Chương 10: Liếm vết thương (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hàng loạt ánh mắt u oán, một chiếc xe đạp vững vàng xuyên qua bãi đậu xe, cuối cùng đi ra khỏi cổng trường.

"Đây là lần thất tình thứ ba trong hôm nay của tôi!"

"Tôi thấy gato qué! Hu hu hu!"

"Nam sinh kia rốt cuộc là ai! Tôi tức sắp chết rồi! "

Chung quanh thỉnh thoảng có người phát ra tiếng thảo luận tức hộc máu cùng tiếng kêu rên.

Tô Kính Ngôn vùi đầu vào lưng Lục Nghi Sâm, cậu thậm chí còn nghe thấy nhịp tim đập thình thịch của mình không ngừng tăng nhanh.

Lục Nghi Sâm quay đầu lại nhìn những người thảo luận, con ngươi sâu không lường được hơi lóe lên, đáy mắt mang theo hàn ý âm u.

Phàm là người qua đường bị hắn bất hạnh nhìn qua đều không tự chủ được im lặng, cả người đều cứng ngắc đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, thậm chí sắp quên cả hô hấp.

Ánh mắt kia thật đáng sợ...

Xe đạp vừa lái ra khỏi cổng trường không xa, liền chậm rãi dừng lại.

Tô Kính Ngôn ngẩng đầu lên từ sau lưng Lục Nghi Sâm, mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía người ngồi trước mặt mình.

Lục Nghi Sâm không nói gì, quay đầu lại, dùng ngón tay chỉ chỉ một phương hướng, ánh mắt phảng phất như mất đi tiêu cự, toàn bộ tròng mắt đều là màu đen, hoàn toàn không có ánh sáng, giống như một vũng nước chết.

Tô Kính Ngôn nhìn theo hướng hắn chỉ, vừa mới nhìn rõ, liền lập tức dừng lại.

Đó là một tiệm bánh ngọt.

Đây là nơi cậu mỗi ngày tan học đều đi mua bánh ngọt nhỏ hoặc mấy đồ ăn địa phương, cũng là nơi hôm qua cậu mua bánh bông lan chà bông.

Tô Kính Ngôn phức tạp ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên, trong lòng có một loại tư vị cùng cảm nhận nói không nên lời.

Cậu thật sự không nghĩ rằng ngay cả những chi tiết như vậy, Lục Nghi Sâm cũng chú ý tới.

Đến đó để mua món tráng miệng ngay sau giờ học gần như đã trở thành một thói quen của cậu.

Thật ra có một số nguyên nhân cậu vừa tan học liền đi mua món tráng miệng, cũng đâu phải nhàn rỗi không có việc gì làm.

Thứ nhất, xác xác thật thật là bởi vì cậu đối với mấy món tráng miệng nhỏ vô cùng vừa ý, rất thích ăn, lúc đi bộ ăn món tráng miệng nhỏ sẽ cho cậu một loại cảm giác hạnh phúc nói không nên lời.

Thứ hai là bởi vì cậu học suốt một ngày, chịu đựng đến giờ tan học, bụng cậu đã sớm rên rỉ kêu không ngừng, cần ăn một chút gì đó lót bụng.

Thứ ba, cũng là bởi vì đường đi về nhà cậu tương đối xa, bản thân đi trên đường liền tiêu hao calo, nếu còn phải đợi đến khi về nhà mới ăn, chỉ sợ cậu sẽ đói đến dạ dày khó chịu.

Tô Kính Ngôn mơ mơ màng màng từ ghế sau xe đạp đứng lên, cả người đều choáng váng, trước khi đi còn nhìn thoáng sâu qua Lục Nghi Sâm.

Mà cậu vừa mới đi vào cửa hàng bánh ngọt, hệt như trước, bà chủ vừa nhìn thấy cậu liền nhiệt tình vô cùng, lớn tiếng nói, "Con biết được cô vừa rồi còn đang nhớ thương con sao? Hôm nay, con muốn ăn bánh macaron nhỏ hay bánh bông lan chà bông? "

Đợi đến khi Tô Kính Ngôn choáng váng từ cửa hàng đồ ngọt đi ra, cũng không nhớ rõ mình đã mua cái gì, tóm lại trong tay lại xách theo rất nhiều túi.

Thật sự là tình cảm không thể chối từ, nhất là mỗi lần bà chủ đều hận không thể nhét thêm một chút món tráng miệng cho cậu, thậm chí cũng không muốn lấy tiền.

Lục Nghi Sâm không nhúc nhích đứng tại chỗ, khuôn mặt trắng bệch không chút máu không chút biểu cảm, cứ âm trầm đứng ở nơi đó, giống như một tòa kiến trúc không có chút tình cảm nào.

" Đi thôi!" Tô Kính Ngôn phục hồi tinh thần, trực tiếp ngồi lên, sau đó cười lộ tám cái răng, rất chói mắt, nhưng lại rất bắt mắt.

Lục Nghi Sâm gật gật đầu, lúc Tô Kính Ngôn đi tới, con ngươi đen sẫm của hắn chậm rãi di động theo bước chân của đối phương, đợi đến khi Tô Kính Ngôn ngồi vững ở ghế sau, hắn mới chậm rãi quay đầu về phía trước.

Tư thế chuyển động cổ hắn có chút cứng ngắc, giống như một người máy, còn phát ra tiếng răng rắc.

Tô Kính Ngôn một tay nắm lấy góc áo Lục Nghi Sâm, một tay cầm lấy món điểm tâm nhỏ, cảm thấy mỹ mãn từng ngụm nhỏ đưa vào miệng.

Thỉnh thoảng phát ra âm thanh đặc biệt nhỏ "chẹp".

Tô Kính Ngôn cảm thấy, Lục Nghi Sâm là chàng trai dịu dàng nhất mà cả đời cậu từng gặp.

Hì hì.

Có thể là vì cố kỵ Tô Kính Ngôn đang ăn, không dễ ôm lấy mình, hoặc là có nguyên nhân đặc thù khác, dọc theo đường đi Lục Nghi Sâm đạp rất chậm, nhưng vẫn vô cùng ổn định.

Thỉnh thoảng một trận gió nhẹ thổi tới, vén tóc mai vụn trước mắt Tô Kính Ngôn lên, lộ ra đôi mắt nai con sạch sẽ không thể thấu triệt hơn, lóe lên ánh sáng.

"Nghi Sâm." Tô Kính Ngôn nghiêng đầu, người phía trước không nói gì, chỉ là cái đầu quay nhẹ liếc về phía sau, Tô Kính Ngôn biết đối phương nghe được giọng của mình.

"Ngày mai, anh cũng làm cho em một phần cơm hộp nhé!". Nói xong, ánh mắt Tô Kính Ngôn càng sáng hơn, biểu tình có chút khẩn trương, bàn tay nắm lấy góc áo Lục Nghi Sâm không khỏi siết chặt hơn.

Ánh mắt vô thần của Lục Nghi Sâm chậm rãi ngắm nhìn, mái tóc cũng bị gió thổi bay lên một góc, lộ ra đôi mắt lạnh đến không thể lạnh hơn, ánh mắt của hắn cũng lóe lên.

Ngay khi Tô Kính Ngôn cho rằng hắn sẽ không trả lời, cả người đều ủ rũ gục xuống.

"Ừm"

Khóe mắt Tô Kính Ngôn lại một lần cong cong.

Học trưởng......

Đừng hối hận vì tất cả những gì anh đã làm hôm nay...

Anh đã bị ác ma nhắm tới.

Khặc khặc khặc.

Đừng vọng tưởng chạy trốn nha.

Tô Kính Ngôn nhún một cái, từ ghế sau xe đạp nhảy xuống, cực kỳ giống một con thỏ nhỏ.

Cậu nhìn người ngồi trên xe đạp, chớp chớp mắt, mắt nai con cũng sáng lên theo, thanh âm mềm mại mềm mại nói, "Em đạp xe đạp của anh về trước đi, sáng mai chúng ta gặp mặt! "

Nói xong, liền xách cặp sách của mình lên, trong tay cầm món tráng miệng nhỏ, chuẩn bị đi mở cửa vào nhà.

Chờ cậu mở cửa ra, cậu mới ý thức được Lục Nghi Sâm vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Tô Kính Ngôn có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Mặt Lục Nghi Sâm vẫn không chút thay đổi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc.

Tô Kính Ngôn chớp chớp mắt, khóe mắt cong cong, hướng về phía anh hô to, "Lục Nghi Sâm! Ngày mai gặp! "

Quả nhiên, nam sinh yên lặng quay đầu mình về, chống chân, đạp xe tiếp tục đi về phía trước.

Tô Kính Ngôn đóng cửa lại, vừa ngâm nga bài hát vừa đi vào bên trong.

Một bên đi vào trong, một bên cởi giày, thậm chí cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, còn thuận tiện cởi sạch cả vớ ra, hai chân trần tuyết trắng cứ như vậy giẫm lên sàn nhà, mặc cho hàn ý lạnh lẽo đánh vào gan bàn chân.

Mà hắn nhìn không thấy chính là có một luồng khí đen không rõ ràng quấn quanh đùi, không ngừng cọ cổ chân cậu.

Tô Kính Ngôn chỉ cảm giác được ớn lạnh.

Đây có lẽ là lần sớm nhất cậu về nhà, trời còn chưa tối, thời gian cũng còn sớm.

Cậu mang cặp sách của mình đi vào phòng ngủ, trực tiếp đem cặp ném lên giường, chính mình cũng theo sát thả người xuống, nhảy lên, toàn bộ thân thể đều mềm nhũn xuống, nằm trên đó.

Hôm nay cũng thật mệt quá.

Cậu trở mình, chống eo lên trên ván giường, hai tay thì phân biệt chống ở hai bên, thân thể đối diện giường.

Hai chân đưa lên, không ngừng lắc lư trên không trung, thoạt nhìn tâm tình rất sung sướng, cả người đều ở trạng thái phấn khởi.

Tư thế này làm nổi bật đường cong vô cùng đẹp mắt của cậu, thắt lưng cũng lộ ra không sót một chỗ nào.

Đột nhiên, Tô Kính Ngôn cảm thấy điện thoại trong túi mình rung lên một cái.

Cậu dừng một chút, chậm rãi lấy di động trong túi ra, có người gửi tin nhắn cho cậu.

Tô Kính Ngôn là một người cực kỳ chú ý đến sự riêng tư, cậu ngăn chặn tất cả phần mềm xã hội, mà người biết số điện thoại của cậu cũng rất ít, trên cơ bản không cần liên lạc đặc biệt tất yếu, cậu sẽ không cho.

Mà cậu cũng không thích cùng người khác cách màn hình nói chuyện phiếm hoặc là như thế nào, bởi vì cậu cảm thấy như vậy rất không có độ ấm (tình cảm?).

Là đàn em Tống Khả Ngâm gửi tin nhắn cho cậu.

Cậu nghi hoặc click mở tin nhắn này ra, trong lòng thầm nghĩ gần đây câu lạc bộ hội họa Ô-liu Xanh hình như cũng không có chuyện gì đặc biệt muốn làm phiền cậu.

Người gửi: Tống Khả Ngâm

Đàn anh Kính Ngôn, hôm nay nam sinh đi cùng anh là ai vậy ạ?

Tô Kính Ngôn dừng một chút, gửi một dấu chấm hỏi.

Tống Khả Ngâm là một nữ sinh rất có chừng mực, cậu cũng không cảm thấy chuyện này có thể khiến nàng để ý như vậy, còn đặc biệt nhắn tin hỏi cậu.

Người gửi: Tống Khả Ngâm

Cái đó, em không phải nhìn trộm sự riêng tư của anh, em cũng không có ác ý gì, nếu anh thực sự không muốn nói thì coi như em không gửi tin nhắn này, chúc đàn anh mỗi ngày đều vui vẻ! !

Tô Kính Ngôn đương nhiên biết đối phương không có ác ý, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái thôi.

Trong nháy mắt tiếp theo, giống như có thứ gì đó chậm rãi bám vào thắt lưng của cậu, sau đó quấn quanh tứ chi Tô Kính Ngôn, âm lãnh âm lãnh, nhiệt độ cả phòng cũng theo đó hạ xuống.

Cái thứ vô hình kia nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tô Kính Ngôn, bao gồm cả nội dung tin nhắn cậu gửi cho người khác.

Hì hì hì.

Học trưởng của em......

Môi của thứ kia dán lên cổ Tô Kính Ngôn, tinh tế gặm cắn mê say.

Tô Kính Ngôn giống như cảm nhận được sự xôn xao(?) trên cổ, theo bản năng sờ sờ gáy mình, có chút hoảng hốt.

Cậu làm sao cảm thấy có thứ gì đó quấn quanh cổ mình?

Thật là kỳ quái.

Tô Kính Ngôn không quá để ý chuyện này, nghiêm túc suy nghĩ trả lời tin nhắn.

Khoa khoa khoa.

Học trưởng......

Em rốt cuộc là cái gì trong lòng anh?

Chậc.

Rốt cuộc, Tô Kính Ngôn chần chờ trong chốc lát, từng chữ từng chữ gõ vào, cuối cùng nhấn xác nhận gửi đi.

Tống Khả Ngâm ở đầu kia vẻ mặt lo âu chờ Tô Kính Ngôn trả lời.

Nàng rất muốn nói cho đối phương biết chân tướng, lại sợ đàn anh nghĩ mình bị điên, căn bản không tin lời mình.

Di động rung nhẹ, nàng lập tức nhanh tay lẹ mắt mở tin nhắn ra.

Chờ nàng thấy rõ nội dung tin nhắn, tim đột nhiên trầm xuống, điện thoại di động cũng theo một tiếng bịch, thẳng tắp rơi xuống đất.

Người gửi: Đàn anh Kính Ngôn

Em ấy là người anh thích.

Gửi tin nhắn xong, Tô Kính Ngôn đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng tắt điện thoại di động, mặt cũng nóng lên, đỏ bừng.

Cậu thậm chí bắt đầu ngại ngùng ở trên giường không ngừng lăn lộn, hai bên trái phải lăn qua lăn lại.

Tô Kính Ngôn vuốt khuôn mặt dường như phát sốt, mắt nai con vẫn sáng hệt lúc trước.

Mà cậu nhìn không thấy chính là, thứ vốn siết chặt cổ cậu chậm rãi buông ra, sau đó nhẹ nhàng cọ cọ mặt cậu.

Hì hì hì.

Em yêu anh lắm......

Học trưởng......

Chú thích: cái bánh chà bông e search tra hình này mà không biết là gì á.

Đôi lời editor: Vì e sắp ktr HK nên tại ngưng nhé, thật ra e xong từ T11 rùi mà beta lo học thế e chờ. Xong lâu qué, e tự sửa. Khoảng sau ngày 15/1 thì e sẽ sửa mấy chương đầu và ra chương mới. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro