Chương 7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: F

Cuộc chiến tranh lạnh khó hiểu này kéo dài ba ngày, đường ranh giới phân chia xuất hiện từ trên giường đến cả bàn ăn buổi sáng.

Quý Tinh vừa cầm trứng luộc lên Khương Vi đã lên tiếng yêu cầu cậu bỏ xuống: "Không có phần của cậu."

Quý Tinh phản bác: "Nhưng trứng này đều là của bạn cùng phòng tôi!"

Khương Vi cười cong cong mắt, "Tôi cũng đã nấu rồi, cậu có thể tìm trong tủ lạnh trứng sống mà ăn."

Sáng sớm Quý Tinh lại ăn tức mà no, cậu quyết định buổi tối đi làm về sẽ mua gà rán và Coca để bày ăn trước mặt Khương Vi, chỉ cho cô ngửi mùi, không cho ăn.

Nghĩ vậy, cả ngày cậu đều hăng hái, đến giờ tan làm thì không thể chờ nổi. Khi cậu cầm gà rán và nước ngọt về nhà, thì trong nhà không bật đèn.

Khương Vi không ở nhà? Có phải lại đi gặp anh Án không? Nghĩ đến anh Án, Quý Tinh đột nhiên thấy gà rán trong tay cũng không còn ngon nữa.

Cậu dọn dẹp một chút bàn trà trong phòng khách, mở tivi lên, chuẩn bị vừa xem chương trình vừa ăn đùi gà, thì cửa phòng ngủ bỗng mở ra, Khương Vi bước ra.

Cậu vội vàng co chân lên, giả vờ rất thoải mái: "Sao không bật đèn? Tôi cứ nghĩ cô không có ở nhà."

Hắn nhẹ nhàng 'ồ' một tiếng rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Cậu quay đầu nhìn chằm chằm vào cửa nhà vệ sinh: "Ăn tối chưa?"

Cách một cánh cửa, nghe không rõ Khương Vi có trả lời hay không.

Cậu không chịu thua: "Cô có muốn ăn gà rán không?"

Khương Vi vẫn là không phản ứng.

Cậu tiếp tục làm phiền: "Tôi có thể miễn cưỡng cho cô một đùi gà."

Vẫn không có câu trả lời.

Cậu chép chép miệng: "Dù cô không cho tôi ăn trứng, nhưng tôi vẫn là rộng lượng cho cô ăn đùi gà."

Sau một hồi lâu, Khương Vi với vẻ mặt ảm đạm bước ra, cả quá trình không nói một lời.

Cậu cảm thấy mình như đấm vào không khí, lập tức cảm thấy cả người không thoải mái: "Này, cô có ăn không, gà rán!"

"Không ăn." Khương Vi không thèm nhìn cậu lấy một cái.

"Còn nước ngọt? Có nước ngọt, uống không?" Cậu cố tình mua hai lon nước ngọt, giấu một lon dưới sofa, nếu cô cư xử tốt thì sẽ cho cô uống.

Hắn liền đi thẳng vào, đóng cửa phòng ngủ lại.

Quý Tinh chưa bao giờ phải chịu ấm ức thế này, cậu lập tức vặn âm lượng tivi lên mức tối đa, mở tiệc một mình.

Ăn hết một con gà rán, uống xong hai lon nước ngọt, cậu ợ một cái no nê, chuẩn bị đi lấy đồ ngủ để tắm.

Vừa mở cửa, phòng ngủ tối om, rèm cửa không kéo, chỉ có ánh đèn đường hắt vào từ xa. Trời nóng thế này, Khương Vi lại quấn chăn kín mít từ đầu đến chân, co người nằm nghiêng, hai tay nắm chặt đầu gối, đè chặt vào tai, chắc vì tiếng tivi bên ngoài quá ồn.

"...Vi Vi?" Quý Tinh sợ đến nỗi không dám nói lớn.

Dù gì Quý Tinh cũng từng yêu đương, cậu nhanh chóng đưa ra phán đoán: không ăn gà rán vì quá dầu mỡ, không uống nước ngọt vì quá lạnh, trời nóng thế này không bật điều hòa còn quấn chăn, co người lại — chỉ có một sự thật! Bà dì tới rồi!

Quý Tinh quyết định ngừng chiến vài ngày, tạm thời không chấp nhặt với Khương Vi nữa: "Tôi ra ngoài một lát nhé!"

Cậu tắt tivi trong phòng khách, mang theo điện thoại đi siêu thị. Trước đây cậu cũng từng mua băng vệ sinh cho Lý Tâm Nghiên vài lần nhưng đều là cô ta chỉ rõ ràng loại nào, nhãn hiệu gì, màu sắc bao bì. Lần này, cậu đỏ mặt bước đến kệ hàng, nhìn lên, to nhỏ đủ cỡ, sắc màu sặc sỡ, ước chừng phải có đến vài chục loại.

Một người bán hàng nhìn ra sự bối rối của cậu, lập tức tiến lại gần: "Ôi, cậu trai trẻ đang mua cho bạn gái phải không?"

"À? Không phải, tôi..." Quý Tinh không biết nhìn đi đâu.

"Không phải bạn gái à, vậy chắc là mua cho vợ rồi!" Bà ấy nhiệt tình nói tiếp, "Cậu muốn loại dùng ban ngày hay ban đêm? Loại lưới hay loại mềm mịn?"

"À?" Quý Tinh ngơ ngác trước những câu hỏi ập tới.

Lúc này, một nhân viên bán hàng khác cũng đến gần, dẫn anh ra phía kệ hàng phía sau: "Đến xem hàng của tôi đi, có đủ loại cho cậu."

Người bán hàng đầu tiên lập tức không hài lòng, kéo tay Quý Tinh lại: "Sờ thử vào sản phẩm của tôi đi, sờ vào có phải đặc biệt mềm không??" Nói xong, bà ấy đưa cho anh một mẫu thử.

"Sản phẩm của tôi được làm từ chất liệu mới, khả năng hút ẩm cực kỳ tốt!"

"Sản phẩm mới của tôi là loại mỏng nhất trên thị trường, dùng như không dùng, vừa thoải mái vừa tự nhiên!"

"Nhìn cái túi này đi, bên trong có đủ loại mà một ngày cần dùng, cậu chỉ cần mua cái này, mua sáu bảy gói, rất tiện lợi!"

"Trong này có một số sản phẩm không tốt, để tôi giới thiệu cho cậu nhé..."

Hai dì bán hàng mỗi người một câu, Quý Tinh đứng giữa mà mặt nóng bừng bừng. Cậu suy nghĩ một chút về việc Khương Vi mang khá ít đồ qua đây nên có lẽ không chuẩn bị đầy đủ, vậy nên mua thêm một ít chắc hẳn cũng không có vấn đề gì. Cuối cùng, cậu kết thúc cuộc tranh luận bằng một câu: "Mỗi loại một gói của hai nhãn hiệu đi."

Sau khi mua xong, cậu hỏi nhân viên có biết đường đỏ bán ở đâu không rồi đi lấy một bình. Tiếp theo là túi chườm nóng. Quý Tinh nhớ lại mùa đông năm ba đại học, Lý Tâm Nghiên bị đau bụng kinh, gọi điện cho cậu lúc mười một giờ đêm nói bụng đau quá, túi chườm bị hỏng. Quý Tinh đã lén lút trèo tường ra ngoài mua cho cô. Cửa hàng xung quanh đều đóng cửa, cậu đã phải đi tìm rất lâu, cuối cùng mua được một cái bằng nhựa, thương hiệu Vĩnh Tự có màu xanh lục. Nhưng bây giờ là mùa hè, không thể tìm thấy cái túi chườm nóng ở đâu cả.

Quý Tinh xách một túi lớn băng vệ sinh trở về nhà, đầu tiên cậu đi đun một ấm nước, rót một ly mang vào phòng ngủ.

Khương Vi đang nửa tỉnh nửa mê, nghe thấy tiếng mở cửa quay đầu lại nhìn cậu. Mặt cô có vẻ không được khỏe, không có chút sắc hồng, môi cũng hơi tái.

Quý Tinh đỡ hắn ngồi dậy, đưa cốc nước đến bên miệng: "Nào, uống chút nước nóng đi!"

Hôm nay Khương Vi thực sự rất khó chịu, không còn tâm trạng để trêu chọc cậu nữa, dựa vào người cậu, mơ mơ màng màng uống một ngụm, môi trên gần như bị bỏng: "Đây là nước sôi phải không..."

"Ôi ôi, là tôi sơ ý, để cho nó nguội một chút đã." Quý Tinh vừa thổi thổi vào ly vừa đặt lên tủ đầu giường, rồi đi ra ngoài.

Lần thứ hai quay vào, Quý Tinh mang theo một chai nước khoáng nhét vào chăn của cô: "Lần này là nước ấm, đảm bảo không nóng đâu! Cô giữ ấm đi!"

Khương Vi cảm thấy rất cảm động, chú bé đần này cũng biết quan tâm đến người khác.

Đến lần thứ ba Quý Tinh vào, Khương Vi đột nhiên cảm thấy cứ là lạ. Hắn chỉ tay vào bát đồ ăn không rõ nguồn gốc mà Quý Tinh cầm, hơi hoảng hốt: "Đây là cái gì vậy?"

Quý Tinh múc một muỗng thổi thổi: "Trứng gà luộc với đường đỏ, cô chưa từng ăn à?"

Khương Vi quay đầu đi tránh: "Này là thứ đen đen gì vậy..."

Quý Tinh nhất quyết muốn đút cho hắn một miếng: "Cô thử đi, thật sự rất hiệu quả! Tôi còn mua cái kia nữa, nhiều lắm, đủ loại, để ở trong nhà tắm rồi."

Khương Vi nhăn mặt: "Cái kia là cái gì?"

Hai người như đang chơi trò đoán chữ, Quý Tinh nói: "Chính là cái đó, những lúc cô cần dùng đến!"

Khương Vi vẫn một bộ mặt nghi hoặc: "Cái gì cơ?"

Quý Tinh bỗng hiểu ra: "Tôi biết cô ngại, không sao đâu, cô không cần phải nói đâu."

"Không, cậu hãy nghe tôi nói hết đã, tôi..." Khương Vi bị anh làm cho choáng váng.

Quý Tinh múc quả trứng gà lớn trong bát đưa đến bên miệng : "Tôi biết cô không thoải mái là vì đến kỳ kinh nguyệt, tôi hiểu mà."

Khương Vi giờ không chỉ đau bụng mà đầu cũng bắt đầu đau: "Quý Tinh, cảm ơn cậu! Nhưng thật sự phiền cậu nghe tôi nói hết, tôi không có kỳ kinh nguyệt, tôi bị đau dạ dày..."

-

Đọc mà thấy ngại dùm..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ