Chương 1: Độc Giả Bùng Nổ Dẫn Đến Huyết Án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay tâm tình Cố Tử Ngôn không tốt lắm. Hắn phát hiện chương mới nhất của bộ tiểu thuyết tu chân gần đây hắn theo dõi [Cửu Thiên] xảy ra tiến triển bất ngờ đến không thể tin được, làm cho hắn thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu. Nam chính vốn dĩ dương quan bá khí, cường bá lại lãnh huyết vô tình. Gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ, phấn đấu diệt trừ tất cả kẻ cản trở thế mà đột nhiên trước mặt boss phản diện lại biến thành thánh mẫu đến nỗi không thể thánh mẫu hơn. Nói đến boss phản diện, tuy là sư phụ của nam chính, hắn lại luôn tỏ ra lạnh nhạt. Khi nam chính bị sư huynh của mình tìm đủ mọi cách hãm hại, hắn còn ngầm cho phép khiến cho nam chính bị trục suất khỏi sư môn. Lại càng không nói đến sau này hắn thường xuyên tìm nam chính gây rối, làm cho nam chính nhiều lần rơi vào tuyệt cảnh, hại chết không ít tiểu đệ muội tử bên cạnh nam chính.

Kết quả thì sao?

Khó khăn lắm boss phản diện mới sa vào lưới, mà nam chính cư nhiên chỉ phế đi tu vi của hắn. Khi phế mà nam chính còn làm ra vẻ khó khăn lắm mới có thể xuống tay, thậm chí còn làm cho muội tử bất bình thay nam chính, liền tìm người đến đánh boss phản diện. Nam chính thấy vậy lập tức chạy tới can ngăn khiến cho muội tử tức giận bỏ đi.

....Tuy rằng muội tử kia ra tay có phần độc ác, nhưng nam chính cũng không cần thánh mẫu đến vậy chứ.

Đại Đại a... ngươi có thật là đang viết một bộ ngựa đực không?

Cục tức ở ngực không thể phát tiết thật khó chịu, Cố Tử Ngôn liền quyết định vung tay lướt bàn phím đánh ra ngàn chữ bày tỏ hắn rất bất bình, hắn rất tức giận.

Nhưng mà hắn lại không nghĩ tới....

Hai phút sau, hắn nhìn thấy tác giả Đại Đại Bách Lý Tôn phản hồi dưới bình luận bày tỏ ngàn chữ về bộ [Cửu Thiên] của mình, vỏn vẹn có năm chữ: "Ha ha. Không viết nữa!"

Xét về một khía cạnh nào đó, tác giả Đại Đại quả thật là sống không hề hổ thẹn với cái tên 'Bách Lý Tôn(1)' đầy cao quý của mình.>"<

555!!!Có cần vì tức giận mà như vậy không chứ!

[Kính chào! Độc giả số 23333. Bởi vì ngươi đã viết một cái bình luận tiêu cực, đối tác giả tạo thành "đám mây tâm lý" cho nên tác giả quyết định ngừng lấp hố. Hành động này đã khiến cân bằng của toàn bộ thế giới trong tiểu thuyết bị sụp đổ. Theo hệ thống phân tích ngươi chính là nguyên nhân chủ yếu gây ra hậu quả, cho nên ngươi buộc phải chịu trách nhiệm trước hành vi này. 30 giây sau ngươi sẽ bị lưu đầy vào thế giới trong tiểu thuyết để sửa chữa lại trật tự ban đầu]

[Theo hệ thông đánh giá phân tích chỉ số lực chiến đấu của ngươi = 0, cho nên để công tác sửa chữa đạt hiệu quả cao nhất, hệ thống cho phép ngươi lựa chọn mang theo một hệ thống phù hợp với chính mình. Có 30 giây để lựa chọn]

Cố Tử Ngôn nhìn cửa sổ đột nhiên hiện ra trước mắt, khinh thường hừ một tiếng, nói: "Cái quỷ gì đây? Rõ ràng không vi phạm nội quy trang web lại đột nhiên hiện ra của sổ quái quỷ này. Thật phiền muốn chết!"

Tiện tay thoát ra khỏi cửa số kỳ quái, Cố Tử Ngôn quyết định đi chơi game để cứu vớt tâm tình bi thương cả ngày hôm nay của mình.

Di chuyển đến biểu tượng [Kiếm tam đạo tiêu] mộ loại game nhập vai đang hot hiện nay. Cửa sổ game cũng không xuất hiện giống như bình thường, ngược lại trước mắt hắn bỗng nhiên tối sầm, ý thức đi vào bóng đêm sâu thẳm, bên tai còn văng vẳng như có tiếng ai đang nói.

[Hệ thống bắt đầu khởi động, mời nhập các thông tin của bản thân]

Bóng tối tràn ngập khiến cho Cố Tử Ngôn không thể suy nghĩ được gì, như là có ai đang khống chế suy nghĩ của hắn vậy. Cửa sổ đăng nhập game quen thuộc xuất hiện. Hắn vô thức nói ra tên đăng nhập cùng mật khẩu. Sau đó ý thức lại một lần nữa trở lại với bóng tối.

.....

Đây là một đại điện rộng lớn và xa hoa, được điêu khắc một các tinh tế, đẹp đến lộng lẫy. Hình như đây là một cái phòng ngủ, căn phòng tràn ngập trong ánh nến, nhưng ánh sáng của nến phát ra lại không giống như bình thường mà có vài nét âm u sắc lạnh.

Sâu bên trong đại điện đặt một chiếc giường ngọc đơn giản, nhìn sơ qua đã biết đây không phải vật phàm. Nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện trên chiếc giường làm bằng ngọc này có điêu khắc những hình vẽ uốn lượn tinh xảo, khiến cho người nhìn càng lâu càng cảm thấy cảm giác mát mẻ truyền đến thật lạ kỳ.

Trên giường ngọc, xuất hiện một nam tử đang ngồi thiền. Tóc hắn trắng tinh, tùy ý buông xõa ở sau lưng, trên người mặc trường bào đen, giữa hai chân mày nỗi bật một điểm đỏ rực như lửa. Đột nhiên hắn từ từ mở to mắt, trong con ngươi đen tuyền sâu thẳm tràn đầy bá khí lại nổi lên một vùng mờ mịt khác thường.

.....

Cố Tử Ngôn không thể xác định mà chớp chớp đôi mắt, không bao lâu bỗng nhiên dưới thân truyền đến cảm giác lạnh đến tận xương. Như phát hiện ra điều gì, hắn giật mình, run lên cầm cập, nhìn chằm chằm chiếc giường toàn bộ làm bằng ngọc dưới thân, hắn chợt nhớ đến một đoạn văn miêu tả.

—"Ngọc trong băng, hàn mà không lạnh, ôn cốt nhận cơ(2)"

Cố Tử Ngôn sớm nhận ra chiếc giường này toàn bộ làm bằng băng phách ngọc.

Băng phách ngọc chỉ có ở Nam Hải vô cùng lạnh giá, đường đi lại tràn ngập nguy hiểm khó lường, chỉ có người bộ tộc sống gần đó mới tương đối thông thuận được chút ít. Vậy nên băng phách ngọc vô cùng hiếm thấy. Vì tính chất "Ôn cốt, nhuận cơ" khá hiệu quả nên băng phách ngọc được rất nhiều tu sĩ yêu thích. Một khối ngọc bội nhỏ làm bằng băng phách ngọc ở trên thị trường đã là giá trên trời, đây lại là một cái giường sizemax, toàn bộ đều làm bằng băng phách ngọc nguyên chất.

Loại xa xỉ đến mức này người ngoài khó mà có được, ngoại trừ xuất hiện ở trên người đại nhân vật phản diện Thượng Viễm ma tôn đại nhân trong [Cửu Thiên] thì còn có thể xuất hiện ở đâu đây.

Tinh thần Cố Tử Ngôn suy sụp toàn bộ. Hắn bước xuống giường ngọc, tìm kiếm một thứ gì có thể soi. Cầm lên chiếc gương đồng tinh xảo, qua phản chiếu bên trong, hắn nhìn thấy một nam tử có đôi mắt phượng đen huyền sâu thẳm, tóc trắng tán loạn suôn mượt tùy tiện rơi trước ngực, kết hợp với trường bào đen như mực, tạo ra một vẻ đẹp mỹ mạo đến dị thường.

Người trong gương thật sự rất khí phách, thật sự rất tà mị đi...

Cái BUFF gì đang xảy ra thế này???

Cố Tử Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh. Nếu giữa hai chân mày không có một điểm đỏ rực như lửa, thì hắn còn có thể tự an ủi mình chỉ là xuyên qua nhân vật đạo trưởng trong game thôi, nhưng cái điểm kia lại chói mắt đến khó mà có thể phớt lờ nó được. Nó như muốn nói: chẳng những hắn đã xuyên vào cuốn sách [Cửu Thiên] mà còn xuyên thẳng đến nhân vật sớm hay muộn gì cũng bị nam chính đánh bại —— Thượng Viễm ma tôn.

Mặc dù khi nghĩ đến đây Cố Tử Ngôn thấy thật bi thương, nhưng rồi hắn lại ra vẻ cũng không có gì nuối tiếc.

Thượng Viễm ma tôn là ai chứ? Hắn chính là boss phản diện bị Cố Tử Ngôn phỉ nhổ sáng hôm nay!

Chính là ma tôn tiên sinh đệ nhất boss phản diện đại danh đỉnh đỉnh!

Bởi vì trời sinh sở hữu linh căn hệ hỏa, nên nhiệt độ của hắn vốn cao hơn so với người bình thường, vì vậy hắn mới gọi là "Thượng Viễm"(3).

Hắn đứng đầu Thượng Minh giáo, ở trước mặt quần chúng ma đạo sĩ, hắn mà nhận mình thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.

Nhưng từ khi nam chính "xuất thế", gia nhập môn phái của hắn thì Thượng Viễm ma tôn bá khí, tà mị cũng khó tránh khỏi bị ánh sáng của nhân vật chính ảnh hưởng, đi theo lối mòn định sẵn của tiểu thuyết.

Mà tất cả nhân vật phản diện đều có một cái bệnh chung là hễ gặp nhân vật chính thì chỉ số thông minh lại lùi về số âm, cố gắng phấn đấu tìm đến đường chết...

Sau đó?... Còn có sau đó sao???

Bị nam chính đánh bại là chuyện khó tránh khỏi. Còn về việc bị phế một thân tu vi, hắn tự động lơ đi không muốn nhớ lại cặn kẽ.

Tuy rằng nam chính đột nhiên phát tác bệnh thánh mẫu, mà hắn và nam chính lại có quan hệ sư đồ với nhau, nên dù có lạnh nhạt đến cỡ nào cũng không nên có ý nghĩ đuổi cùng giết tuyệt đi? Vậy mà mặc dù hắn không ra tay nhưng hắn vẫn không ngăn cản muội tử bên cạnh ra tay a...

Kinh mạch đứt thành từng khúc, linh căn vỡ vụn.

Trước đánh gãy xương, sau đó là cắt yết hầu.

Đó là một đoạn miêu tả cực kỳ thảm thiết, làm hắn chỉ nhớ lại mà đã thấy tuyệt vọng.

Giờ phút này, Cố Tử Ngôn chỉ còn cách tự vỗ tay khích lệ chính mình. Thật tốt vẫn chưa chảy nước mắt.

————Trời cao a....đất rộng a....cùng với cái tên quý phái sang trọng đến cực kỳ có nội hàm tác giả Đại Đại a...

Ta không hề ghét nam chính thánh mẫu, cầu các người hiển linh phù hộ cho nam chính cố gắng phấn đấu để ngày càng ngày càng thánh mẫu. À, còn cầu cho tất cả muội tử bên cạnh nam chính đều biến thành quân tử a...

[Thật xin lỗi! Theo phân tích của hệ thống. Lời thỉnh cầu của ngươi vi phạm nội dung cốt truyện. Nên bị bãi bỏ.]

Âm thanh gợi ý đột nhiên vang lên, đầu óc Cố Tử Ngôn liền thanh tỉnh lại. Không lẽ nó chính là thứ ném hắn đến thế giới này sao? Suy nghĩ đến đây hắn giật nảy người, vỗ tay lên bàn: "Ngươi khẳng định biết cách đưa ta trở về đúng không?"

[Ngươi đã bị lưu đày vào thế giới trong sách, thân thể nguyên bản cũng đã tan biến. Nếu bây giờ ngươi trở về thì sẽ phải chết.]

Trong đầu Cố Tử Ngôn ngoại trừ từ "chết" ra thì không còn từ nào khác.

Trong khiếp sợ cùng hoảng loạn cùng cực, hắn bắt buộc mình phải bình tĩnh. Vì chỉ có bình tĩnh thì hắn mới có thể tỉnh táo để suy nghĩ làm sao hắn mới có thể sống sót trong thế giới xa lạ này.

Nhìn gương mặt trong gương, hắn chậm rãi bình tĩnh lại. Cho đến khi trong ánh mắt không còn một chút gợn sóng, giọng nói hắn cũng trở nên trấn định: "Ta đây có điều muốn hỏi, theo nội dung cốt truyện, theo ta thấy dù sao ta cũng sẽ chết dưới tay muội tử, bây giờ trở về cũng chết, thế thì có gì khác nhau đâu? Suy đi nghĩ lại bây giờ trở về thì vẫn có thể chết một cách thống khoái đi?"

Lẽ ra hệ thống phải nhanh chóng trả lời, nhưng lúc này bỗng nhiên lại im lặng khác thường.

Cố Tử Ngôn cũng không sốt ruột, ngược lại hắn càng thêm hiểu rõ. Cái thứ ném hắn tới [Cửu Thiên] này thật ra cũng không muốn hắn chết quá sớm.

Từ đó hắn có thể suy đoán, hệ thống ném người đến đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, càng suy luận sâu hơn nữa, là có thể có rất nhiều hạn chế. Cho nên việc kiếm một người, sau đó trói buộc ném tới làm thế thân cho hắn không phải là chuyện dễ dàng gì.

Sau một hồi trầm mặc thật lâu, hệ thống lần thứ hai lên tiếng, lại càng làm tăng thêm suy đoán của hắn.

[Nếu ngươi bảo đảm sau này luôn dựa theo nội dung tiểu thuyết, không phá vỡ trật tự [Cửu Thiên]. Như vậy ngoại trừ thân thể nguyên bản, hệ thống sẽ dành cho ngươi một chút đặc quyền, cho ngươi ở thế giới này vĩnh viễn trở nên bất tử bất diệt.]

Ngừng một chút hệ thống tiếp tục nói:

[Đợi đến khi yêu cầu nội dung tình tiết, ngươi chỉ cần giả chết, sau đó ngươi muốn ẩn cư hay thay danh đổi tính đều do ngươi toàn quyền quyết định.]

Cố Tử Ngôn nghe xong, hắn biết rõ ràng đây là một điều kiện rất mê người.

Tại [Cửu Thiên] nguyên tắc đặt ra, cho dù là đạo sĩ đắc đạo phi thăng thành tiên, sở hữu thân thể tiên nhân cũng không có cách nào đạt tới cảnh giới bất tử, bất diệt. Tuy rằng tiên nhân tuổi thọ có dài lâu nhưng cũng không phải là vô cùng vô tận. Một khi đã bị vết thương trí mạng, thì vẫn bị hồn phi phách tán như bình thường.

Che dấu niềm vui sướng xuống đáy lòng, Cố Tử Ngôn nhướn đôi lông mày, như đinh đóng cột nói: "Thành giao".

Vừa nói xong âm thanh của hệ thống liền vang lên: ["Thân bất tử" đã được buộc định. Khi chỉ số sinh mệnh nhỏ hơn 1 sẽ được kích hoạt. Chúc ngươi sử dụng vui vẻ.]

Cố Tử Ngôn không chú ý tới ngữ điệu ban đầu của hệ thống tại câu cuối lại có chút dương dương tự đắc. Thật giống như nó mới là người nắm quyền chủ động trong giao dịch này.

"Sư tôn, trưởng lão đã trở về, còn đem theo một đứa nhỏ."

Bên ngoài tẩm điện có tiếng nói cực kỳ lạ lẫm truyền đến, nhưng Cố Tử Ngôn rất rõ ràng hắn là Thượng Viễm ma tôn...à không, phải là đại đồ đệ thân cận của hắn.

Còn về đứa nhỏ mà hắn nhắc tới không nói cũng biết đó là nam chính dương quang bá khí trong tiểu thuyết [Cửu Thiên]— Lý Chiêu rồi.

Bất quá bây giờ nam chính chỉ là một tiểu hài tử 12 tuổi vô cùng thuần khiết và lương thiện.

Nhưng không lâu sau, chừng mười mấy năm nữa, sau khi đã lăn lộn trong Thượng Minh giáo đầy khốc liệt hắn liền tự luyện cho mình một thân bá khí của nhân vật chính thực thụ.

Sờ sờ hai má của mình, từ hôm nay trở đi, cuộc sống của hắn chính là một vở kịch. Hắn chính là nhờ diễn xuất sống qua ngày nha. Cố Tử Ngôn vận tất cả công lực cả đời nói ra một câu đầy lãnh khí, câu thoại đầu tiên trong [Cửu Thiên].

"Dẫn hắn vào đi."

(1)Bách Lý Tôn hay còn gọi là Bách lý Hề. Là một nhà chính trị thời nhà Tần ông có tính cách rất cao lãnh, tự tin về chính mình. (Biết thêm qua Wikipedia)

(2) Thuật ngữ y học, đại loại nghĩa là chắc xương, cơ bắp dẻo dai.

(3) Thượng Viễm: Ngọn lửa lớn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Khai chương chương đầu tiên a....cầu thiên sứ bao dưỡng...(*/ω\*)

Đôi lời của TT:

TT^T T mới chương đầu thôi mà ta đã chín tờ giấy bản thảo chưa beta. Nhìn con đường sau này gian nan quá......hic hic.

• Đôi lời của TM:

– Không phải bây giờ có em rồi sao, TT, chị yên tâm đi mà.

– Mới beta được 1 chương, còn có lỗi sai xin mọi người góp ý để mình sửa lại cho hoàn chỉnh nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro