ở trong bếp, híp mắt nhìn trần nhà, nhớ lại ánh mắt đầy mất mát ban nãy của Nguyên Gia Dật, không hiểu sao lại khó ngủ.

Không thể ngủ được, nằm yên ở đây cũng chỉ thêm mất thời gian, không bằng đi xuống phòng bếp uống một ly sữa bò, giúp dễ ngủ hơn.

Nghĩ đến đây, Bạc Cận Ngôn lật người ngồi dậy khỏi giường, mặc áo ngủ vào, làm dáng vẻ ngái ngủ mở cửa.

Đập vào tầm mắt hắn là bóng dáng thanh tú cao gầy, khác hẳn với dáng vẻ đáng yêu trang nhã của Thịnh Lan.

Tại sao ban nãy hắn còn nhầm lẫn giữa hai người được? Rõ ràng rất khác nhau.

Nhìn qua thì thấy có lẽ Nguyên Gia Dật sợ lạnh, thời tiết đang ở tháng mười mà đã khoác cả chiếc áo ngủ lông xù.

Rất dày, mà chất liệu lại rẻ tiền.

Là cái loại chỉ có thể giả vờ giữ ấm.

Dường như ai làm bác sĩ đều làm mọi thứ rất chuyên tâm, mặc dù hắn đã đi xuống dưới nhưng Nguyên Gia Dật vẫn không nhận ra có người đằng sau.

Bạc Thận Ngôn nhìn bóng dáng lẻ loi bận bịu kia, đột nhiên nảy ra ý xấu.

Muốn dọa cậu.

Bạc Thận Ngôn bước đi thật khẽ đến phía sau lưng cậu rồi bất ngờ đưa tay ra, với lấy chai sữa bò ở trong tủ lạnh trước mặt Nguyên Gia Dật..

"..."

Đột nhiên Nguyên Gia Dật hít sâu một hơi, sợ tới mức không thốt lên được từ nào, theo bản năng giơ tay lên che trước mặt, khuôn mặt trắng bệch lén nhìn Bạc Thận Ngôn qua khe hở từ khuỷu tay, trong mắt còn ánh lên nước mắt.

''Dọa cậu sợ rồi sao? Xin lỗi.''

''Không, không phải...'' Lòng bàn tay Nguyên Gia Dật đầy mồ hôi lạnh, chống tay lên thớt thở gấp, cằm không kiềm chế được mà run rẩy, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười nhìn chai sữa trong tay Bạc Thận Ngôn, ''Bạc tiên sinh...Muốn tôi giúp anh hâm nóng sữa không?''

Sau khi đã đạt được mục đích nhưng kết quả không như dự đoán của hắn, đột nhiên Bạc Thận Ngôn cảm thấy không vui, xoay người rót một ly nước, lạnh nhạt để lại cho cậu một bóng lưng, ''Không cần.''

Nguyên Gia Dật tìm được ổ bánh mì trong tủ lạnh, dùng nồi con đun nóng sữa bò, đứng cạnh bếp qua loa nuốt vào bụng cho xong, sau đó bấu thêm hai miếng bánh mì nhỏ nữa quay về phòng ngủ, đề phòng nửa đêm cún con đói bụng sẽ kêu, mà cậu cũng không còn bánh bao để cho nó ăn nữa.

Không biết có phải bị Bạc Thận Ngôn nói trúng không, ban đêm Nguyên Gia Dật thật sự bị lạnh đến mức tỉnh lại, thường xuyên bị bệnh khiến cơ thể cậu hình thành thói quen ghi nhớ, đôi mắt còn chưa mở hết thì tay đã sờ vào cái ngăn nhỏ của chiếc túi bên cạnh đầu giường, thuận tay móc cặp nhiệt độ ra kẹp dưới tay, ôm chặt người mình như đang sưởi ấm.

Một lúc lâu sau cậu mới cố gắng dùng đầu ngón tay lạnh lẽo kéo chiếc cặp nhiệt độ ra, mở màn hình điện thoại lên nhìn thoáng qua.

38.2 độ C.

Đúng là bị sốt.

Cậu mở tủ quần áo, nhìn chiếc chăn mà bản thân đã gấp lại cất vào đây do sợ bị dây bẩn, Nguyên Gia Dật đứng ở đó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi rét lạnh, ôm chăn quay về giường.

Vừa chìm vào giấc ngủ chưa lâu thì điện thoại bên cạnh gối lại kêu lên.

Nguyên Gia Dật lật điện thoại che phần loa âm thanh, dùng ánh sáng của nó để xem cún con đang nằm, lúc này mới nghe điện thoại.

''Xin chào.'' Giọng nói khàn khàn làm cho Nguyên Gia Dật nhận ra mình thật sự bị bệnh, hắng lại giọng rồi tiếp tục nói, ''Khụ, xin chào, Nguyên Gia Dật nghe đây.''

''Thầy Nguyên, có một ca cấp cứu, bệnh nhân bị tai nạn giao thông, tình trạng...tình trạng...'' Bác sĩ nhỏ kia mới chuyển tới, chưa có nhiều kinh nghiệm, khi gặp phải trường hợp khẩn cấp thì giọng nói cũng không tránh được sự hoảng loạn, càng nói càng sợ, quyết định thay đổi lời nói, ''Mong ngài nhanh chóng tới bệnh viện một chuyến, thầy Đoàn và thầy Trần đã đi dự họp ở Thượng Hải rồi.''

''Được, tôi đến ngay đây, khoảng một tiếng nữa sẽ có mặt.'' Nguyên Gia Dật đã tỉnh táo lại, vội vàng rời giường, mò mẫm chiếc kính trên tủ đầu giường đeo vào, dùng cằm và vai giữ điện thoại, dùng tay xỏ tất, ''Bệnh nhân đang ở đâu?''

''Bệnh nhân đang ở phía Đông Nam, cấp cứu đã tới rồi, đang quay về bệnh viện.''

''Tôi biết rồi."

Nguyên Gia Dật sốt ruột vuốt tóc mai, động tác nhanh nhẹn chạy về phía nhà vệ sinh bắt đầu mở nước, làm vệ sinh cá nhân, rửa qua tay rồi để miếng bánh mì hôm qua ở cạnh miệng cún con, trong lòng cầu mong nó sẽ ngủ đến khi mình từ bệnh viện quay về.

Cửa phòng truyền đến tiếng mở cực khẽ, Nguyên Gia Dật vừa đi đến mở cửa thì đã nhìn thấy Gạo Nếp dùng răng kéo túi đồ ăn, thấy cậu mở cửa thì lật người lại ngửa bụng lên nằm trên đất.

''Cảm ơn mày Gạo Nếp.'' Cậu vui mừng bế con mèo Ragdoll lên nhẹ nhàng vuốt ve, vỗ vỗ mông nó, ''Mau đi cho em trai ăn đi.''

Gạo Nếp gầm gừ mấy tiếng, ngậm túi đồ ăn cho mèo, kiêu ngạo đi đến bên cạnh cún con, vươn móng vuốt mềm mại đập vào đầu nó.

Mạnh đến mức khiến trán của cún con hơi rung lên.

Nguyên Gia Dật uống qua loa ngụm nước, chạy đến cửa vừa xỏ giày vừa dùng điện thoại gọi xe.

Có lẽ chưa đến giờ cao điểm của buổi sáng nên vẫn có nhiều taxi, dù căn biệt thự này ở vùng ngoại thành vắng vẻ nhưng chưa tới mười mấy giây đã có xe.

Nhìn giá tiền hiện trên màn hình điện thoại, Nguyên Gia Dật đeo túi, đưa tay nhéo bản thân một cái rồi đẩy cửa chạy ra ngoài.

Bạc Thận Ngôn ngủ không sâu, lờ mờ nghe được tiếng mở cửa lớn, còn buồn ngủ nhưng vẫn mở cửa phòng, nhìn phòng khách tầng một bị mèo và cún con rải đầy đồ ăn cho mèo thì huyệt thái dương như bị căng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro