Chương 03: Tân đại lục Ol (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

___●˚Phù Cừ Cốc˚●___

Trọng sinh chi phỉ quân

Tác giả: Nguyên Đại Mã

Edit & Beta: Lục Nha Đam

Quyển 1: Hải Lam tinh -
Nhặt lại giấc mộng năm xưa

Chương 03: Tân đại lục Ol (1)

__________

"Tân đại lục Ol" lúc nào khởi động, Phỉ Vô Thuật cũng không biết rõ. Vào thời điểm cậu bắt đầu chơi, Tân đại lục cũng đã được đưa vào hoạt động. Kỳ thực với danh vị chỉ đơn thuần là một game võng du tinh tế mà nói, Phỉ Vô Thuật kinh nghiệm cũng không đến đâu, cho dù đã từng chơi qua Tân đại lục, cậu cũng chỉ dậm chân tại thôn trấn kia, dùng thân phận hoàn khố mà chơi bời lêu lổng tiêu diêu tự tại.

Độ chân thật của Tân đại lục được Liên Bang tuyên truyền là 100%, Phỉ Vô Thuật đối với điểm này tuyệt đối giữ thái độ tán đồng. Bởi vì trò chơi này thật sự rất chân thật, cậu ở trong đó, hoàn toàn như dùng một thân phận khác sống qua ngày, dùng lời nói của mấy cô học sinh nhỏ, chính là giống như xuyên không, lấy thânphận người khác mà sinh hoạt. Phỉ Vô Thuật kỳ thật rất quý trọng đoạn thời gian đó, tùy tâm sở dục, khó được tự tại, cho nên cậu xem trò chơi như thú vui tiêu khiển lúc rảnh rỗi cần nghĩ ngơi thả lỏng, mệt mỏi sống trong gia tộc, rồi tiến vào trò chơi trải nghiệm một loại cảm giác khác chính là cách sống bốc đồng.

Việc này cũng gián tiếp dẫn đến, Phỉ Vô Thuật đối với trò này hiểu biết khá nông cạn. Rất nhiều lý giải đều là từ việc người khác trao đổi chảy xuôi vào tai, tỷ như NPC ai đó trình độ quả thực cao đến khó tin, đồn đãi nghi ngờ là do người thật sắm vai vẫn không hề ngừng lại. Tỷ như trong trò chơi có mấy chức nghiệp cơ bản nhất, chuyên về thể thuật là Cách Đấu Gia, chuyên điều khiển cơ giáp là Sư Sĩ, mấy chức nghiệp này cùng với hệ thống lực lượng của Liên Bang hoàn toàn bất đồng, lại có hiệu quả giống nhau đến vi diệu, một trò chơi lại có thể phát triển ra hệ thống lực lượng của bản thân, trên lý luận vẫn là một hệ thống cực kỳ có giá trị, mấy điều này được học giả Liên Bang gọi là kỳ tích vượt thời đại.

Mới nghe tuyệt không có cảm xúc sâu sắc bằng trực tiếp nhìn thấy. Phỉ Vô Thuật ngay trên trấn nhỏ, cảm thấy hứng thú nhất là Điều Bồi Sư của Vương gia đại gia tộc trấn trên, cũng cùng một dạng với dược sư của Liên Bang, nhưng so với dược sư lại càng thần kỳ hơn rất nhiều. Lợi dụng thực vật khoáng vật điều chế bồi dưỡng ra thuốc, thế mà trong phạm vi nhất định có thể thay đổi thiên tượng, một lần sự kiện dược tề tạo mưa kia, khiến Phỉ Vô Thuật đặc biệt ấn tượng sâu sắc.

Trong trò chơi tinh thần lực tu luyện được cũng có thể đề cao tinh thần lực ở hiện thực, trong trò chơi học được kỹ xảo chiến đấu cũng có thể tác động trực tiếp đến thân thể ở hiện thực, trong trò chơi học được kỹ thuật điều bồi, cũng có thể thực hiện được ở ngoài đời -- đây đều là kinh nghiệm về sau được mọi người tìm tòi đúc kết ra.

Thực vật trong trò chơi, ở hiện thực là tìm không ra, nhưng dược tính ngược lại có thể tìm vật thay thế, có thể đem hiệu quả dược tề hoàn toàn phục chế như thực. Đống phối phương dược tề khiến Liên Bang trong lĩnh vực sinh học nhanh chóng phát triển vượt bậc qua tới vài thập niên. Từ đó cũng đủ nhìn ra, trò chơi 'Tân đại lục' này ảnh hưởng tới Liên Bang lớn đến chừng nào, càng đừng nói tới kỹ thuật chiến đấu và bí pháp tu luyện tinh thần lực được người chơi mang ra, đều là báu vật vô giá xúc tiến nhân loại phát triển!

Có người từng nói, Liên Bang nếu có thể khai phá ra trò chơi này, như vậy vì sao lại không thẳng thắn đem mấy cái tri thức lý luận đó ứng dụng trực tiếp lên các phương diện của Liên Bang? Nhất định lại phải để người chơi mò mẫn học tập từng chút một, này không phải là lãng phí tài nguyên trân quý khổng lồ sao?

Kết quả Liên Bang đưa ra câu trả lời là, 'Tân đại lục Ol' là do thiên đạo của đầu não Liên Bang tự động tạo ra, Liên Bang không thể từ trong thiên đạo của trò chơi thu thập ra bất cứ số liệu nào.

Thiên đạo là đại trí tuệ duy trì toàn bộ mạng tinh tế của Liên Bang, không bất luận một ai có thể can thiệp vào vận hành của Thiên đạo. Có người hoài nghi Thiên đạo đã sinh ra trí năng của riêng mình, đương nhiên cũng chỉ là suy đoán, không ai dám can đảm đi nghiệm chứng tính chân thật của suy đoán này. Chung quy Thiên đạo nếu xảy ra vấn đề thật, toàn bộ Liên Bang đều sẽ tê liệt. Liên Bang ỷ lại Thiên đạo, cho dù biết rõ ỷ lại như vậy sẽ là nhược điểm xấu, nhưng cũng không thể không ỷ lại.

Cho nên nhiều nhất Liên Bang chỉ có thể cung cấp đầu nối để tiến vào trò chơi -- đường dẫn tinh thần, mà hoàn toàn không thể khống chế trò chơi thực sự.

Cho nên hiện tại Phỉ Vô Thuật đang tự hỏi một vấn đề, thời gian đưa trò chơi vào hoạt động Liên Bang cũng không thể nào quyết định đi?

Nếu đường dẫn tinh thần cũng đã sản xuất, như vậy thiên đạo sinh ra trò 'Tân đại lục' cũng đã tồn tại rồi phải không?

Bất quá cậu không có lỗ mãn làm mất quyền đăng ký trò chơi, vạn nhất xảy ra vấn đề gì, vật đó là kết nối cùng tinh thần lực của bản thân, cậu không muốn lại phá vỡ tinh thần lực thêm lần nào nữa. Phỉ Vô Thuật đến trước máy tính bảng, đeo vào kinh mắt ảo, trước mắt liền xuất hiện thanh menu bên trong có mục lựa chọn vào Thiên võng, dự định vào trước tra xét tư liệu 'Tân đại lục'.

Sau khi kết thúc ba giây đếm ngược, Phỉ Vô Thuật đã đứng ở điểm đăng nhập của Thiên võng, bên cạnh không ngừng có người online, lui tới, trước sau náo nhiệt vô cùng.

"Người anh em, xin tránh đường." Sau lưng có người đẩy cậu một cái, Phỉ Vô Thuật mới lấy lại tinh thần, đáp lại một câu "Xin lỗi", chậm rãi nhàn nhã cất bước hướng về đường dành riêng cho người đi bộ.

Hình tượng hiện tại của cậu trong Thiên võng là một đại tráng háng giông như hắc hùng, râu quai nón phá lệ uy mãnh, một đường đi tới hấp dẫn không ít ánh mắt đánh giá. Mọi người đều hướng đến việc nặn ra một bộ dáng đẹp mắt, cậu lại vừa đúng hướng tới hình tượng bưu hãn, không khác gì giữa rừng hoa bách hợp mọc ra một đóa thực nhân hoa biến chủng, hết sức gây chú ý.

Phỉ Vô Thuật được chú mục, da mặt dày yên lặng ngộ ra năm đó tuổi trẻ vô tri, sùng bái ông già liền ương ngạnh mà nặn rs cái hình tượng như vậy, hại cậu lăn lộn trên Thiên võng hơn mười năm, đến ngay cả một cô bạn gái nhỏ cũng không có.

Đường dành cho người đi bộ có một tòa đại sảnh để trao đổi tin tức, Phỉ Vô Thuật chính là hướng đến nơi đó.

Tiến vào sảnh trao đổi tin tức, ánh vào mí mắt là một đải sảnh trống trải, trần nhà đến nổi có ngẩng đầu đến gãy cổ cũng không thấy đỉnh, bốn vách tường của đại sảnh có ánh sáng biến đổi không ngừng, toàn bộ tin tức của Liên Bang dựa theo thứ tự trọng yếu đều nhất nhất bày ra, liên tục đổi mới.

Phỉ Vô Thuật không xem mấy cái tin tức lóe mắt người kia, mà dứt khoát tìm đến một người trong góc, trên quầng sáng hiện ra một khoảng trống hình tứ phương , gõ vào khoảng trống vài chữ 'Tân đại lục Ol', rồi chờ kết quả.

Không đến một giây, phần lớn tin tức dũng mãnh tràn vào vùng trống rỗng này, Phỉ Vô Thuật đọc nhanh như gió, nhanh chóng lướt qua mấy tin tức quảng cáo vô dụng, mắt không ngừng tìm kiếm. Quả nhiên trong dự kiến, 'Tân đại lục Ol' quả nhiên đã bắt đầu đưa vào hoạt động, trên mạng đã thành lập trang web của 'Tân đại lục Ol', trên diễn đàn có rất nhiều người chơi đang bình luận.

Phỉ Vô Thuật hiếu kì vào diễn đàn dạo một vòng, quả nhiên phát hiện trên cơ bản đều là bình luận công khai lên án 'Tân đại lục Ol'.

Có bình luận oán giận "Không thể ghi hình liền thôi đi, ngay cả công năng chặt đồ cũng không có, trò này có công năng phá cái gì chứ!", phía dưới có cộng tác viên phản hồi "Xin người chơi đọc kỹ điều thứ nhất về chuẩn mực cơ bản, trò này thiên về thực - hiện thục vô song. Trong thế giới hiện thực ngài có thể tay không chặt đồ sao?

(Editor: =^= Thật ra cái đoạn này hoang mang vãi lúa.)

Phỉ Vô Thuật rất lý giải tâm trạng của người chơi này, phong cảnh 'Tân đại lục' là diện mạo nguyên thủy, non xanh nước biết xiêu lòng người, không giống tinh cầu Liên Bang, vừa ra khỏi cửa là ánh sáng kỳ quái, xe huyền phù qua lại liên khúc, cao ốc lạnh lẽo cao ngất xuyên trong mây. Người Liên Bang thích 'Tân đại lục' nguyên nhân lớn nhất là do phong cảnh tươi mát khiến người mê đắm. Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, nhịn không được muốn chụp hình để lưu niệm là chuyện rất tự nhiên, thế nhưng thực đáng tiếc, cho dù trong 'Tân đại lục' có chụp lại cảnh hoặc ghi hình lại, người chơi cũng không thể đem băng ghi hay hình ảnh ra hiện thực.

Số liệu của Thiên đạo không thể truyền ra ngoài, có lẽ có thể dùng lý do này miễn cưỡng để giải thích.

Trừ mấy cái đó ra, còn có một người chơi ôm thái độ nếm thử cho biết, đoạt xá thân thể một nông phu, sau lại không hài lòng, nghĩ muốn chuyển đổi lần nữa, lại phát hiện trò chơi không cung vấp phương pháp chuyển đổi, bất chấp uống thuốc tự sát, sau khi trải qua một lần tử vong, mới há hốc mồm phát hiện, muốn tạo nhân vật nữa thì phải chờ tới nửa năm sau, vị nhân huynh đáng thương này liền đem lịch sử đẫm huyết lệ của mình lên diễn đàn, nhắc nhở người chơi khác lúc đoạt xá nhất định không được ôm tâm tình chơi cho vui, chắc chắn sẽ ôm hận ngàn đời!

Còn có người oán giận trong trò chơi không có nhắc nhở nhiệm vụ, không có hệ thống phần thưởng, không có hồi máu không có bảo vật không có tất cả yếu tố như game võng du, đều bị cộng tác viên dùng mấy chữ "hiện thực vô song" đáp lại.

Phỉ Vô Thuật vẫn rất bình tĩnh, tốt nhất nên xem 'Tân đại lục' là một thế giới liền tốt mà, cậu vẫn xem việc đi vào trò chơi như một lần được xuyên việt.

Xem ra đã có thể vào game, Phỉ Vô Thuật khó được có chút khẩn cấp, chuẩn bị logout để lập tức đăng nhập vào trò chơi.

Bất quá một bàn tay từ phía sau vỗ lấy vai của cậu, khiến ý định logout của cậu tạm thời gác lại.

"Hoa Hoa?" Phỉ Vô Thuật quay đầu liền thấy, đây không phải là tiểu thiếu gia của Mạc gia Mạc Hoa đây sao, tiểu tử này hình tượng trong thế giới ảo cũng giống với cậu trong hiện thực, gia hỏa lòe loẹt này khinh thường việc điều chỉnh, lòe loẹt như một con khổng tước, tóc dài ngân bạch mềm mại, đuôi mắt mảnh dài, khuôn mặt phấn bạch, vành tai đeo một cái khuyên ngọc bích mà Phỉ Vô Thuật vĩnh viễn không thể lý giải được, cả người đều đang lòe lòe tỏa sáng.

"Anh Vô Thuật, nghe nói anh thi đậu học viện Thủ đô?" Mạc Hoa chuyển thân, cả người treo trên cánh tay Phỉ Vô Thuật, cười hì hì nói, "Đây chính là chuyện vui lớn, lúc nào ra ngoài, tụ tập bạn bè một chập, vui vẻ ăn mừng một chút?"

Phỉ Vô Thuật sủng nịch xoa xoa đầu Mạc Hoa: "Đừng nói anh, anh nhóc chẳng phải cũng đậu?" Lão đại Mạc Sinh của Mạc gia là thủ khoa hệ tình báo của học viện Thủ đô, việc này cậu cũng nhớ rõ.

"Còn có anh Langlot." Mạc Hoa hưởng thụ cọ cọ trong vòng tay Phỉ Vô Thuật, không chút nào cố kỵ kiểu tóc mà mình sửa sang cả buổi, "Quyết định đi, ngày mai ra ngoài, tụ tập ở Thượng Hoa cư."

Phỉ Vô Thuật gật đầu tỏ vẻ đã biết: "Nhóc tìm anh chỉ để nói cái này?"

Mạc Hoa làm nũng cau mũi, mắt phượng nhướn cao: "Không phải vừa vặn gặp thôi, thuận tiện nói luôn, em lười chạy qua nhà anh một chuyến, em mới không muốn thấy cái em trai nhu thuân kia của anh đâu!"

Nếu là trước kia, Phỉ Vô Thuật cảm giác mình nhất định sẽ thay Phỉ Vô Tranh biện giải vài câu, nhưng mà hiện tại, cậu hoàn toàn tán đồng lời nói của Mạc Hoa, cậu cũng không chút nào muốn nhìn thấy cái tên kia, lo lắng bản thân nhất thời thất thủ mà túm cổ tên đó chặt đứt.

Mạc Hoa đợi nửa ngày cũng không thấy Phỉ Vô Thuật giáo huấn cậu, đang kỳ quái người anh tốt luôn bảo vệ em trai này thế nào lại đổi tính, nghiêng mặt nhìn lén, lại phát hiện Phỉ Vô Thuật tâm tình tốt nhìn cậu cười cười.

"Cười gì mà cười!" Mạc Hoa dương cằm, một bên chột dạ đánh giá sắc mặt Phỉ Vô Thuật, một bên cậy mạnh mà nói, "Em không thích gã, bộ dáng giả mù sa mưa, chỉ có anh nhìn không ra!"

Phỉ Vô Thuật sờ cằm nghi hoặc: "Nhóc thế nào lại nhìn ra nó giả mù sa mưa?" Cậu nhìn nhiều năm như vậy, vẫn không phát hiện ra, nếu không phải đã chết một lần, cậu thật đúng là thấy không rõ bản chất của người nọ.

Mạc Hoa kiêu ngạo hừ một tiếng, mắt như quả nho sáng ngời trong suốt: "Em ngẫu nhiên cũng sẽ giả ngoan trước mặt anh hai nha, vài thủ đoạn của gã, em nhìn còn không ra?"

Phỉ Vô Thuật: "......" Nguyên lai là người trong nghề.

"Anh Vô Thuật ánh mắt anh là ý gì nha!" Mạc Hoa lườm cậy một cái, "Em cùng gã khác nhau hoàn toàn! Em là phạm sai lầm muốn lấy lòng anh hai, trời biết gã làm gì mà lúc nào cũng giải mù sa mưa làm bộ dáng nhu thuận! Gã đến cùng là loại người nào, hừ, ai biết được!"

Một hơi đem mấy lời sớm đã muốn nói nói ra, Mạc Hoa khí yếu run run chân, hy vọng anh Vô Thuật có thể nhẹ tay nhẹ tau chút.

Phỉ Vô Thuật nháy mắt mấy cái: "Nghe có chút đạo lý."

"!" Mạc Hoa há to miệng, "Anh Vô Thuật anh không phản bác em chút nào sao?"

"Hoa Hoa thông minh hơn anh Vô Thuật." Phỉ Vô Thuật cười nhéo nhéo khuôn mặt mềm nộn của thiếu niên, chiếm đủ tiện nghi rồi mới buông tay ra, "Ngày mai phải không? Anh sẽ đi. Anh bây giờ còn có chuyện, out trước."

"Nha--" Mạc Hoa đối với Phỉ Vô Thuật bất chợt đổi tính còn rất kinh ngạc, gặp Phỉ Vô Thuật muốn out, cũng chỉ vâng theo bản năng hô câu "Đến lúc đó không cho anh mang theo em trai anh!", sau đó liền nhìn hình ảnh ảo của Phỉ Vô Thuật biến mất trước mắt mình.

(→_→ Nói đến bản năng bài xích em trai Phỉ của Hoa Hoa thật cường đại~)→ Lời tác giả.

Mờ mịt cả buổi, Mạc Hoa mới hồi phục tinh thần lại, bưng lấy khuôn mặt kinh hô một tiếng, cũng vội vàng logout. Cậu muốn đi nói với anh hai mình, Phỉ Vô Thuật cư nhiên cho rằng cậu phỉ báng Phỉ Vô Tranh là có đạo lý! Có đạo lý á!

̀Anh Vô Thuật đổi tính phải hông! Ánh mắt anh Vô Thuật không có mù phải hông!! (Tác giả: → anh Vô Thuật của cưng mà thấy mấy lời này liệu có tét mông cưng không = =|||)

Phỉ Vô Thuật còn không biết cậu khiến tiểu thiếu gia Hoa Hoa rung động bao nhiêu, sau khi logout Thiên võng, liền khoanh chán trên giường, dựa theo tâm pháp tu gia truyền của Phỉ gia mà tu luyện tinh thần lực, hy vọng khôi phục đến trạng thái tốt nhất, sau đó lại đi tạo nhân vật trong trò chơi.

Như lời người chơi nông phu xui xẻo kia nói, tạo nhân vật không thể khinh suất, nhất định phải nghiêm túc tiến hành.

Giữa chừng có dùng qua cơm chiều tại phòng, đến gần rạng sáng, Phỉ Vô Thuật mới điều chỉnh trạng thái tinh thần của mình lên đến đỉnh phong.

Hiện tại tinh thần lực của cậu là cấp năm, có thể cướp một cao thủ trong trò chơi nhỉ? Phỉ Vô Thuật một bên điều chỉnh đường dẫn tinh thần, một bên tính toán. Muốn đoạt xá NPC, một mặt phải suy xét đến năng lực của bản thân NPC, mặt khác còn phải suy xét đến thân phận NPC liên quan mật thiết đến nhân tố bên ngoài.

So sánh một cái, đoạt xá một NPC xú danh cùng đoạt xá một NPC được người kính yêu, cuộc sống sau khi đoạt xá chính là khác như trời với đất a. Một là bị NPC trong trò chơi đuổi giết, một là được nhóm NPC khắp nơi chiếu cố, bên nào tốt bên nào xấu vừa nhìn liền hiểu ngay.

Phỉ Vô Thuật cười đến thật đắc ý, ánh mắt mảnh dài cong cong, bộ dạng thản nhiên mà tà khí, cái dạng này mà ra ngoài một vòng tuyệt đối có thể thu về một hạm đội em gái, đáng tiếc người quen thuộc cậu đều biết, tên này một bụng ý nghĩ xấu lại bắt đầu toát ra ngoài mặt.

Diện mạo tốt, dáng người đẹp, năng lực cao, tài lực khủng, thân phận hiển quý, đông đảo người ái mộ -- tìm một NPC như vậy để đoạt xá là tốt nhất, dựa vào thực lực tinh thần lực cấp năm, Phỉ Vô Thuật rất có khí thế hạ một bút quyết định.

________

Editor có lời phát biểu:

Đậu má một chương dài muốn khóc, tay muốn cùi luôn dòi. TvT

Có sai sót gì mong mọi người góp ý, chưa beta lại huhu.

Còn có vì lười search nên có vài khúc khó hiểu chút, mọi người ai có ý tưởng hay hơn thì góp ý cho bản dịch thêm hoàn thiện nhé. Chúc m.n đọc vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro