Chương 1 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : JD
---------------
     Chương 1 : Vừa gặp đã thương


Nguyễn Đường thích Phó Văn, từ khi ở khai giảng nhìn thấy ánh mắt của hắn tâm đã bắt đầy bang bang nhảy loạn.


Lúc ấy Nguyễn Đường làm tân sinh viên đi vào trường học nơi đất khách quê người, Phó Văn làm học trưởng năm ba tiếp đãi các nhóm học đệ học muội , thấy được Nguyễn Đường đáng thương liền dẫn cậu đi làm thủ tục nhập học rồi dẫn vào  ký túc xá.


Tuy rằng Phó Văn từ đầu đến cuối trên khuôn mặt chỉ có biểu cảm lạnh nhạt, nhưng Nguyễn Đường vẫn cảm thấy Phó Văn thật sự là người tốt, mũi tên Cupid liền bắn vào tâm cậu, tình yêu tới như vậy còn không mau nói đạo lý.


Cậu lần đầu tiên thích một người, lén lút biết tên của hắn, tìm hiểu hết những gì hắn yêu thích, lặng lẽ đi theo hắn giống như một tên cuồng theo dõi.


Cậu một chút cũng không thèm che giấu, anh của câuk nhìn cái đã ra, liên tục ép hỏi mới biết được cậu là đang theo đuổi Phó Văn.


Nguyễn gia là Z thị long đầu, trong nhà làm địa ốc mà giàu còn đầu tư các loại sản nghiệp khác, là gia đình đứng số một số hai trong thành phố vì sự giàu có. Nguyễn gia có ông già là loại sấm rền gió cuốn cùng anh trai thủ đoạn tàn nhẫn, làm trong nhà lão sao, từ nhỏ đã bị đau mà nuôi lớn lên, sợ rằng cậu phải chịu một chút ủy khuất.

Nhưng mà với hoàn cảnh xịn xò vậy mà  Nguyễn Đường một chút cũng chưa bị dưỡng hư, tính cách cậu như tên của mình đều giống nhau vừa mềm lại ngọt, đối với mọi người đều là nụ cười ngọt ngào có thể đem cả lòng người cũng hòa tan, là thể loại con nhà người ta, việc duy nhất khác người chính là thích Phó Văn.

Nguyễn Đường uể oải về đến nhà, khuôn mặt nhỏ thượng một bộ muốn khóc biểu tình, Nguyễn Bách ngày thường nhất sủng hắn cái này đệ đệ, vội vàng hỏi hắn: “Đường Đường, đã xảy ra chuyện gì, ai khi dễ ngươi? Ca đi đánh hắn.”

“Không có gì, ca ca, ta không có việc gì.” Nguyễn Đường khống chế không được rơi xuống từng giọt nước mắt, Nguyễn Bách cảm thấy cả trời cũng đều phải sụp.

“Đường Đường, nói cho ca ca nghe, có phải là tên Phó Văn kia không?”

Nguyễn Đường quá thương tâm, “Huhu ~~ ca ca, hôm nay hệ hoa (*)cùng hắn tỏ tình, làm sao bây giờ đây, bọn người kia đều nói hai người là duyên trời tác hợp, Phó Văn chắc chắn là đồng ý rồi, ta bây giờ phải làm sao bây giờ .”

Nguyễn Đường cảm thấy chính mình quá khổ sở, vì cái gì thích một người thì không có một cơ hội cho hắn, mấy ngày này ánh mắt của Phó Văn còn không nhìn qua hắn, tặng quà thì tất cả đều bị hắn không chút khách khí ném xuống.

Nguyễn Bách nóng nảy: “Đừng khóc, đừng khóc, ca ca giúp ngươi.”

“Giúp như thế nào ạ?” khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Đường đầy nước mắt, đáng thương vô cùng nhìn anh của cậu.

“Ngươi làm theo ta nói thế này.”

Nguyễn Đường khẩn trương mà gọi điện cho Phó Văn, không ngừng hít sâu để an ủi tâm lý chính mình: “Không có việc gì đâu, không sao, Nguyễn Đường đây là cơ hội cơ hội duy nhất của cưng.”

Điện thoại tích một tiếng liền chuyển đi được.

“Alo, ngươi hảo.”  thanh âm trầm thấp từ microphone truyền ra.

Nguyễn Đường khẩn trương tâm đều muốn nhảy ra ngoài, “Uy, Phó Văn, ta là Nguyễn Đường.”

“À, có chuyện gì?.” Phó Văn thanh âm rất êm tai, Nguyễn Đường nghĩ, nếu hắn đối với cậu không lạnh nhạt như thế thì tốt rồi, thật sự chán ghét cậu lắm sao? Một câu cũng đều không muốn cùng cậu nói chuyện.


Nguyễn Đường trong lòng sủy nai con bị hắn ngữ khí đâm một chút, mắt thường có thể thấy được uể oải xuống dưới, liền ngữ khí cũng tinh thần sa sút: “Ta ta không có gì.”

“Nga, kia tái kiến.” Nói xong Phó Văn dứt khoát gọn gàng cúp điện thoại.

Nguyễn Đường nhìn bị cắt đứt di động, trong lòng một mảnh lạnh lẽo. Nhưng mà hắn lại cho chính mình cổ vũ, không quan hệ không quan hệ, hắn chỉ là hiện tại không thích ta mà thôi.

Hắn nhìn Phó Văn số di động, do dự một chút vẫn là bát đi ra ngoài, nhưng mà đối diện người căn bản không tiếp, đánh vài cái đối phương trực tiếp đem hắn kéo vào sổ đen.

Nguyễn Đường xám xịt từ trong nhà đi trường học, hắn trộm theo Phó Văn một tháng thời gian, đối hắn làm việc và nghỉ ngơi có hiểu biết, Phó Văn khóa không phải rất nhiều, mấy ngày nay cơ hồ ngâm mình ở thư viện, có đôi khi đi chơi bóng, ngẫu nhiên đãi ở trong phòng ngủ. Nguyễn Đường cấp hừng hực đi thư viện, quả nhiên ở cái kia thường thấy vị trí thấy được hắn.

Nguyễn Đường nhẹ nhàng đi qua đi, không dám đụng vào hắn, đành phải duỗi tay kéo kéo hắn góc áo, Phó Văn ngẩng đầu xem hắn, chỉ trong nháy mắt kia, Nguyễn Đường giống như nghe được chính mình lung tung rối loạn tiếng tim đập.

Phó Văn dài quá cực hảo xem một khuôn mặt, mặt mày quạnh quẽ, mày rậm lệ mắt, cao thẳng cái mũi, từ Nguyễn Đường góc độ có thể nhìn đến thật dài lông mi, làm nhân tâm động rối tinh rối mù.

“Cái gì sự?” Phó Văn lạnh nhạt nhìn hắn.

“Ta ta ta” Nguyễn Đường cúi đầu, bất an xoa xoa góc áo, “Ta có thể cùng ngươi đơn độc nói sao, liền trong chốc lát.” Nguyễn Đường ngẩng đầu, đáng thương vô cùng nhìn Phó Văn.

Phó Văn trầm mặc rất lâu, lâu đến  Nguyễn Đường đem hết ra sức suy nghĩ tự hỏi như thế nào đem hắn lừa đi ra ngoài không có kết quả bả vai đều sụp xuống dưới, thương tâm không thôi thời điểm, nhẹ nhàng “Ân” một tiếng.

Nguyễn Đường hoài nghi này có phải hay không chính mình ảo giác, Phó Văn đã đứng dậy đi ra ngoài, đi rồi một khoảng cách nhìn đến Nguyễn Đường còn ngây ngốc đứng ở tại chỗ, nhíu mày, “Ngốc đứng làm cái gì, đi.”

Nguyễn Đường vội vàng theo đi ra ngoài, hai người đi đến một cái yên lặng góc tường, “Nói đi.” Phó Văn lãnh đạm nói.

“Ta, ta, ta biết ngươi hiện tại nhu cầu cấp bách dùng tiền,” Nguyễn Đường lắp bắp nói. “Ta có thể giúp ngươi.”

Ca ca nói với hắn hắn có biện pháp, chỉ là nói với hắn Phó Văn hiện tại gây dựng sự nghiệp lúc đầu gặp bình cảnh, yêu cầu tuyệt bút tài chính, Nguyễn Đường tưởng giúp hắn: “Tài chính khởi đầu ta tới đầu tư, kế tiếp tài chính nếu khẩn trương cũng từ ta tới gánh vác, có cái gì khó khăn ta đều có thể hỗ trợ.”

Phó Văn không cần suy nghĩ liền muốn cự tuyệt, nhưng lại nhìn đến đôi mắt sạch sẽ thuần túy của Nguyễn Đường, thế nhưng lại không có nói ra.

Một lúc lâu sau, “Điều kiện là gì?” Điều kiện? Nguyễn Đường ngốc ra một chút,  ý này là gì, hắn cho rằng mình là có mục đích sao?

Nguyễn Đường vốn dĩ chỉ là muốn giúp hắn, không muốn nhìn thấy bộ dạng khổ sở của hắn mà thôi,lòng tham cậu đột nhiên xuất hiện, không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này để đến gần với Phó Văn.

“Làm bạn trai của tôi .” cậu nghe được lời nói nhẹ nhàng của mình.

Phó Văn nhìn chằm chằm Nguyễn Đường một lúc lâu, cười lạnh một tiếng, “Được.”

Nguyễn Đường ở trong lòng mắng chính mình đê tiện, nhưng là rồi lại nhịn không được mạo nhè nhẹ ngọt.

Hmu nhác quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro