104 + 105 (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yến Kiệt ậm ừ chả nói lời nào. Anh cúi xuống vuốt vùng cổ mình, há mồm ba lần nhưng chả bật ra nổi nửa chữ.

Nhạc Dao cũng không có ý định tò mò quá sâu, thấy Yến Kiệt không tự nhiên điều chỉnh tư thế ngồi thì vào bếp lấy kẹo nougat và ít bánh quy, pha thêm bình trà hoa mang ra.

Sau khi có ba đứa nhóc thì cậu chẳng mấy khi làm mấy thứ này, có người yêu thích nên thỉnh thoảng cũng sẽ xuống bếp làm một ít.

"Đây là kẹo nougat nam việt quất và bánh quy đường, nếm thử xem." Nhạc Dao ngồi xuống đối diện Yến Kiệt.

"Bánh và kẹo ngon lắm ạ. Cậu Tiểu Nhạc là người hảo ngọt sao?" Yến Kiệt hỏi.

Dường như mỗi ngày anh tới, Nhạc Dao cũng sẽ chuẩn bị đủ loại điểm tâm và mấy món đồ ngọt nho nhỏ.

"Không phải tôi thích, là sếp Tục nhà mấy người thích." Nhạc Dao nói, "Đồ ngọt với tôi cũng thế thôi, có cũng được mà không có cũng không sao cả."

"Vậy tôi đây chính là thứ keo gắn kết hai người lại." Yến Kiệt cũng là người hảo ngọt, ăn hai cục nougat, nhấp chút trà hoa, ngược lại không quá yêu thích bánh quy. Có thể lúc này anh cần thứ gì cực kì ngọt để xốc lại tinh thần.

Ăn xong thì vui vẻ hơn một tẹo, thế nhưng Yến Kiệt cũng không vội dời đi. Kể ra cũng lạ. Sư đoàn này không thiếu người, Nhạc Dao là người anh quen biết muộn nhất nhưng lại là người anh khá thân thiết, có mấy lời không tiện nói với đám anh em thô lỗ kia nhưng dường như lại có thể nói với Nhạc Dao. Có thể coi như anh chưa kịp mở mồm thì Nhạc Dao đã tính xong hết rồi?

Yến Kiệt xé bọc túi mứt quả. Sự chú ý của anh tạm thời đặt lên lồng giữ nhiệt. Trong đó là ba đứa nhóc trắng trắng mềm mềm say giấc, muốn thu tầm mắt thì phát hiện đứa lớn lắc lắc muốn tỉnh dậy.

"Ha, lại là con!" Nhạc Dao giả bộ cáu bẳn, gõ nhẹ nhẹ lên lồng giữ nhiệt hai cái, "Ghê gớm chưa kìa!"

"Nó sao vậy ạ?" Yến Kiệt hỏi.

"Lợi hại lắm nha. Trưa nay gọi anh Tục là papa, dựa dẫm vào người không cho đi làm luôn đấy." Nhạc Dao nở nụ cười, ôm đứa lớn ra ngoài, "Hàng Hàng nói xem, mấy thứ cha nói có phải đều là tác phẩm của cưng không?"

"Nha nha?" Tục Phi lắc lắc hai chân, cắn cắn nắm tay nhỏ cười híp mắt nhìn Nhạc Dao.

"Gene của cậu Tiểu Nhạc và Tục ca hẳn là không giống ai, thằng nhóc thật sự lớn rất nhanh." Yến Kiệt hiếm khi gặp trẻ con, thế nhưng những đứa nhóc từng gặp chẳng đứa nào sánh được với em bé Tục Phi, dù gene của cha mẹ những đứa nhóc kia cũng rất ưu tú.

"Lớn nhanh, bế lên cũng thích lắm. Vừa mới đẻ thật sự không dám xuống tay, thay bỉm ướt thôi tim cũng đánh uỳnh uỳnh." Nhạc Dao cười nói, "Giờ thì không. Đúng không nhỉ Hàng Hàng? Gọi papa đi con, gọi Nhạc Nhạc cũng được nè."

Đại thiếu gia họ Tục quay ngoắt không thèm để ý. Nó nhìn nhìn, ánh mắt giống như dò hỏi "Mọi người nói chuyện của mọi người còn con chơi của con, đừng có quấy con nữa được không?", mang theo cảm giác nhàn nhã tự tại. Nhạc Dao vừa bực mình vừa buồn cười, thế nhưng không có cách nào giải quyết.

Yến Kiệt đột ngột xoay chuyển câu chuyện: "Thật ra thì, tôi có một chút mâu thuẫn..."

"Hả? Mâu thuẫn gì?" Nhạc Dao quay đầu.

"Chắc là về vị trí trong lòng nhau ạ. Trước kia tôi nghĩ mình sẽ cưới một Beta ôn nhu hiền lành về làm vợ, không nghĩ tới sẽ mọc ra một Dương Hằng Thiên."

Đồ Alpha chơi trò nước ấm nấu ếch!!!!

"Số mệnh an bài, chớ xoắn xuýt." Nhạc Dao đáp, "Hơn nữa, anh cũng nên thay đổi cách nhìn đi. Nếu như tìm một người vợ hiền lành, gánh nặng nuôi gia đình sẽ dồn hết lên vai anh. Hiện có người săn sóc tận chân răng, số hưởng thích thế còn muốn gì nữa?"

"... Làm người phải có mục tiêu chứ ạ." Yến Kiệt nói, "Hơn nữa quân hàm của tôi đã lên được bậc này, thật ra không cần quá vất vả để nuôi gia đình."

"Haiz, vừa dứt mồm." Nhạc Dao cười cười, "Ngược lại, nên suy nghĩ mọi thứ theo chiều hướng tốt hơn ấy. Làm người thì phải biết biến hóa, thích nghi với hoàn cảnh. Anh xem, tôi vì Tục ca nhà mấy người như vậy, phụ trách cho anh ấy ăn ngon, còn có vun vén việc nhà và chăm nom ba đứa nhóc thúi kia, nếu nghĩ anh ấy đang phải nai lưng nuôi cả nhà thì chẳng ổn tẹo nào đúng không. Tôi nghĩ giữa hai người, mối quan hệ tốt nhất chính là khi mỗi người có thể gánh vác một mảng, hai bên ai cũng cần đối phương. Anh và Dương tổng đều là người có khả năng gồng gánh, thế nhưng giờ vừa dứt ra đã sốt ruột, rõ ràng là anh cần ngài ấy. Ngài ấy cũng không nỡ rời nửa bước, người mù cũng nhìn ra tình cảm của ngài ấy, được thế thì còn gì bằng? Anh tình tôi nguyện là gì? Đây chính là anh tình tôi nguyện đó!!!"

Tai Yến Kiệt dần đỏ ửng lên. Anh không ngại nói ra chuyện khi Dương Hằng Thiên mới đi thì không dao dộng gì nhiều, tâm lý cảm thấy đi rồi thật tốt. Thế nhưng, cũng có gì đó sai sai ở đây. Bình thường anh khi làm việc đều rất chăm chú, ít khi thất thần. Ngày hôm nay vừa tới giữa trưa, không biết anh cứ như mất hồn bao lâu rồi.

Rất muốn nói mình không nhớ Dương Hằng Thiên, nói ra người khác còn không tin, đương nhiên anh cũng không tin.

Ai cũng nói dính vào yêu đương IQ sẽ thụt về âm vô cực, không trượt phát nào!

Nhạc Dao nhìn đồng hồ: "Lát nữa cùng đi ăn cơm không?"

Yến Kiệt suy nghĩ một chút: "Không được rồi ạ. Hôm nay tôi không tới nhà ăn được, phải tới phòng máy móc kiểm tra. Cảm ơn điểm tâm của cậu Tiểu Nhạc."

Nhạc Dao cười cười: "Đừng khách khí. Muốn ăn thì cứ tới. Kẹo này thích thì gói một ít mà mang đi."

Yến Kiệt nghĩ nghĩ, không cần khách khí chứ gì, anh bốc một nắm nhỏ rồi xin phép rời đi.

Nhạc Dao không hỏi nhiều, ôm Tục Phi ra bệ cửa sổ nhìn Yến Kiệt phóng phi hành khí.

Khởi động thiết bị năng lượng khi tái cơ cấu khu sinh hoạt cần chút thời gian, hết bận thì cũng quá giờ cơm trưa. Nhạc Dao đợi Tục Nghiêu hết việc, mang theo đám nhóc tới nhà ăn dùng bữa.

Một năm hiếm được ngày nào nhiệt độ bình thường thế này, mọi người cùng nhau tụ tập vui vẻ náo nhiệt vô cùng. Có người nhìn thấy Nhạc Dao và các con tới thì chào: "Chúc thủ trưởng phu nhân buổi trưa tốt lành ạ!"

Cái giọng oang oang này không lẫn đi đâu được, là Trương Úc Uy. Nhạc Dao cười nói: "Trương Đoàn trưởng hôm nay phấn chấn ghê."

Trương Úc Uy trả lời: "Chủ yếu là thủ trưởng vui vẻ nên vui lây ấy ạ. Ngài ấy hôm nay không biết gặp chuyện gì tốt, tối nay đồng ý cho chúng tôi mở party. Trước kia chỉ có thể tụ tập từng tốp nhỏ chứ không thể đồng thời cùng tổ chức, ngài ấy thế mà đồng ý rồi đấy ạ."

Trải qua một khoảng thời gian, mọi người đều khá thân thiết với Nhạc Dao, biết Nhạc Dao dù có năng lực cường đại nhưng vẫn hòa thuận với họ, nói chuyện cũng không quá khuôn mẫu.

Lưu Dịch nói: "Đúng rồi đấy ạ. Cậu Tiểu Nhạch có biết thủ trưởng hôm nay gặp chuyện gì vui không ạ?"

Nhạc Dao không nó gì, bên trong lồng giữ nhiệt truyền ra tiếng "oa oa" của Tục Phi.

Nhạc Dao nhìn nhìn, nghĩ nghĩ rồi ôm đứa lớn ra: "Lần đầu được gọi là papa, chắc kích động quá nên vậy đó."

Tập thể quân nhân: "Ai vậy? Dám gọi sếp là papa? Lá gan to ghê nhỉ?"

Hiển nhiên do ba đứa nhóc còn quá nhỏ, không ai nghĩ một trong số chúng nó gọi papa, đây là logic thông thường của người trưởng thành. Đứa nhóc trong lòng Nhạc Dao nhẹ nhàng kêu lên: "Pa, papa!!"

Người xung quanh Nhạc Dao há hốc mồm, bên kia có người vừa cười vừa nói: "Ai dô! Cục cưng ngoan, xa vậy đã nhận ra papa rồi hả?"

Tục Phi giương cánh tay nho nhỏ, giọng giòn tan: "Pa!"

Tục Nghiêu ôm lấy đứa lớn: "Ngoan, nhớ papa không?"

Tục Phi sẽ không nói "có", nó sẽ gọi "pa" nhiều lần hoặc nở nụ cười ngọt ngào, sau đấy duỗi cẳng tay mập ú nu như củ sen đòi Tục Nghiêu bế.

Binh lính đi đầy đường nhìn nhìn, tâm lý Tục Nghiêu ôm con cực kì thỏa mãn.

Nhạc Dao cũng ở nụ cười, chẳng có gì phải ghen tị: "Đúng là cái đuôi nhỏ, cũng biết tìm papa rồi."

Quần chúng xung quanh khiếp sợ xốc lại tinh thần: "Con của sếp bé tí vậy đã biết gọi cha? Quá lợi hại!"

Tục Nghiêu ôm Tục Phi tới chỗ đám người đang dùng bữa: "Cũng có chút lợi hại. Hàng Hàng vẫy tay chào cô chú đi con, đều là người Sư đoàn Phi Lang, đều là người một nhà với nhau cả."

Tục Phi không vẫy tay nhưng lại cười đến ngọt ngào, y như nó hiểu "người một nhà" ở đây là gì. Đám quân nhân sôi sùng sục. Chưa ai từng gặp nhóc tì nào thông minh như vậy, phát triển có hơi quá nhanh không?

"Thủ trưởng hồi nhỏ cũng không biết nói sớm như Hàng Hàng ha?" Trương Úc Uy hỏi.

"Không có. Trò giỏi hơn thầy. Mấy đứa nhóc tương lai lớn lên còn mạnh hơn tôi." Tục Nghiêu nở nụ cười rồi quay sang hỏi Nhạc Dao, "Đúng rồi, sao Yến Kiệt không đi cùng em, cậu ta đến uống ké chén trà mà?"

"Uống hết thì đi." Nhạc Dao nói, "Kêu muốn đi tới khu máy móc theo dõi."

"Mấy hôm nay Yến Kiệt hơi lạ thật." Đội trưởng đội trị an nói, "Trưa hôm nay tôi gặp cậu ta, nói chưa được hai câu đã chạy mất rồi, cũng không hiểu vì sao. Thế nhưng tôi chắc chắn cậu ta có nhìn thấy tôi."

"Tôi cũng thấy vậy á!" Trương Úc Uy hùa theo, "Gặp cậu ta định nói hai câu, ai ngờ cậu ta quay ngoắt đi thẳng."

"Tôi biết nè." Đường Diệp nở nụ cười xấu xa, "Trên người cậu ta có mùi pheromone của Đường tổng, rõ ràng vậy mà mấy người không ngửi được?"

"Là sao ạ?" Nhạc Dao không hiểu lắm, "Beta không có tuyến thể cũng không có kỳ động dục, không thể tiến hành đánh dấu mà nhỉ? Sao trên người Yến công lại có pheromone của Dương tổng?"

Nhạc Dao hỏi một cách chân thành, thế nhưng khi cậu hỏi thì ai cũng đồng loạt câm nín.

Vẫn là Đường Diệp đứng ra hỏi ngược lại: "Cậu Tiểu Nhạc lên lớp sinh lý đều ngủ ha?"

Nhạc Dao: "Tôi không có mà..."

"Thế nhưng khóa học sinh lý có trốn ra ngoài đá bóng..."

Đường Diệp: "..."

Trương Úc Uy đột nhiên bưng hộp thức ăn đứng dậy: "Haiz sao hôm nay đồ ăn nhạt nhẽo thế nhỉ? Tôi ra ngoài tìm thử xem còn gì ăn được không."

Thấy anh ta đứng dậy, những người khác cũng dồn đập đứng dậy theo: "Thì ra không chỉ có lão Trương thấy vậy ha! Cùng đi nào!"

Chỉ còn lại vợ chồng Tục Nghiêu và ba đứa nhóc nhà họ.

Nhạc Dao: "Đồ ăn nhạt? Em thấy bình thường mà."

Tục Nghiêu cười cười: "Không nhạt, bọn họ khó xử thôi. Alpha không đánh dấu Beta được, thế nhưng khi tiến hành "thân mật" vượt quá giá trị, trong một khoảng thời gian trên người Beta sẽ để lại pheromone. Tùy vào năng lực Alpha, thời gian này có thể kéo dài một ngày tới cả năm."

Nhạc Dao sững sờ: "Một ngày tới cả năm? Chênh lệch ghê vậy?"

Tục Nghiêu giải đáp: "Ừ, cách một thời gian lại "làm" thì kéo dài cả năm đấy. Nhưng Yến Kiệt là Beta nam, không dễ dàng vậy đâu."

Yến Kiệt vừa ra siêu thị mua một đống đồ ngọt mang về phòng máy móc, nếu như biết có người dám sau lưng đoán già đoán non mình và Dương Hằng Thiên không biết tiết chế đảm bảo sẽ giận tím người, hô to "Oan quá đi mà". Thế nhưng anh chẳng biết gì, mồm gặm lạp xưởng, lấy ra từ trong người môt cái bình thủy tinh nhỏ nhỏ. Thứ này chính là pheromone của Dương Hằng Thiên, là người nào nó trước khi đi muốn anh đeo nó lên!

Ngược lại tốt lắm, ngửi được là tốt rồi.

Yến Kiệt mắt đảo như rang lạc, đưa bình nhỏ lên hít một hơi, như đi ăn trộm nhét lại vào quần áo, đồng thời âm thầm phỉ nhổ hành động của bản thân.

Xa nhau mới được 8h thôi đó!

"Em nói này, hay lúc chúng ta về tinh cầu mẹ cũng kéo Yến Kiệt đi cùng đi?"

Nhạc Dao để ý hai ngày hôm nay Yến Kiệt vẫn luôn trong trạng thái hồn treo cành cây, nhịn không được quay qua nở nụ cười với Tục Nghiêu, "Anh ta cứ như vậy, em lo chưa đợi Dương tổng quay về đã thành tâm bệnh rồi."

"Ngược lại tôi thấy để Yến Kiệt tách khỏi Dương Hằng Thiên một thời gian cũng tốt, để họ có thể nhìn ra tình cảm của mình rõ hơn." Tục Nghiêu nói, "Hơn nữa chẳng mấy Dương Hằng Thiên cũng quay lại thôi, dù sao trên tâm lý vị này cũng coi như đã đánh dấu Yến Kiệt rồi. Alpha có dục vọng chiếm hữu quá mạnh mẽ sẽ trở thành kẻ không thể nói lý, em xem anh ta còn để lại pheromone trên người Yến Kiệt đó thôi, có thể thấy rõ anh ta cũng để ý tới khoảng thời gian xa cách này lắm."

"Chồng nói vậy, sao em lại cảm thấy Yến Kiệt sẽ không còn ở lại sư đoàn lâu dài?"

"Vấn đề này trước mắt khó nói."

Cứ tằng tằng theo điệu này Yến Kiệt rồi cũng sẽ theo Dương Hằng Thiên kết hôn. Tuy Dương Hằng Thiên sẽ ít nhất phải ở lại Hua tinh nửa năm xử lý công việc, mà một số việc có thể xử lý trong ngày. Tới lúc mỗi người một ngả, cùng Yến Kiệt ly thân, gặp nhau thế nào?

Tuy rằng bên trong sư đoàn vợ chồng quân nhân mỗi người một nơi không thiếu, nhưng nếu có thể thì ai đồng ý chia ly trong thời gian dài?

"Thôi, đừng nói việc này trước." Tục Nghiêu nói, "Về sau thời gian đi lại giữa hai tinh cầu sẽ rút ngắn đi nhiều, chỉ cần tình cảm bền chặt thì cái gì cũng có cách giải quyết. Chúng ta nói về nơi tôi mới tìm ra đi."

"Nơi nào?"

"Cây Phúc Linh."

"Tìm được rồi? Nhanh vậy!" Nhạc Dao tưởng bét cũng phải tám đến chục ngày nữa cơ.

Tục Nghiêu đã từng nói sau khi di chuyển sẽ tìm một nơi có linh khí sung túc, còn dự định thử dời cây Phúc Linh tới Hua tinh thử, cậu còn sợ nơi linh khí dồi dào khó tìm, dù sao Trái đất cũng rộng lớn như vậy cơ mà.

Nhạc Dao theo bản năng nhớ về kiếp trước. Trước kia không có được mấy nơi linh khí sung túc, muốn tìm thì cũng phải tìm nơi ít dấu chân người qua lại, không bị ô nhiễm, không phải nơi dần dần nhiễm tục khí. Một khi đã dính bụi trần, linh khí sẽ từng chút từng chút xói mòn.

Quả thật Hua tinh nhiều nơi không ai đặt chân, thế nhưng không xem qua thì cũng không biết nơi nào linh khí dồi dào nhỉ?

Nơi Tục Nghiêu tìm ra là một sơn động. Bao quanh núi là mây mù, giống như vài trăm năm rồi chưa từng ai đặt chân tới. Nhạc Dao nghe Leslie thuyết minh mới biết, núi này không phải tự nhiên mà có, hay đúng hơn là không phải tự nhiên mà cao thế này. Nó hình thành từ thiên tai, động đất làm biến đổi mọi thứ, tạo thành núi và sơn động này.

Hiện núi này có tên "núi Miên Vũ", vì nơi này phải đến nửa năm bao phủ trong làn mưa phùn.

"Trụ sở của chúng ta vốn là một nơi đến mùa đông bị băng tuyết bao phủ, thực vật chìm vào giấc ngủ. Nơi này mùa hè quá nóng, vậy nên thực vật càng cần nghỉ ngơi." Tục Nghiêu nói, "Khi nhiệt độ thích hợp, thực vật sẽ phát triển trở lại. Trên núi lúc này luôn có mưa nhỏ, thực vật sẽ nhanh chóng phát triển, đợi tới lúc chúng ta rời đi cũng là thời điểm chúng ngủ đông."

"Hiếm thấy có nơi nào như thế này." Mưa phùn như tơ tạo cho Thanh Sơn một khung cảnh huyền bí. Tấm mạng che mặt này không thể gỡ bỏ, thế nhưng có thể đến gần để cảm thụ sự ôn nhu của nó. Không cần vào hẳn trong hang, chỉ cần đứng dưới chân núi thôi cũng đã cảm giác được sự sảng khoái. Ngưng thần còn có thể nghe tiếng suối róc rách, chẳng cần làm gì cũng thấy tĩnh tâm.

"Quay về còn có thể đưa theo Viện trưởng Lưu và Yến Kiệt tới cảm nhận thử." Nhạc Dao nói, "Em thấy Viện trưởng Lưu và Cận vệ Trường tiến bộ rất rõ ràng."

Tuy rằng học huyền thuật chỉ là ý nghĩ nhất thời nhưng lớp học đã có thu hoạch nhất định. Bọn họ không đình chỉ học tập, rảnh rỗi đều tranh thủ học thêm chút nào hay chút ấy, chỉ khi quá bận rộn mới thôi.

"Viện trưởng Lưu đã vẽ được bùa chứa linh lực. Yến Kiệt vốn sắp học thành tài, tự dưng mọc đâu ra một Dương Hằng Thiên làm tâm trạng cậu ta rối tung rối mù." Tục Nghiêu cười, "Tuy không phải chuyện gì xấu, chỉ sợ khi cậu ta rõ ràng sẽ sợ hãi xoắn hết chân lên."

"Cũng không có gì, dù sao trước mượn linh lực không tốt, giờ thì tốt rồi." Trước đây linh lực đều là vay mượn chư thần, tỉ lệ thành công rất thấp. Giờ vợ chồng Tục Nghiêu cũng có thể cho mượn, chỉ cần người quen mở lời một chút, tiện lợi hơn nhiều.

Vừa đi vừa nói, chẳng mấy Tục Nghiêu đã dẫn Nhạc Dao tới cửa sơn động.

Cửa động không lớn, bên trong lại có càn có khôn. Chỉ cần đứng trên nhìn xuống là thấy ánh sáng yếu ớt, ánh sáng từ dưới không biết của thứ gì phát ra, nhu hòa không kích thích thị giác.

Nhạc Dao theo bản năng ôm lấy lồng giữ nhiệt. Lúc đi cậu không muốn mang theo ba đứa, cha mẹ vừa định đi thì chúng nó ngoạc cái mồm ra gào lên. Âm thanh không lớn, nho nhỏ như vậy mới càng tội nghiệp. Nhạc Dao hết cách, thôi thì cả nhà cùng đi.

Tay Tục Nghiêu đặt lên lồng giữ nhiệt: "Yên tâm, trước khi đi vào tôi đã kiểm tra rồi, không có nguy hiểm gì đâu, bước đi cẩn thận là được rồi."

Trên lồng giữ nhiệt không có ấn diêm vương mà có ấn thần quân, linh lực so với trước mạnh mẽ hơn nhiều.

Nhạc Dao nâng bàn tay đang đặt trên lồng giữ nhiệt của người nọ áp lên tay mình: "Có anh ở đây, em còn gì phải sợ nữa?"

Đứa lớn siết quả đấm nhỏ, hoa tay múa chân vui vẻ nhìn Tục Nghiêu, xong quay qua nhìn Nhạc Dao: "Oa?"

"Oa cái gì, chỉ có con là gan lớn thôi." Nhạc Dao nở nụ cười, "Muốn vào hang núi, cuộc thám hiểm bắt đầu nha."

"Papaaa!" Tục Phi nhìn về phía Tục Nghiêu.

"Hàng Hàng." Tục Nghiêu cũng quay lại nhìn con.

"Papaa!" Tục Phi phát hiện cha nhìn mình thì càng hăng hái hơn.

"Nhà có hai người thôi là ổn rồi nhỉ." Nhạc Dao cạn lời, "Một kẻ khoe khoang mình có cha, một kẻ khoe mình có con trai hả!?"

"Nha!" Tục Phi đáp lại, giống như nó đang nói "Đúng rồi ạ!"

Chỉ vừa vặn nghe được thế nhưng Nhạc Dao cảm thấy thanh âm này đặc biệt đắc ý, không biết học theo ai.

Ngẫm lại, ngoài học theo cha nó thì học theo ai nữa! Cậu dù ở đời nào cũng không có loại tính cách này, ngược lại Tục Nghiêu vừa gặp ở Hồ Phổ Sinh đã hung hăng, cách ăn nói hay làm việc đều toát ra khí chất "Ta đây cực kì bức người."

Nhạc Dao chỉ lắc đầu rồi cười một cái, dồn hết chú ý vào lồng giữ nhiệt và từng bước chân của mình.

Đường đi xuống không có bậc thang, thế nhưng khá dễ đi. Đi giày đế mỏng sẽ hơi cộm chân, hai người đi ủng lính nên không vấn đề.

Tục Nghiêu nắm tay Nhạc Dao, phía trước cùng nhau ôm lồng giữ nhiệt. Lồng giữ nhiệt mở đèn sáng, chiếu sáng mọi vật trong bán kính 3m không thành vấn đề. Ba đứa nhóc trợn tròn mắt, có chút ngạc nhiên với tình hình xung quanh, nhìn bên nọ nhìn bên kia, thỉnh thoảng ê a thì thầm vài câu chỉ chúng mới hiểu.

"Ánh sáng nơi này tới từ đâu ạ?" Nhạc Dao hỏi.

Nơi này có ánh sáng từ đáy động, thế nhưng không biết nguồn sáng cụ thể là gì.

"Đáy động có một loại đá." Tục Nghiêu nói, "Chốc nữa đi xuống là thấy. Mấy tảng đá đó có chút giống bạch ngọc, so với ngọc thạch thì sáng hơn nhiều."

"Anh làm thế nào mà phát hiện ra chỗ này?" Nhạc Dao luôn có cảm giác, những nơi giống như hang động này rất khó mà chú ý tới.

"Tĩnh tâm lại, hẳn em cũng cảm ứng được sóng linh lực đúng không?" Tục Nghiêu đáp, "Căn cứ vào sóng linh lực để định vị."

"Em cảm ứng được, thế nhưng cần phải ở trong phạm vi cơ, phạm vi này em cảm nhận được..." Nhạc Dao ước lượng một chút, "Em cảm thấy hẳn là trong phạm vi 500 thước nhỉ, xa quá thì lao lực lắm. Còn chồng em thì sao?"

"Cân nhắc lại cuộc sống hài hòa về đêm, tôi nghĩ mình nên từ chối giải đáp vấn đề này." Tục Nghiêu nở nụ cười, "Em đoán xem?"

"Em cho anh nguyên tháng đấy được không, nói hay không để em còn đoán!" Nhạc Dao ngoắc ngoắc trong lòng bàn tay Tục Nghiêu, "Nói mau!"

"Tôi cũng không biết mình có thể cảm ứng được bao xa, thế nhưng vừa tới đây đã định vị khóa chặt nơi này."

"..."

Nếu như cậu nhớ không nhầm, trụ sở cách nơi này ít nhất 1000km!!!

Nhạc Dao trừng mắt nhìn Tục Nghiêu một lúc, ghét bỏ phẩy tay: "Em không cho anh một tháng đâu, hay chồng cứ trực tiếp hạ dây cương nha?"

Tục Phi: "Bộp bộp bộp!"

Tục Nghiêu cúi đầu: "Trứng thối bé nhỏ, con cười cái gì?"

Tục Phi duỗi cánh tay nhỏ, thoạt nhìn như muốn túm lấy vách trong suốt của lồng giữ nhiệt, nửa ngày không với được thì quơ tay loạn xạ.

Tục Nghiêu biết nó muốn ra ngoài nhưng nơi này không thích hợp, không ôm ra. Anh mở chức năng phát nhạc thiếu nhi, tiếp tục đi xuống.

Khoảng cách không quá xa, một đường dốc và men dọc theo đường núi đi mất chừng 4'.

Nhạc Dao đã thấy "bạch ngọc" mà Tục Nghiêu nhắc tới. "Bạch ngọc" kích thước không nhỏ, đều là dạng trụ dài to bằng cánh tay người lớn, ngắn cũng bằng nửa cánh tay. Chúng nó bề ngoài bóng loáng, màu sắc khá giống ngọc thạch, có chức năng phát quang lại làm người ta nhớ đến đá dạ quang. Nhạc Dao cũng không biết chính xác nó là cái gì. Cái làm cậu chú ý không phải là hàng rào "bạch ngọc" mà là đất trống phía trong nó, giống y như nơi trồng dành cho cây Phúc Linh.

"Anh động tay động chân với nơi này rồi?" Nhạc Dao đứng cạnh hàng rào "bạch ngọc" hỏi.

"Ừm." Tục Nghiêu đáp, "Dời mấy cục đá qua, chẳng phải vừa vặn làm thành một cái bồn đấy còn gì."

"Em nói nè. Đúng là làm như vậy có thể dễ dàng tụ linh khí, vậy thì chúng ta bao giờ về lấy cây?"

"Không cần quay lại." Tục Nghiêu nói, đưa tay ra ngoài. Anh duỗi tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên trên. Nhạc Dao nhìn thấy trong lòng bàn tay anh đang dần mọc lên một mầm cây Phúc Linh con.

Cây non cũng to bằng lòng bàn tay, màu trắng như cây to ở Tarot, lúc này đã mọc rễ. Nhạc Dao đoán, vật này nhanh như vậy đã ở đây, quá nửa là Tục Nghiêu sử dụng kĩ năng dịch chuyển tức thời. Tục Nghiêu nuôi bằng linh khí, nhìn lại cũng là anh nuôi bằng linh khí của chính mình.

Tục Nghiêu ném nhẹ, cây bay lên rồi nhẹ nhàng đáp xuống giữa hàng rào "bạch ngọc". Bộ rễ của nó nhanh chóng tiếp xúc với đất, cấp tốc xảy ra biến hóa. Toàn bộ hàng rào "bạch ngọc" biến mất, cuối cùng biến thành một hồ nước lạnh nho nhỏ. Cây Phúc Linh nhỏ cũng giống như tại Phúc Tháp Uyên trên Tarot, sinh trưởng trong đầm nước.

Nó bắt đầu nhanh chóng hấp thu linh khí xung quanh, lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được sinh trưởng.

"Pa, papa!"

Một màn thần kì bên ngoài hấp dẫn Tục Phi, nó đập lên thành lồng giữ nhiệt, bên trong gọi giòn tan.

"Oa?"

Tục Uy và Tục Lỵ cũng để ý được sự biến hóa. Với chiều cao của chúng nó thì khó mà thấy, cây lớn lên bọn nó cũng thấy. Có ánh sáng trắng, còn là hình dáng từ trước tới nay chúng chưa từng thấy.

"Nha?" Tục Lỵ đạp cẳng chân, đôi mắt to tròn nhìn cây Phúc Linh cao lớn. Hang núi này cao tầm 8m, Nhạc Dao đang lo lắng không đủ thì cây phát triển tới 2.5m thì dừng lại.

"Buổi tối dẫn mấy anh em vong linh tới, cảm thụ có hay không được thanh tẩy." Tục Nghiêu nói.

"Cây Phúc Linh tại Phúc Tháp Uyên lớn như vậy, nó nhỏ thế này do linh khí không đủ hay gì ạ?" Nhạc Dao hỏi.

Nếu là do linh khí không đủ, cần phải nghĩ biện pháp khác giải quyết.

"Cây Phúc Linh tại Tarot không phải cây nào cũng cao lớn như nhau. Tôi từng đi qua Phúc Tháp Uyên khác nhau, kích thước to nhỏ phụ thuộc vào lượng linh thể chúng nó thanh tẩy được nữa. Chúng hấp thu tà khí và oán khí thành linh khí, đây cũng là hình thức tự cung tự cấp."

"Tương đối hoàn hảo nhỉ." Nhạc Dao cúi đầu liếc thời gian, "Chồng có muốn về trước không? Đợi đêm đến triệu lão già Dung tới thử một chút."

"Được, việc đăng ký cần chuẩn bị cực kì..." Tục Nghiêu chưa dứt lời, hiếm thấy nghiêm nghị hô lên, "Hàng Hàng!"

Kiên nhẫn của Tục Phi đã hết. Nắm đấm nhỏ của bánh bao sữa cạch một tiếng gõ lên tấm chắn lồng giữ nhiệt, cú đấm không nhẹ nhàng như ban đầu. Dấu ấn của thần trên tay phải nó đột nhiên phát sáng, linh lực tập hợp rồi "cạch" một tiếng, miếng chắn lồng giữ nhiệt đã bị nó làm nứt!

Nhạc Dao há hốc mồm.

Tục Nghiêu vội vàng ra lệnh: "Leslie mau phân tích mức độ hư hại, nếu được thì mở lồng giữ nhiệt ra đi."

Leslie làm theo lệnh. Rất may hệ số chống chịu của lồng giữ nhiệt cao, tuy có vết nứt nhưng không làm đám trẻ con bị thương. Leslie cũng đến phục Tục đại thiếu gia, người bé như củ khoai nhưng sức thì không!

Lồng giữ nhiệt thành công mở ra. Nhạc Dao và Tục Nghiêu vội ôm con ra, đối diện chốc lát nhìn thấy trong mắt đối phương được hai chữ: Không nói!

Tục Phi vươn tay về phía cây Phúc Linh, Tục Nghiêu ôm nó tới gần hơn một chút. Tục Nghiêu chạm vào, cây Phúc Linh dùng cành nhẹ nhàng quấn lấy cánh tay bé nhỏ của nó. Nó giống như bị ngứa, khanh khách cười không chút sợ hãi nào. Cây Phúc Linh không tìm ra được oán khí vấn trên người đứa nhóc, rất nhanh thu cành về.

Nhạc Dao bế Tục Uy và Tục Lỵ tới, cũng thu được kết quả tương tự. Linh hồn trẻ con tinh khiết, không có gì để làm sạch, chơi đùa như vậy cũng làm cho chúng nó rất vui vẻ.

Một nhà năm người chơi đùa tới tối, Nhạc Dao ôm đứa út gọi mấy vong linh thân thiết tới đây, trong đó có lão Dung. Những vong linh này bị cây Phúc Linh hút lấy gần, màu sắc linh thể xuất hiện biến hóa. Cây Phúc Linh giống như đang đánh dấu phân loại họ thành nhiều mức độ khác nhau.

"Lão Dung, ông cảm thấy thế nào?" Nhạc Dao hỏi Dung Quý. Dung Quý bay cạnh cây Phúc Linh, có thể thấy oán khí của lão đang bị cuốn vào, linh khí tiến vào Dung Quý giống như đang thanh tẩy cho lão.

"Không có cảm giác đặc biệt. Không đau cũng không ngứa." Dung Quý đáp.

Từ lúc lão nhận thức ăn theo Nhạc Dao được ăn no mặc ấm còn có nơi ở, oán khí sớm đã không còn nồng như xưa.

"Mọi người thì sao?" Nhac Dao hỏi mấy vong linh đăng kí chờ siêu độ.

"Tôi cảm thấy chính mình ngày càng nhẹ." Một vong linh lên tiếng.

Linh thể của anh ta vốn đậm nhất, điều này chứng tỏ anh ta là vong linh nhiều oán khi. Khi đứng cạnh cây Phúc Linh ai cũng nhìn ra chuyển biến rõ ràng về màu sắc. Mới bắt đầu là màu đen rồi chuyển sang xám, cây Phúc Linh hấp thu oán khí xong bắt đầu sinh trưởng.

Sau tầm 15' linh thể anh ta dần biến thành màu trắng, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng chuyển thành màu trong suốt.

"Lão Dung?" Nhạc Dao thấy Dung Quý cũng dần trong suốt, nhanh chóng gọi với một tiếng. Lúc này muốn ngăn cản thứ cần tới.

"Cứ như vậy đi." Dung Quý nói, "Lão vất vưởng nhiều năm vậy rồi, cũng muốn an ổn. Mới đầu lão muốn chăm sóc cậu, giờ vẫn chưa làm được."

"Ngài nghĩ kĩ chưa?" Nhạc Dao vẫn cảm thấy đây là chuyện ngoài ý muốn. Tuy rằng không phải lúc nào cũng ở cạnh, thế nhưng cũng quen biết lâu tới như vậy rồi, cậu chưa muốn Dung Quý đi.

"Tôi muốn nghe qua cảm nhận của ngài, cũng không phải muốn đuổi ngài đi."

"Lão biết.", Dung Quý nở nụ cười hiếm có, âm thanh khàn khàn mang theo ôn hòa, "Lão cũng muốn nghỉ ngơi một chút, cũng muốn đi thăm thú nhiều nơi, nếu như còn nơi nào như vậy. Về sau các cậu cố gắng, mai sau có khi còn cơ hội gặp lại."

Lão nói xong chưa được bao lâu thì linh thể màu trắng biến thành đốm sáng như từng thấy ở Phúc Tháp Uyên, bay lên rồi biến mất. Linh thể khác cũng vậy.

Nhạc Dao ngẩn ra, quay đầu nhìn Tục Nghiêu: "Ôm nó được không?"

Trong lồng ngực Tục Nghiêu là hai đứa, bé nhỏ nên ôm ba đứa cũng không thành vấn đề, nhận lấy đứa thứ ba rồi thuận miệng hỏi: "Em tính làm gì?"

Nhạc Dao không nói. Tay phải cậu xoay một cái, đem linh khí tập trung trên pháp ấn, nhanh chóng khắc lên vách động một bùa chú. Bùa chú hấp thu linh khí phát ra ánh sáng bạc nhàn nhạt, giống như có sinh mệnh phát tán ra ngoài, trở thành một loại chỉ dẫn.

Cửa động rất nhanh truyền tới âm thanh mơ hồ, sau đó có rất nhiều vong linh túm năm tụm bảy bay vào. Bọn họ trước tiên vái lạy Tục Nghiêu và Nhạc Dao, giống như Dung Quý bay quanh cây Phúc Linh, màu sắc nhạt dần rồi trong suốt, biến thành đốm sáng nhỏ rồi biến mất.

Cây Phúc Linh bắt đầu sinh trưởng. Nó không ngừng hấp thu oán khí, sản sinh linh khí.

Ban đầu Nhạc Dao không hiểu lắm tại sao cậu lại trọng sinh tới nơi này. Giờ thì cậu đã rõ, cậu từ nhỏ đã muốn dẫn dắt vong linh về thế giới khác, đó chính là trách nhiệm của cậu.

"Nếu nơi này thành công, đợi cây Phúc Linh lớn thêm chút nữa chúng ta tiếp tục chiết cây." Tục Nghiêu nói, "Giống như Tarot vậy, các vong linh có thể tự tiến vào luân hồi."

"Vâng." Nhạc Dao gật đầu, nhìn càng nhiều vong linh tiến vào được làm sạch oán khí, bản thân cũng không rõ tại sao oán khí dần biến mất trở thành đốm sáng nhỏ, ôm lại Tục Lỵ vào lồng ngực, "Đi thôi."

"Không muốn xem nữa à?"

"Không được." Nhạc Dao nói, "Còn nhiều việc phải làm lắm."

Kiến trúc dành cho vong linh không chỉ một cái phà là đủ, trật tự chưa hoàn thiện, những thứ này cậu đều muốn xắn tay giải quyết. Cậu là Thái tử Phong Đô, tuy rằng ở cùng con trai Thiên Đế nhưng cậu cũng có sứ mệnh của riêng mình.

Tục Nghiêu cười nói: "Dáng vẻ của em bây giờ y như Thái tử năm ấy trịnh trọng đọc kinh cho tôi ở hồ Phổ Sinh."

Nhạc Dao: "Như là? Em vốn là thế này."

Tục Nghiêu nở nụ cười, không lên tiếng.

Thoáng chốc, hai người đã về tới nhà. Mấy đứa nhóc mê mẩn nhìn vong linh đổi màu, đột nhiên thay đổi địa phương thì ngẩn ra, "oa oa" gào lên.

Vợ chồng Tục Nghiêu định ôn chuyện cũ thì bị tiếng khóc dọa hét hồn, ôm chặt dỗ dành nhưng không hiệu quả.

Yến Kiệt ở cách vách nghe tiếng khóc không có dấu hiệu dừng lại, không yên tâm chạy qua xem cười nói: "Cháu trai cháu gái sao thế này? Người nào chóc chúng nó khóc thế ạ?"

Tục Nghiêu đáp: "Dỗi. Trách tôi đánh gãy lúc chúng nó đang quan sát?"

Nhạc Dao nói: "Dỗ không nổi. Hay chồng đưa chúng nó quay lại một chuyến đi?"

Yến Kiệt không hiểu "quay lại" là đi đâu. Chưa kịp hỏi, Tục Nghiêu đang đứng trước mặt nháy mắt biến mất!! Mang theo cả đám nhóc!!

"Phắc!" Yến Kiệt thiếu nước mắt rớt khỏi tròng. Anh mạnh mẽ xoa mấy lần: "Thưa cậu Tiểu Nhạc, xin hãy chờ tôi ra ngoài rồi vào lại."

Nhạc Dao cười cười: "Vâng, anh đi đi."

Yến Kiệt đi ra rồi đi vào thật. Anh vẫn không thấy Tục Nghiêu và đám nhóc đâu! Anh sờ sờ trán mình, nhỏ giọng làu bàu: "Không thể, ảo giác à..."

Nhạc Dao: "Tôi có thể chứng minh không phải ảo giác, muốn thử không?"

Yến Kiệt: "Thử thế nào ạ..."

Nhạc Dao nắm chặt vai Yến Kiệt, nháy mắt lóe lên một cái. Yến Kiệt bận nhắm mắt, sau đó cảm giác dưới chân thay đổi!

Vốn đang dẫm trên sàn nhà cứng rắn, nháy mắt biến thành thảm trải sàn mềm mại!

"Lạch cạch!" Có thứ gì đó rơi xuống đất. Yến Kiệt mở mắt ra, vừa vặn đối diện một ánh mắt cũng đang ngạc nhiên.

"Em?!" Dương Hằng Thiên nhịn không nổi nhéo mình một cái, "Yến Kiệt?"

"Hả?" Yến Kiệt bày ra vẻ mặt như nuốt phải trái trứng gà, "Anh chờ chút, đừng nói gì! Chờ em tỉnh mộng rồi quay lại tìm anh sau."

Dương Hằng Thiên: "..."

Nhạc Dao "phì" một tiếng: "Không phải mơ, là thật đấy. Mai tôi quay lại đón anh nhé Yến công."

Nói xong, Nhạc Dao biến mất tại chỗ.

Nhịp tim Yến Kiệt tăng vọt. Anh không có cách nào hình dung tâm tình hiện tại.

Dương Hằng Thiên nhìn Yến Kiệt đang cạn lời, cực kì nghi ngờ việc mình chưa tỉnh ngủ. Anh muốn hỏi Nhạc Dao thì Nhạc Dao đã bốc hơi rồi.

Nhạc Dao lần thứ hai tới hang núi.

Tục Nghiêu mang theo đám nhóc tới, chúng cũng nhìn thấy các vong linh được thanh tẩy. Không biết vì lý do gì, dù được nhìn thấy nhưng chúng nó vẫn không ngừng khóc. Mãi tới khi Nhạc Dao xuất hiện chúng nó mới im, lông mi mang theo hơi nước cong cong nhìn Nhạc Dao nở nụ cười.

Nhạc Dao chạm ngón tay từng đứa một: "Sao lại khóc?"

Tục Nghiêu đáp: "Không tìm thấy em đấy. Một mình xem không vui, còn phải đông đủ cả nhà cơ."

Nhạc Dao đắc ý ơi là đắc ý, làm bộ không thèm quan tâm: "Đúng không?"

Tục Phi "oa~" một tiếng, em trai em gái của nó cũng toét miệng cười theo.

Cái gì gọi là năm tháng tươi đẹp? Nhạc Dao cảm thấy vậy là được rồi. Người yêu, những nhóc tì đáng yêu, còn có nụ cười đủ hòa tan mọi thứ trên mặt họ. Con đường phía trước có thể còn nhiều chông gai, thế nhưng chỉ cần một nhà bọn họ còn bên nhau, chả có gì phải sợ.

"Em đang nghĩ gì thế?"

"Có câu này em quên không nói với anh..."

"Tục Nghiêu ơi..."

"Ừm?"

"Em yêu anh."

"..."

Một lát sau trong hang núi vang lên tiếng khóc, hai người ôm nhau làm tầm nhìn đám nhóc bị hạn chế. Bọn chúng không nhìn được quả cầu ánh sáng yêu thích, tại sao chỉ nhìn thấy khuôn cằm của cha mẹ?

(Hoàn chính văn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro