11-12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11

Miên Miên là một đứa trẻ dễ chăm sóc.

Lúc còn nhỏ có thể để ba mình vừa làm việc nghỉ ngơi, buổi tối không khóc quấy, chỉ có cái lần Tống Vân bất cẩn đút bé ăn trái cây, do dạ dày bé phát triển không tốt nên đêm đó bị tiêu chảy liên tục.

Trừ lần bất cẩn đó thì Miên Miên rất dễ nuôi, tính tình lúc nhỏ cũng tốt, ai ôm vào lòng cũng cười.

Thi thoảng Cố Phán bận rộn sẽ nhờ thư ký chăm sóc bé một lát. Miên Miên thích mấy chị xinh đẹp, thấy có người tới là giang tay muốn được ôm, cả công ty đều biết sếp Cố có cô con gái đáng yêu, tranh nhau chăm sóc bé.

Sau này khi bé học mẫu giáo, nhờ có khả năng xã giao tốt nên Miên Miên trở thành người đứng đầu của bọn trẻ, đi đâu cũng có một nhóm trẻ con đi theo, lúc chơi trò đóng gia đình, Miên Miên vai mẹ thì mấy bé nam phải giành vai ba.

Một ngày nọ, Cố Phán đến trường đón con như thường lệ, Miên Miên bắt đầu báo cáo hoạt động hằng ngày của bé, từ việc hôm nay ăn gì đến chơi trò gì, Tống Vân ngồi ở ghế phụ thỉnh thoảng hùa theo bé một câu, không khí gia đình vô cùng hài hòa.

"Lúc con sắm vai mẹ, Lâm Tử Dương đã hôn lên mặt con!" Miên Miên vừa nói vừa chọc tay vào má mình, "Ở đây nè!"

"Lâm Tử Dương là ai?" Nghe con gái bị người ta, Tống Vân ngay lập tức nổi giận, "Tống Hi, con không thể để người khác tùy ý hôn con và đương nhiên con cũng không nên tùy tiện hôn người khác!"

Miên Miên bị daddy gọi tên rụt người vào ghế, quay đầu nhỏ nhìn daddy, đúng lý hợp tình nói, "Nhưng cậu ấy là ba mà! Không phải daddy với ba có thể hôn nhau sao?"

Tống Vân bị lời của bé làm cho nghẹn lại không nói nên lời, chỉ có thể tức giận lặp lại, "Không được là không được, sau này ai hôn con mà không có sự đồng ý của con thì con trực tiếp đánh người đó!"

Cố Phán chờ đèn đỏ không nhịn được cười ra tiếng, Tống Vân huých cù chỏ vào người anh một cái, quay đầu nói với con gái, "Thấy không, ai dám hôn con thì cứ làm như vậy!"

Cố Phán bị huých một cái ấm ức nói, "Sao em đánh anh?"

"Thượng bất chính hạ tắc loạn! Nếu không phải bình thường anh cứ làm vậy, Miên Miên sao lại có suy nghĩ như này?" Tống Vân giơ nắm đấm về phía Cố Phán, "Có cần em làm mẫu cho anh không?"

Cố Phán dẫm chân ga, lắc đầu, "Em nói đúng, là anh sai."

"Hừ, không lẽ chuyện này em nói sai, lần sau mà không tránh con bé, anh đừng có bước qua cửa!" Tống Vân hừ hừ hai tiếng, quay đầu lại nói với Miên Miên, "Chỉ có những người thích nhau mới có thể hôn nhau, Tống Hi con nghe hiểu không?"

Chơi ở vườn trẻ cả ngày Miên Miêm sớm đã mơ màng sắp ngủ, nghe giọng nói của daddy liền cố gắng gật đầu, chứ thật ra bé không rõ daddy đang nói gì.

Nhưng mà lúc Tống Vân đánh Cố Phán thì bé vẫn tỉnh, lời nói của Tống Vân được xử lý và trở thành có người hôn con thì con có thể đánh người đó.

Vậy mà cũng hiểu được nửa ý lời nói của Tống Vân.

Ngày hôm sau tới nhà trẻ, thời gian ra chơi mấy bạn nhỏ lại sắm vai gia đình.

Hôm nay Miên Miên lại là mẹ, ngoại trừ vai ba cần tranh đoạt thì những vai khác đều đã chia xong.

Một vài ứng cử viên bắt đầu oẳn tù tì. Vì để có thể giành vai ba, Lâm Tử Dương chơi khôn, cố ý ra chậm nửa giây, thuận lợi làm ba!

Đây là đang khi dễ bạn học mẫu giáo, một đám bé trai không thể giành vai ba hâm mộ nhìn Lâm Tử Dương nắm tay Miên Miên, thầm tiếc mình không đủ may mắn.

Lâm Tử Dương vui vẻ đi đến nắm tay Miên Miên, bé cảm thấy ở nhà trẻ này Miên Miên đẹp nhất, ba nói nếu thích thì phải cố gắng giành lấy, bé thích Miên Miên, vậy chỉ có Miên Miên có thể làm vợ bé, không thể là người khác!

Miên Miên bị bạn Lâm nắm tay cũng không có phản ứng, cúi đầu nghịch rổ nhỏ trên tay. Chút nữa bé sẽ đi mua đồ ăn với ba, dải tre trên chiếc rổ nhỏ có vẻ hơi lỏng lẻo, bé đang cố sửa chúng.

Nhìn khuôn mặt trắng mềm bên cạnh, Lâm Tử Dương gan dạ, dù sao bọn họ đang sắm vai ba mẹ, bé hôn vợ mình một cái chắc hông sao đâu ha?

12

Lâm Tử Dương thừa dịp Miên Miên không chú ý liền hôn má bé một cái, trên mặt còn để lại vệt nước khả nghi.

Miên Miên bị hôn bất ngờ ngơ ngác chớp mắt, nhớ lời daddy dạy hôm qua, trở tay huých Lâm Tử Dương một cái, động tác rơi vào đúng chỗ hôm qua Tống Vân thị phạm.

Lại không ngờ tới rổ tre trên tay là quẹt vào tay Lâm Tử Dương, miệng vết thương chảy máu.

"Tớ, cậu, cậu tự nhiên..." Lâm Tử Dương còn chưa nói xong đã ngã xuống mặt đất, ngất xỉu cũng không quên nắm tay Miên Miên.

Một nhóm bạn nhỏ sợ chạy tán loạn, các giáo viên đứng từ xa dõi theo mấy đứa trẻ biến sắc, vội vàng đưa đứa nhỏ vào phòng y tế, gọi điện thoại cho phụ huynh hai bên.

Nhận được cuộc gọi, Cố Phán vội buông công việc xuống chạy nhanh đến nhà trẻ.

Miên Miên lo lắng nắm chặt tay ngồi trên ghế, nghĩ thầm vậy mà bé đánh còn mạnh hơn daddy! May là hôm qua daddy không bảo bé đánh ba thử, nếu không có lẽ ba sẽ nhập viện mất!

Bé trông mòn con mắt nhìn về phía cửa, hy vọng ba sẽ tới, daddy rất dữ, nếu daddy tới chắc chắn bé sẽ bị đánh mông!

Nghĩ vậy Tống Hi có chút sầu, nếu thật sự bị đánh đòn ở nhà trẻ, bé không nghĩ đến việc chơi đùa trong nhà trẻ nữa, bé chắc chắn sẽ bị cười chê hic hic!

Khi Cố Phán đến thấy Miên Miên ngồi trên ghế mới thở phào. "Ba ba." Cô bé không không hoạt bát chạy đến như thường ngày mà ngồi trên ghế.

"Nghe cô giáo nói, hôm nay con đánh bạn?" Giọng điệu Cố Phán không chút ấm áp, anh sờ cằm Tống Hi, nâng đầu con bé lên, "Nhìn ba nói chuyện."

"Hu hu, ba ba!" Bị gương mặt lạnh lùng của ba dọa, Miên Miên oa một tiếng rồi khóc, nước mắt ào ào chảy xuống, chảy một lát liền làm ướt tay Cố Phán.

Con bé khóc đến thở không ra hơi, Cố Phán không hề mềm lòng, lạnh lùng nói, "Tống Hi, rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao con lại đánh bạn?"

"Hic, ba ba, bạn, bạn ấy hôn con, con, con đánh bạn ấy..." Miên Miên khóc đến nấc cụt, "Ba ba, con không có, hic không có cố ý, thật ra, thật ra rất nhẹ, cậu ấy lại té xỉu..."

Miên Miên buồn lòng nên không nói ra chuyện này, nghe một lúc thì Cố Phán cũng hiểu, hôm qua Tống Vân dạy hiệu quả, hôm nay Miên Miên thực hành, con bé đã dạy cho tên nhóc kia một bài học.

Nhất thời Cố Phán trong biết phải làm gì, anh bế Miên Miên đang khóc thút thít lên, vỗ lưng con bé như khi còn nhỏ, "Được rồi không khóc, ba ba không nên hung dữ với con, ba ba sai rồi."

"Hu, ba ba, ba ba......" Miên Miên khóc lóc ôm sát cổ Cố Phán, nước mắt thấm ướt một phần vai anh.

"Làm phiền một chút , cho hỏi anh là ba Tống Hi sao?" Giọng người đàn ông đứng ở cửa dịu dành.

"Đúng vậy, anh là?"

"A, tôi là ba Lâm Tử Dương." Người đàn ônh tự giới thiệu xong, trên mặt có chút xấu hổ, "Vừa rồi Lâm Tử Dương nói chuyện đã xảy ra với tôi , rất xin lỗi, tôi đã dạy dỗ thằng bé."

Nghĩ đến hành vi lưu manh của đứa ngốc nhà mình, Lâm Tuyết Sinh cảm thấy vô cùng xấu hổ, "Đợi chút, để tôi gọi thằng bé đến xin lỗi Tống Hi."

Cha mẹ bên kia cũng đã chủ động xin lỗi, Cố Phán cũng không giữ mãi không buông, dù sao Tống Hi đúng thật là đã đánh con của người ta, anh cũng không muốn truy cứu thêm.

"Không sao, thằng bé có tốt hơn chút nào không? Tống Hi nhà tôi cũng có sai, không nên ra tay nặng như vậy."

Miên Miên bên cạnh nghe có chút bất bình, bé rõ ràng đánh rất nhẹ nhàng!

"Vẫn là sai lầm của Lâm Tử Dương, thằng bé không nên tuỳ tiện hôn con bé, nên giáo dục lại!" Lâm Tuyết Sinh đến bên cạnh Miên Miên, nói xin lỗi, "Chú thay Lâm Tử Dương nói lời xin lỗi với con, Hi Hi đừng khóc nữa nha?"

"Hic, dạ, nhưng con không tên Hi Hi, con tên Miên Miên!" Miên Miên nghiêm túc nói.

"Được, vậy Miên Miên đừng khóc nữa? Nước mắt của con gái rất quý giá!" Lâm Tuyết Sinh nhẹ giọng dỗ dành nói.

"Dạ!" Miên Miên gật gật đầu, nhìn nụ cười của chú trước mắt, nghĩ thầm, chú này trông thật đẹp, nhưng vẫn thiếu chút mới bằng ba ba và daddy!

Miên Miên giãy giụa một chút, Cố Phán thuận thế thả bé xuống dưới, ngay khi chân giẫm lên mặt đất, Tống Hi xông lên chủ động nắm chặt tay Lâm Tuyết Sinh, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, "Chú ơi, đi thôi! Chúng ta cùng nhau đi gặp Lâm Tử Dương!"

"Được." Lâm Tuyết Sinh bị bộ dạng của con bé chọc cười, quay đầu nhìn Cố Phán hỏi, "Được không ba Miên Miên?"

"Đi thôi, cùng đi đi." Cố Phán nhìn bé con nhan khống nhà mình, thật là không nói nên lời.

Lâm Tử Dương vô cùng lo lắng, khi ba tới bé kể toàn bộ chuyện đã xảy ra, sau khi nghe xong bị Cố Minh cười nhạo, vốn dĩ Lâm Tử Dương đã cảm thấy mất mặt nay lại càng không dám ngẩng đầu lên.

"Con nói thử xem, bị đánh một chút liền như vậy, có gan như nãy thì trộm con bé về nhà đi?" Vẻ mặt Cố Minh ghét bỏ, "Ba ngại nhận con là con ba đấy, mất mặt, quá mất mặt."

Lâm Tử Dương cúi đầu nghe ba dạy dỗ, bez cũng không nghĩ tới hôm nay Miên Miên sẽ cho bé một cù chỏ, ngày hôm qua bé cũng hôn, nhưng Miên Miên không đánh bé mà!

"Con giỏi thật, còn lén hôn con bé." Cố Minh hận rèn sắt không thành thép, lắc đầu, "Cái này không phải là lưu manh sao?!"

Lâm Tử Dương nghe xong lời này, lắc lắc đầu thì thầm, "Còn không phải là học theo ba..."

"Lâm Tử Dương! Cậu khá hơn chút nào chưa!"

Lâm Tử Dương đột nhiên ngẩng đầu, thấy đôi mắt Miên Miên hồng như mắt thỏ, bé đứng lên cầm tay Miên Miên hỏi, "Sao cậu khóc?!"

"Ai nha, đều là việc nhỏ!" Miên Miên vẫy vẫy tay, tỏ vẻ không quan tâm, "Miệng vết thương của cậu khá hơn chút nào chưa? Xin lỗi nhiều nha, mình thật sự không phải cố ý!"

"Không sao đâu, đã được băng bó." Thật ra miệng vết thương không nghiêm trọng lắm, chỉ là bởi vì bé sợ máu nên mới ngất xỉu nhưng bé cũng không thể nói cho Miên Miên biết nguyên nhân, trông bé không dũng cảm!

"Xin lỗi nhiều nha, mình không nên hôn khi cậu chưa cho phép."

"Không sao! Mình tha thứ cho cậu!" Miên Miên cười lộ ra hàm răng trắng như gạo nếp.

"Sau này tụi mình vẫn là bạn bè tốt được không?" Lâm Tử Dương có chút khẩn trương, bé rất muốn chơi cùng Miên Miên.

"Ừm!" Miên Miên chủ động nắm lấy tay bé, "Tụi mình mãi mãi bạn tốt!"

......

Sau khi về đến nhà, Miên Miên chủ động nói chuyện này với Tống Vân, Tống Vân nghe xong vô cùng tức giận, tỏ vẻ muốn giúp Miên Miên dạy dỗ nhóc hư kia một chút!

"Ai nha, daddy không được đánh cậu ấy!" Miên Miên cả giận nói, "Cậu ấy là bạn tốt của con!"

"Dù sao cũng không được, daddy không cần lo cho đâu! Nếu không con sẽ giận!"

"Ha? Giận, bé con giận như thế nào? Giận trước thử cho daddy xem nào!" Tống Vân ôm Miên Miên, ấn bé vào trong ngực cù lét.

"Ha ha, daddy, đừng mà ha ha ha!" Miên Miên cười muốn tắt thở, "Ha ha, oa không giận, sẽ không giận mà ha ha!"

"Hừ, còn nhỏ mà biết tranh luận rồi, xem daddy hôm nay dạy dỗ con thế nào!"

Toàn bộ phòng khách ngập tràn tiếng cười đùa. Cố Phán nghe thấy tiếng động bên ngoài, cười lắc đầu, bắt đầu tập trung vào củ khoai tây trong tay.

—————————————

🎉 HẾT 🎉

Mình sẽ cập nhập ngoại truyện sau khi mình rảnh nhen (hơi lâu á 🥲), cảm ơn mn đã đọc ♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro