Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Đây đúng là một quẻ tiên bói tốt.


Trên tay cầm quẻ bói rời khỏi đám người đang xếp hàng. Cổ Tử Ngôn dư quang liếc thấy một mảng ánh sáng đỏ rực.
Ánh sáng được phát ra từ khối đá lớn, nơi hắn nới vừa rời khỏi.
Thuận theo nơi ánh sáng loé lên nhìn lại, nhìn đến được thiếu niẻn đứng phía sau hắn lúc nãy, trên thân mặc áo gấm xanh, tuổi so với Tô Phác cũng không trên lệch mấy.. Nơi cổ tay áo có têu một chữ Tô vô cùng tinh xảo, cùng với chữ Tô mà Cổ Tử Ngôn đã từng thấy ở Linh Lung các giống nhau y hệt.
Suy nghĩ một chút hắn liền đoán được thân phận của thiếu niên này. Không ai khác hắn chính là Tô Quỳnh con trai duy nhất của người phụ nữ đã từng vứt bỏ Tô Phác.
Từ khoảng khắt ngón tay thiếu niên chạm đến khối đá lớn, khối đá liền phát ra tia sáng chói mắt. Ánh sáng giằng co vài giây sau đó liền biến mất, sau đó đạo sĩ đứng kế bên liền hô lớn kết quả.
"Hoả Linh căn, mười phần."
Mà Cổ Tử Ngôn nghe đến linh căn mười phần cũng không có gì là kinh ngạc.
Linh căn mười phần xác thực rất hiếm thấy, nhưng hắn cũng nhìn qua không ít người tài giỏi, cho nên chuyện linh căn mười phần cũng không có gì là lạ.
Ngược lại thiếu niên mặc hoa phục dung ánh mắt hài long lướt qua đám người, chìm dắm trong những ánh mắt khát khao hâm mộ của những người xung quanh, lại vô tình bắt gặp vẻ mặt không đổi sắc của Cổ Tử Ngôn liền cảm thấy khó chịu lộ rõ ra mặt.
Là cháu đích tôn của Tô gia, Tô Quỳnh từ nhỏ tư chất đã thông minh, cho nẻn được mọi người trong nhà coi trọng, có thể nói là đem Tô Quỳnh sủng ái đến tận trời. Bình thường có người nhìn thấy hắn, không có chỗ nào mà không phải là khích lệ tán thưởng, cùng a dua nịnh hót. Khoến cho đứa nhỏ cũng sớm tập thành thói quen hưởng thụ những lời ca tụng cùng ánh mắt nhưởng mộ.
Không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện một người như Cố Tử Ngôn, còn không thèm nhìn hắn lấy một cái nói chi là vô vàng nhưỡng mộ cùng ghanh ghét. Biểu tình còn có thêm vài phần xem thường.
Nếu như lúc này Cổ Tử Ngôn có thể đọc được suy nghỉ của Tô Quỳnh, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng oan uổng. Làm Thượng Viêm ma tôn cao cao tại thượng sớm đã tập thành thói quen tỏ ra lạnh lùng cùng cao ngạo. Thật oan uổng cho hắn hắn chỉ là liếc nhìn qua chổ Tô Quỳnh một cái kết quả liền bị đánh giá là xem thường....
Tất nhiên đó chỉ là nếu như.
Còn trên thực tế, không tính đến chuyện Cổ Tử Ngôn có năng lực đọc được suy nghỉ hay không, căn bản Cổ Tử Ngôn thậm chí hắn còn không thèm để ý Tô Quỳnh. Nếu dây dưa với nhà họ Tô quá lâu không chừng hắn còn vì cái mặt này mà rướt vào mình thẻm vài phiền phức.
Cho nẻn hắn liền không để ý cầm giấy thông hành bước qua cửa Ngự Dược Môn.
Tô Quỳnh nhìn Cố Tử Ngôn nửa ngày, đột nhiên thay đổi sắc mặt. Vừa nãy không nhìn kỹ, giờ nhìn rõ lại người kia một đầu tóc bạc, lại cùng mình tuổi xấp xỉ nhau, Tô Quỳnh hắn liền tối xầm mặt lại. Không lẽ...hắn chính là cái tên em họ khù khờ lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác của mình? Nhưng mà không phải hắn đã bị...sao hắn còn có thể xuất hiện ở đây?.
Chờ Tô Quỳnh bừng tình trong mớ nghi vấn thì Cô Tử Ngôn cũng đã đi qua cửa Ngự Dược Môn.
.....
Cảnh vật xung quanh Cổ Tử Ngôn lay động liền biến thành một không gian khác. Dĩ nhiên đây là bên trong Ngự Dược Môn. Dựa vào quy tắc của Ngự Dược Môn, môn phái càng nằm sâu bên trong càng có thế lực cùng địa vị càng cao.
Vì vậy thuận lý thành chương, Cô Tử Ngôn cầm trên tay giấy thông hành, thông thả không thèm liếc mắt lấy một cái các môn phái ở ngoài kia, mà từ từ đi về phía trước từ từ vào sâu bên trong Ngự Duộc Môn.
Đi được gần hết con đường, Cổ Tử Ngôn đã thấp thoáng thấy được điểm đến. Nhưng khó hiểu là hắn lại bị một người chặn đường, đứng trước mặt hắn làm hắn phải dừng lại bước chân.
Đó là một người trung niên vận trường bào xanh, tiêu soái mà vung mở quạt giấy, mở miệng nói: "Ta thấy thiếu niên nhà ngươi tư chất của ngươi cũng không tệ. Nếu như rảnh rỗi theo ta đến Tuyết lâu, bản toạ liền thu ngươi làm đệ tử chân truyền(1), thế nào?"
Tuyết Lâu mang ý nghĩa thanh cao cùng nhàn hạ. Thoạt nghe rất thanh lịch tràng đầy nghệ thuật thi họa. Nhưng sự thực cũng không phải như vậy.
Nó thực tế là một nơi tập hợp tất cả các loại tà môn ngoại đạo, những mánh khóe đam sau lưng cực kỳ tinh ranh. Mặc dù cái môn phái này cũng có nằm trong danh sách được núi Thiên Xu ban bố hàng năm, cho nên cũng có thể coi như là có tiếng tâm. Nhưng Cổ Tử Ngôn cũng không khơi nổi hứng thú với nó.
Huống chi hắn đã sớm định sẵn kế hoạch đi vào Thượng Minh giáo.
Cố Tử Ngôn ngước mắt nhìn người này trong chốc lát, nhàn nhạt trả lời một câu: "Xin lỗi, ta không cần"
Đứng trước mặt tên trung niên này bi hắn nhìn chằm chằm cảm giác như con vịt luộc bị lột sạch trần trụi không còn miếng lông. Cô Tử Ngôn cũng không ngu ngốc như vậy, ngoài miệng nói là thu đồ đệ nhưng thực chất chính là nhìn trúng thể chất thuần dương của hắn, âm mưu đem về cướp đoạt bồi bổ cho bản thân. Người trong Tuyết Lâu biết thuật này cũng không phải là ít. Điều này hắn là đã sớm biết rõ.
sắc mặt của người trung niên này trông nháy mắt trở nên hơi lung túng, hắn hơi mất tự nhiên nhìn lại. Cuối cùng tầm mắt dừng lại chính là ở đám thiếu niên đang đứng ở nơi Tuyết Lâu chiêu mộ đệ tử. Thấy rõ ràng bọn họ đang nhìn lại nơi này, nổi lên âm thanh xì xào bàn tán.
Bị từ chối như bị tát vào mặt, lại còn bị các thiếu niên mà Tuyết Lâu sắp thu nhận nhìn tận mắt mình bị tát như thế nào, cảm nhận đó chắc chắn sẽ không có chút gì là dễ chịu. Mặc dù là Cổ Tử Ngôn cũng không cố ý tát vào mặt hắn.
Một đạo ánh mắt rắn độc giống như băng quét qua đám người, bên kia lập tức yên tĩnh lại, trong đó không ít người có sắc mặt trắng bệch, im thin thít.
Cố Tử Ngôn cũng không để ý những chuyện này, tiếp tục hướng sang bên cạnh, vòng qua người trung niên tiếp tục đi tiếp.
"Ngươi...Được được được." Người trung niên bộp một tiếng thu hồi quạt xếp, giận dữ cười.
Từ xưa đến nay chưa từng có ai dám không nhìn đến mặt mũi của hắn, đây là lần đầu tiên hắn chủ động muốn thu một người làm đệ tử chan truyền. Đương nhiên không phải là vì mộc linh căn phổ thong(2) của hắn, mà bởi vì thể chất đặc thù của Cố Tử Ngôn.
Nhưng mà tiểu tử này hiện tại vẫn là một người phàm, hắn xác thực không thể động thủ. Thế nhưng một ngày nào đó tiểu tử này đi vào quá trình tu luyện tu chân, thời điểm đó hắn... Ha ha, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, Nếu ngươi không muốn làm đồ đệ của ta, sau này đem ngươi biến thành đạn dược bồi bổ cũng không có ai có thể nói gì. Từa hộ cảm nhận dược một cỗ hận ý nhìn mình chằm chằm. Cố Tử Ngôn bước chân không khỏi nhanh thêm mấy phần, chỉ chốc lát hắn liền tới được nơi sâu nhất của Ngự Dược Môn.
Ở đây có hai tòa lầu các đồ sộ nằm song song nhau. Một bên là Thượng Minh giao—còn lại nằm ở đối diện không ai khác chính là Thái Hoa tiên tông
Đây chính là nơi duy nhất mà hai môn phái này có thể ở gần nhau mà an tĩnh đến như vậy, tất nhiên tất cả việc này đều là một tay công sức núi núi Thiên Xu. Dựa theo lời nói của Tô chưởng qũy nơi này chắc cũng đã trãi qua hơn trăm năm, mặc dù có chút thay đổi nhưng hắn vẫn nhìn thấy được mơ hồ bóng dáng năm xưa của nó, làm cho hắn tránh không khỏi sinh ra vài phần cảm khái.
Chỉ là không nghỉ tới cảm khái không được bao lâu trước mặt hắn lại nhiều thêm một người.
Lần này người cảm đường hắn là một thiếu niên so với Cố Tử Ngôn cao hơn nữa cái đầu, một thân trang phục lam bạch, rất rõ ràng đây chính là trang phục đệ tử Thái Hoa tiên tông.
Thiếu niên đứng trước mặt Cố Tử Ngôn, âm thanh chua lè nói: " Trưởng lão nhà ta mời ngươi tới, xin mời đi theo ta."
Ngữ khí rõ ràng lộ rõ thái độ không cho cự tuyệt. Vẻ mặt Cổ Tử Ngôn vốn trước sau như một bình tĩnh, cuối cùng cũng lộ ra vài phần nghi hoặc.
Hắn biết rõ tư chất của cơ thể này không tính là quá xuất chúng, tại sao lại trong cùng một đoạn thời gian, lại đưa tới ánh mắt của nhiều người như vậy? Ôm nghi hoặc như vậy, Cố Tử Ngôn chung quy cũng đi theo sau tiểu đạo sĩ hướng về tòa lầu các bên phải mà đi đến.
Vừa tới cửa, Cố Tử Ngôn liền thấy một ông lão thanh nhã vận mộc xam(3), đầu tóc bạc phơ, nhưng da dẻ vẫn còn hồng hào trên mặt tràn khóe mắt cong cong tràn đầy ý cười.
Nói đến vị trưởng lảo này hắn cũng coi như là có biết một chút, ông ta chính là trưởng lão đam nhiệm cai quản Huyẻn Cốc của Thái Hoa tiên tông.
Khoang hình như nơi hắn cai quản chính là dược môn...?.không lẽ hắn cũng nhìn trúng thể chất của mình muốn đem mình luyện thành thuốc. >0<
Trong nháy mắt Cố Tử Ngôn thực sự muốn quay đầu bỏ chạy.
"Chớ nóng vội, chớ nóng vội." Có vẻ đã phát hiện ra Cố Tử Ngôn cảm thấy không ổn, Huyền Cốc vuốt vuốt râu mép an ủi, "Lão phu chẳng qua là thấy gân cốt ngươi không tính là đỉnh cấp, thể chất thế nhưng lại rất thích hợp làm một dược sư. Lúc nãy thấy ngươi từ chối lời mời đến Tuyết Lâu của Thanh Hủy không biết là bây giờ ta có hay không có duyẻn số với ngươi, trở thành sư phụ của ngươi?"
Thanh Huỷ? Cái tẻn này thế nhưng lại rất phù hợp với người trung niên kia.
Bất quá không nghĩ tới, Huyền Cốc cư nhiên cũng muốn thu nhận hắn làm đồ đệ.
Nói đến cũng thật là có duyên số, muốn làm đệ tử Thái Hoa tiên tông ít nhất tư chất phải là bảy phần mười trở lên, huống chi là làm đệ tử chân truyền của một trưởng lão, tất nhiên cũng không dễ dàng như vậy.
Đáng tiếc Cổ Tử Ngôn sớm đã cân nhắc rõ ràng cho nẻn hắn tính đi tính lại cũng không càn phần "cơ duyên" này lắm.
bất quá lần này thời điểm hắn từ chối thái độ cũng không lạnh nhạt như vậy, dù sao thì người đối ta một phần, ta liền trả người một phần.
vì vậy hắn hướng Huyền Cốc vừa chắp tay, vừa nói: "Hảo ý của tiên sinh vãn bối xin nhận, chỉ là Tiên đạo cũng không thích hợp với ta, cho nên chỉ có thể coi như duyên chưa tới mà bỏ qua."
"Ngươi, muốn nhập ma đạo?" Huyền Cốc nhíu mày, liền lắc đầu thở dài, thần sắc chính là tiếc hận, phảng phất giống như ngày thường bất cẩn phối sai dược làm uổng phí dược liệu quý giá.
Trên người thanh niên này có một cỗ khí tức thuần khiết vờn quanh, tinh khiết đến nỗi khiến người ta nhìn một cái cũng cảm thấy tâm tình thoải mái. Tuy hắn chưa trãi qua phạt mạch tiến vào ngưng khí kỳ, nhưng có thể khẳng định đối với con đường tu hành sau này vô cùng có ích. Càng trân quý hơn chinh là thể chất của thiếu niên này, chính là thuần dương thể mà hắn đã tìm kiếm rất nhiều năm.
Thân thể thuần dương trời sinh có thể thuận lợi kết hợp với linh khí trời đất, đem bất kỳ dạng linh khí hổn tạp từ bên ngoài chuyển hóa thành thuần linh khí có lợi cho mình để tu luyện thành linh căn, sau đó bản thân có thể dễ dàng mà sử dụng. Loại thuộc tính này rất có lợi đối với một dược sư, có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề mấu chốt trong lúc phối dược.
Huyền Cốc một đời sống với đan dược, trước đây mặc dù có đọc qua loại thể chất này ở bên trong sách cổ, nhưng cũn là cầu mà không được. Hôm nay thật vất vả mới gặp thiếu niên mang thể chất này, lại không thể thu làm đồ đệ cho nên cảm thấy cực kỳ tiếc hận.
"Cáo từ." Cố Tử Ngôn chấp tay cúi chàu, cuối cùng vẫn là ly khai khỏi toà lầu các này, hướng tới tòa lầu bên cạnh mà đi—hướng tới Tượng Minh giáo.
Mặc dù trên đường có gặp chút trở ngại nhưng cuối cùng hắn vẫn đến được Thượng Minh giáo, nơi hắn vốn thuộc về.
Bên trong Ngự Dược Môn tất cả các kién trúc đều tương tự nhau, mà sự khác biệt chính là diện tích và cách bố trí bày biện bên trong. Mà sự khác biệt của Thượng Minh giáo chính là đem đến cho mọi người cảm giác lạnh lẽo mà âm u.
Đem giấy thông hành mà hắn có được từ Ngự Dược Môn đưa cho đệ tử đứng ở trước cửa. Cuối cùng hắn cũng có thể bước vào Thượng Minh giáo với tư cách là thí sinh ứng tuyển. Phải qua được đợt kiểm tra lần này hắn mới có thể chónh thức trở thành đệ tử cỉa Thượng Minh giáo.
[Mở ra nhiêm vụ "Bái sư—tiến vào Thương Minh Giáo", tiến độ đạt được: 30% ]
"Tên?" Giám khảo ngồi sau cái bàn phóng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Cô Tử Ngôn, làn da của hắn nhàn nhạt tái nhợt đến dị thiờng.
Cổ Tử Ngôn suy tư chốc lát, đáp: "Cổ Tử Ngôn."
Nghỉ lại thì ở đây ngoại trừ hệ thống cũng không có ai có biết được tên thật của hắn, không bằng liền lấy cái tên này sử dụng, sau này khi xưng hô cũng không gặp cái gì bất tiện.
Cổ Tử Ngôn, bảy phần mười mộc linh căn. Đem cái tên nghe được cùng với kết quả trong bài kiểm tra đầu vào của Ngự Dược Môn ghi lại. Sau đó hắn liền lấy ra một quyển trục(4) đưa cho Cổ Tử Ngôn.
"Lên trên lầu, viết xong rồi nộp lại cho ta."
Không sai muốn bước vào Thượng Minh giáo bài kiểm tra đầu tiên chính là thi viết.
Tuy rằng so với tiên đạo, ma đạo đa phần không chú trọng vấn đề học thức, nhưng nói vậy cũng không phải là Thượng Minh giáo không coi trọng. Làm một đệ tử chân chính phải trãi qua quá trình tự tích lũy kiến thức, không tinh thông văn tự làm sao có thể đọc hiểu các quyển trục chứa đầy huyền cơ khó hiểu.
Nhận lấy quyển trục Cổ Tử Ngôn bước lên lầu.
Trên lầu là một khoảng không gian rộng lớn, bên trong dặt nhiều bàn nhỏ sắp xếp xen kẽ nhau, đặt ngay nhắn chỉnh tề. Mõi bàn đều được bố trí một nghiêng mực cùng một bút lông, nhìn sơ không khác gì phòng thi của người phàm tràn.
Bên trong đã có không it người đang cậm cụi viết viết, Cố Tử Ngôn tìm một chỗ yên tĩnh, đem quyển trục để lên bàn mở ra, nghiền ngẫm dọc kỹ đề bài bên trong.
Phỏng chừng người cho đề kiến thức cũng khá rộng, tiêu đề được viết ràng mạch rõ ràng. Mặc dù dẫn chứng trong đề khá dài nhưng nếu tập trung nhớ cũng không phải là khó.—Đại loại là nói về một người trong Thượng Minh giáo mà mình ấn tượng.
Nói là suy nghỉ vừe một người, kỳ thực là hãy so sánh với các cao thủ nổi danh với nhau. Dù sao đối với các đệ tử nhập môn mà nói không phải ai cũng biết rõ từng người.
Nói thật đề này rất đơn giản, so với phỏng đoán của Cố Tử Ngôn thì đơn giản hơn nhiều, thế nhưng hắn cũng có điểm lo lắng.
Hiện tại bộ máy bên trong Thượng Minh giáo hắn chỉ biết được mõi Chiêu Minh với hai tên thủ hạ tả hửu sứ. Mà Cổ Tử Ngôn chỉ hiểu rõ được các trường lão trăm năm trước. Đối với ba người này Cổ Tử Ngôn ngược lại là không có chút hiểu biết gì.
Vậy hắn viết vài dòng khen ngợi là được?
Không được không được. Nếu như hắn đoán không lầm, thì cuối cũng cũng sẽ có ít nhất một người trong số hai người tả hửu sứ xem qua. Viết linh tinh không chừng sẽ gây thêm ác cảm.
Nên làm cái g bây giờ? Cố Tử Ngôn xoắn xuýt cắn cắn cây bút long cầm trong tay.
Đường nào cũng không được, vậy hắn cũng chỉ có thể...

___viết "chính mình".

Thương Viêm Ma tôn, bằng sức của một người dùng hai bàn tay trắng sáng lập Thương Minh giáo. Mặc dù bây giờ Thương Minh giáo cũng đã có lãnh đạo mới, nhưng mà không có ai nói hắn không được tả giáo chủ đời trước đâu.

"Thương Viêm Ma tôn, người tính tình cao ngạo, 400 năm trước sáng lập Thương Minh Giáo, chỉ trong vòng trăm năm đã khiến cho Thượng Minh giáo trở thành môn phái đứng đầu ma đạo, ba trăm năm trôi qua vị trí đó cũng chưa một lần lung lây...."

Sau đó, Cố Tử Ngôn liền bắt đầu mặt dày khen " chính mình".

chờ đến thời điểm hắn phát hiện hắn cũng đã không dừng lại được nữa, sau đó mới kiềm lại tâm tình phấn khích mà viết tiếp, lại còn viết thêm vài dòng phẻ bình mình một chũt, đánh giá người không tốt mà nhận lầm người nuôi ong tay áo dẫn đến họa diệt thân. Cuối cùng thời điểm hắn hạ bút, Cố Tử Ngôn mới phát hiện mình bất tri bất giác, đều sắp đem quyển trục viết đầy.

Hài long đem quyển trục nhìn lại một lần nữa, Cố Tử Ngôn xuống lầu nộp bài.

"Hảo, ba ngày sau đấu võ, không được đến trể qua thời gian." Giám khảo tiếp nhận bài thi, liền liếc mắt nhìn Cố Tử Ngôn một cái. Mọi người đều biết môn phái ma đạo đối với thi văn không quá coi trọng, đây là lần đầu tiên hắn nhận được bài thi dài như vậy.
Người không biết mà nhìn bài thi này còn tưởng là bài thi của Thái Hoa tiên tông sát vách đây.

___ Hết chương 10___

(1)Chân truyền: đệ tử được chính trưởng lão chỉ bảo và dạy dỗ, được nhận đặt ân cho học những ngón nghề tuyệt mật.
(2)Phổ thông: bình thường.
(3)Mộc xam: đồ đơn giản, không họa tiết, thường là màu tối.
(4)Quuển trục: giống như tập, thường được làm từ nhiều thanh gỗ, tre ghép lại thành cuốn. Ở đây bạn Cổ Tử Ngôn nhận được quyển trục cũng giống như là nhận giấy kiểm tra trong lúc thi của mình vâỵ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro