Chương 34: Sói xám lớn muốn ăn thịt thỏ trắng nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tia nắng đầu tiên vào buổi sáng từ từ chiếu qua tấm kính vào phòng của mọi người.

Mọi người đột nhiên bật dậy khỏi giường, kinh hãi nhìn xung quanh, chợt nhận ra mình đã ngủ thiếp đi tự lúc nào không hay.

Rõ ràng lúc tối sợ muốn chết, họ thực sự đã ngủ quên sao?

Nhưng điều họ không biết là tất cả mọi người gần như đều mở mắt cùng một lúc, giống như ai đó nhấn nút phát của bộ phim đang tạm dừng vậy.

Mọi người đều nhìn đồng hồ La Mã treo trên tường, đã tới giờ hôm qua mọi nười ước định ra ngoài tụ họp thảo luận nên làm gì tiếp theo.

Hiện tại mở cửa đi ra ngoài sao?

Điều này đã trở thành một vấn đề không nhỏ đối với họ.

Rốt cuộc, bọn họ cũng sợ khi vừa mới mở cửa, có ít thứ không nhìn ra người hay quỷ ngoài kia!

Nó giống như thanh kiếm của Damocles* treo trên đầu họ, nếu họ đi sai một bước, họ có thể chết không toàn thây.

(Đức vua Dionysius II là một vị vua khốn khổ, người cai trị đế chế của mình với một trái tim lạnh lùng, tạo ra nhiều kẻ thù trong thời gian trị vì. Vì luôn sợ bị ám sát nên ông cho xây một con hào bao quanh nơi ở của mình. Nỗi sợ của ông lớn đến mức ông chỉ cho phép các con gái tỉa râu cho mình.

Một lần nọ, một người hầu cận nịnh hót tên là Damocles đã làm nhà vua khó chịu vì những lời khen tụng của hắn. Damocles nói với nhà vua rằng ông hẳn có một cuộc sống tuyệt vời và thoải mái nhất. Bực bội với sự ngây thơ của Damocles, Dionysius II trả lời: "Vì cuộc sống của ta khiến ngươi thích thú, ngươi có muốn tự mình nếm thử vinh hoa của ta không?"

Tất nhiên, Damocles đã rất ngạc nhiên trước phản ứng của nhà vua và ngay lập tức chấp nhận đề nghị. Đầu tiên, nhà vua Dionysius II cho Damocles ngồi trên một chiếc trường kỷ bằng vàng và để những người hầu phục vụ hắn như một vị vua. Damocles được chiêu đãi đồ ăn thức uống và những thú vui bậc nhất của một vị vua.

Tuy nhiên, ngay khi Damocles bắt đầu tận hưởng cuộc sống mới đầy xa hoa của mình, hắn ta nhận thấy mạng sống của mình bị đe dọa bởi một thanh kiếm treo trên trần nhà. Trên đầu của Damocles, vua Dionysius II đã treo một thanh kiếm sắc bén bằng một sợi lông ngựa.

Canh cánh trong lòng với thanh kiếm, Damocles không còn có thể tận hưởng những vinh hoa phú quý xung quanh mình. Không lâu sau, hắn xin nhà vua miễn cho hắn khỏi "vận may" này.)

Trong lúc nhất thời, mọi người vô cùng ăn ý nhanh nhẹn từ giường bò dậy, nhẹ nhàng đặt tay trên cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài, trong lòng nghĩ rằng chỉ cần ai đó đi ra ngoài, mình cũng sẽ đi ra ngoài ngay lập tức.

Mà người đầu tiên chủ động mở cửa.

Đáp án không thể nghi ngờ, đó là một hệ thống không sợ bất cứ điều gì.

Hệ thống dùng mặt Vương Hạo Nhị, đạm mạc bước ra khỏi phòng.

Ngay khi nó mở cửa, mọi người dường như đều có được chỗ dựa tinh thần*, hết người này đến người khác mở khóa, bước ra khỏi phòng.

Gốc là người tâm phúc (đáng tin cậy)/ trụ cột

Mũi của hệ thống giật giật, nheo mắt, như thể nó ngửi thấy mùi gì đó, và đôi mắt của nó bất giác nhìn về một hướng nào đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt.

Có mùi máu tươi...

Xem ra đêm qua lại có người chết.

"Quý khách! Cuối cùng bạn cũng đã dậy! "

Ngay khi mọi người nghe thấy giọng nói này liền giật mình một cái, trừng to đôi mắt, cơ thể cứng đờ ra, sắc mặt tái đến nhợt nhạt.

Mọi người đều cứng ngắc quay đầu lại, chậm rãi nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Chờ khi nhìn thấy rõ ràng, biểu tình bọn họ càng thêm khó coi, nghẹn họng trăng trối.

Đang nói......

Thế mà là người phụ nữ phụ trách tiếp đãi bọn họ từ hôm đầu đến khách sạn Hi Di!

Người phụ nữ đứng trong đại sảnh với nụ cười trên môi, mặc trang phục công sở, dưới chân đi giày cao gót, đứng ở đại sảnh, thoạt nhìn không khác gì người thường.

Nhưng chỉ cần lẳng lặng đứng đó, nàng đã cho mọi người một cảm giác đáng sợ kinh khủng, hai chân không nhịn không ngừng run rẩy.

Đệt! Hôm qua, thời điểm họ phân tổ điều tra khách sạn, rõ rang đã xác định khách sạn này to như vậy không còn bóng người nào khác!

Những người phục vụ trong khách sạn đã tiếp đón họ đã biến mất như tan biến vào hư không, không tìm thấy dấu vết nào của họ cả.

Sao lại thế này? Làm thế nào cô ta hôm nay lại xuất hiện?

Bởi vì điều này, người phụ nữ đã tất cả họ gắn tag "không phải con người" cùng một lúc.

Nghĩ như vậy, làm thế nào bọn họ không sợ hãi cho được?

"...". Người phụ nữ dẫm lên đôi siêu cao gót, bày ra nụ cười chuyên nghiệp thường thấy của mình, từng bước gần vị trí của mọi người.

Đám người lại là một thêm một cái giật mình, không ngừng tụ lại, những người vốn dĩ đứng ở đầu hàng vô thức lui về phía sau, tạo thành một cảnh tượng vô cùng buồn cười.

Chỉ có hệ thống bất động thanh sắc đứng yên tại chỗ, cũng vì nữ phục tới gần mà di chuyển nửa bước, và thuận lý thành chương, nó liền người đứng trước nhất trong đám người, cũng chính cái gọi là tấm chắn.

Người phụ nữ hứng thú liếc nhìn hệ thống, chắp tay cúi người, chỉ về hướng đại sảnh, nói: "Các vị khách tôn quý, khách sạn đã chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho các bạn, cùng với tiết mục biểu diên xuất sắc, xin hãy theo tôi lên tầng ba."

Chỉ nói nói có mấy câu, nhưng giống như một trận cuồng phong, đáy lòng mọi người nhấc lên trận sóng to gió lớn, trừng mắt, đồng tử co rút dữ dội.

Tầng ba?

Cái khách sạn này lấy đâu ra tầng thứ ba?

Hôm qua bọn họ đã từng kiểm tra qua khách sạn một lần, nếu có sao họ lại có thể không biết? Họ thậm chí còn không nhìn thấy cái gọi là tầng ba, và ngay cả thang máy cũng chỉ có hai nút, chứ đừng nói đến cầu thang.

Rốt cuộc có chuyện gì?

Đám đông có chút nhốn nháo.

Càng như vậy, mọi người đối với điều chưa biết này càng thêm sợ hãi.

Cho nên, câu hỏi lại một lần nữa được đặt ra, liệu có nên theo người phụ nữ này không?

Nhất thời, mọi người hai mặt nhìn nhau, đủ loại toan tính trôi nổi trong lòng, kéo theo muôn vàn suy nghĩ.

Hệ thống trực tiếp nối theo bước của người phụ nữ tiến lên, trong lòng không có chút đắn đo nào.

Người bên cạnh thấy có người đi ra, sau khi do dự hết lần này đến lần khác, anh ta đi theo.

Lúc này, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.

Vốn tưởng rằng nữ nhân sẽ đưa họ đi vòng quanh mấy vòng, rẽ vài cánh cửa để tìm lối vào cái gọi là tầng ba, nhưng không ngờ rằng bước chân của người phụ nữ dừng lại trực tiếp ở cửa thang máy và nhấn mở thang máy.

Những nghi ngờ trong lòng mọi người thậm chí còn lớn hơn, nhưng không ai dám đứng ra chất vấn.

Nhịp tim của họ cũng bởi vì căng thẳng quá mức mà đập dồn dập, nhịp thở cũng theo đó mà rối loạn.

Ngay khi cửa thang máy mở ra, người phụ nữ bước vào trước, hệ thống theo ngay sau đó.

Mọi người tiến vào cửa thang máy liền chú ý một điều mà làm họ không thể tin nổi.

Trong thang máy nguyên bản chỉ có nút nhấn hai tầng, thế nhưng không hiểu tại sao, nút tầng ba bông xuất hiện từ trong không khí!

Này là rốt cuộc đag xảy ra chuyện gì?

Chỉ có hệ thống lặng lẽ liếc nhìn nút bấm, trong lòng bắt đầu có vài cân nhắc, có lẽ nó biết một chút đáp án.

Ngày đầu tiên những người này đến khách sạn Hi Di, tàu xe mệt nhọc, không ai chú ý đến thang máy khách sạn này có bao nhiêu tầng, ngày hôm sau hai tầng và ngày thứ ba tầng ba, nếu không có gì khác, điều đó có nghĩa là ngày đầu tiên thực sự chỉ là một tầng, điều này giải thích tại sao các bữa ăn vào ngày đầu tiên được gửi đến phòng, thay vì tổ chức cho họ lên tầng hai để ăn.

Và cứ như vậy suy ra, mỗi ngày sẽ tăng tang lên một tầng, hết tầng này đến tầng khác, cho đến khi bảy ngày trôi qua, và số tầng dừng lại ở bảy, có nghĩa là kết thúc mọi cơn ác mộng.

Tô Kính Ngôn chậm rãi đánh răng trước gương, thân thể vẫn còn hơi nhũn ra.

Và nằm đè trên lưng cậu thứ gì bất động giống như một con gấu bông hình người khổng lồ.

Tô Kính Ngôn chú ý tới ánh mắt Lục Nghi Sâm không thể che giấu được chút nào qua gương, cậu thầm lo trong lòng, dùng khuỷu tay chọc vào ngực hắn, phun nước súc miệng ra, mắt vẫn còn hơi đỏ, uy hiếp: "Anh cho em biết, thu lại ánh mắt đó đi, đừng nhìn anh như vậy nữa!"

Đầu Lục Nghi Sâm vẫn dựa vào lưng Tô Kính Ngôn, lúc này Tô Kính Ngôn mặc một chiếc áo phông giản dị, Lục Nghi Sâm liếc sơ cũng có thể thấy được những dấu vết ái muội trải dài từ cố, xương quai xanh của đối phương.

Cũng là kiệt tác của riêng hắn.

Nghe thấy giọng của Tô Kính Ngôn, Lục Nghi Sâm tựa cằm lên vai Tô Kính Ngôn, dời mắt về phía trước gương, nhìn Tô Kính Ngôn qua gương, nhướng mày, khiêu khích hôn lên vành tai của Tô Kính Ngôn, lờ đi ánh mắt của cậu.

Tô Kính Ngôn trừng to đôi mắt nai con xinh đẹp, đang trên bờ vực phun trào, nhìn chằm chằm thằng nhóc vô liêm sỉ này!

Lục Nghi Sâm vẻ mặt vô tội, bình tĩnh nhìn Tô Kính Ngôn qua gương, mỉm cười nói: "Ánh mắt của em thế nào cơ? Sao nào? Nói em biết đi!"

Ánh mắt của em bị làm sao, trong lòng nhóc không biết sao hả?

Tô Kính Ngôn tức giận đến mức phồng mang trợn má, giống như chú hamster ăn cắp đồ ăn vặt, trông càng đáng yêu hơn.

Nhìn thấy dáng vẻ không biết ăn năn hối cải của Lục Nghi Sâm, cậu đỏ mặt liếc xéo một cái, bộ dạng không muốn để ý tới hắn nữa.

Ánh mắt Lục Nghi Sâm khi nhìn cậu vô cùng lộ liễu, tình yêu của hắn giấu không được, dục vọng chiếm hữu lại càng không, ánh mắt giống như có chứa điện vậy, bị hắn nhìn chằm chằm bằng ánh mắt như vậy, Tô Cảnh Ngôn cảm tưởng như mình không mặc quần áo.

Đúng, không sai! Lục Nghi Sâm thị gian cậu!

Lục Nghi Sâm biết Tô Kính Ngôn da mặt mỏng, nhưng cố tình hắn lại thích trêu chọc cậu, khi nhìn thấy hai má phồng lên của Tô Kính Ngôn, mang theo vài phần vui đùa ák độk, hắn trực tiếp dùng tay chọc chọc.

Ai biết Lục Nghi Sâm đưa tay chọc nhẹ, chỉ nghe thấy một tiếng "phụt", hai má Tô Kính Ngôn xẹp xuống.

"......"

"......"

Như thế mà nhịn được thì còn gì mà không thể nhịn được.

Tô Kính Ngôn quả thực bị Lục Nghi Sâm chọc cười.

Nhưng để cho nam sinh biết rằng mình đã sai, cậu nhìn vào gương, nhe răng, cắn lên cắn xuống, nghiền nghiền, cố gắng tỏ vẻ hung dữ, giống như mèo con giả trang lão hổ.

Biểu hiện này dường như muốn nói, nếu em lại tái phạm, có tin anh cắn em mộ cái hay không!

Tin, tất nhiên là tin rồi!

Lục Nghi Sâm nhướng mày.

Trên cổ hắn cũng không ít dấu răng Tô Kính Ngôn cắn cho hả giận vì bị hắn tra tấn đến không chịu nổi.

Tô Kính Ngôn hiển nhiên nhận ra điều này, chậm rãi thu răng lại, biểu cảm trên mặt càng đỏ hơn, xấu hổ đến không chịu nổi.

Cậu thậm chí còn che mặt, không muốn nhìn thấy khuôn mặt nam sinh nữa.

Má ơi, quê chết đi được!

Lục Nghi Sâm ôm eo Tô Kính Ngôn, dùng bàn tay chậm rãi mát xa.

Hôm qua quả thực bảo bối của hắn mệt muốn chết rồi.

Hắn dụi dụi cổ Tô Kính Ngôn, thổi vào tai cậu, quả nhiên thấy tai Tô Kính Ngôn nổi lên màu đỏ ửng.

"Ngôn Ngôn, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài." Tay Lục Nghi Sâm vẫn đang xoa bóp.

Tô Kính Ngôn hô hấp đình trệ.

Ra khỏi cửa?

Đối với sự việc xảy ra ngày hôm qua, trong lòng cậu vẫn còn hơi sợ hãi.

Cậu không phải sợ vì bị dọa mà bởi vì phải trương mặt trêu rao cho quá nhiều người thấy.

Vì gương mặt này, cậu đã trải qua nhiều chuyện nên biết rõ gương mặt này làm người ta thương nhớ đến nhường nào.

Nếu có thể, cậu thậm chí hận không thể ở lì trong phòng trải qua chuyến đi bảy ngày khách sạn Hi Di, dù sao trong phòng cái gì cũng có, lại vô cùng xa hoa, không tất yếu nhất định phải ra ngoài.

Đương nhiên, nếu cậu đề xuất ý tưởng trải qua bảy ngày trong phòng cho Lục Nghi Sâm, sợ rằng Lục Nghi Sâm không hề hài lòng với câu trả lời này, sau đó tự động nâng cấp lên thành du lịch bảy ngày trên giường.

"Phía bên khách sạn đã chuẩn bị bữa sáng cho chúng ta, còn có một chương trình đặc biệt." Giọng nói của Lục Nghi Sâm nhàn nhạt, không khác gì bình thường, nhưng khi nhắc đến 'chương trình đặc biệt', giọng có hơi cao lên, không biết nghĩ đến cái gì.

Tô Kính Ngôn trừng mắt nhìn Lục Nghi Sâm, còn chưa nguôi giận, vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay nam sinh, kiêu ngạo đi lên, còn chưa được hai bước hai chân đã mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, cũng may nam sinh nhanh tay lẹ mắt, một thoáng liền ôm được eo Tô Kính Ngôn.

Tô Kính Ngôn nhìn vẻ mặt lấy lòng của Lục Nghi Sâm, cảm thấy quá mất mặt, cậu thế mà tới bước đường không đi nổi!

Tất cả đều do lỗi của Lục Nghi Sâm!

Lòng muông dạ thú! Hừ!

-------------------------------------------------------------------------

lệch tiêu đề thậc, để mai mình chỉnh nhóa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro