Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Hệ thống từ xưa đến nay vốn dĩ không thể tin.

Cố Tử Ngôn ánh mắt u lãnh, nhìn Mặc Liễm đứng giữa không trung, sau đó hắn nhẹ nhàng nhếch khóe môi.

Hắn dùng chính ánh mắt cao ngạo của một vị ma tôn cao quý nhìn một tên tu tiên nhãi nhép tầm thường.

[Hệ thống phân tích, tính cách nhân vật đúng chuẩn. Chỉ số nội dung tiểu thuyết +5. Xin tiếp tục cố gắng.]

Ha ha ha... không sai, chính là như vậy đó!

Chỉ cần hoàn mỹ tái hiện lại tính cách của nhân vật, hay chỉ là một động tác nhỏ, một ánh mắt, cũng có thể làm cho chỉ số nội dung tiểu thuyết tăng lên.

Ngay sau đó, hắn kéo thẳng thắt lưng, xích tiêu hồng trong tay trong nháy mắt liền quang mang tràn đầy. Lệ khí của hung kiếm thượng cổ tràn ra, nhất thời mây đen kéo đến che lấp mặt trời, thiên địa lâm vào cảnh không ánh sáng mà ảm đạm.

Mặc Liễm cũng lần nữa cầm kiếm, tiếp tục tạo ra một thanh kiếm băng, sức mạng phát ra còn mạnh mẽ hơn lúc đầu. Ngay tại thời điểm nghiệp hỏa cùng băng sương chạm nhau, hô hấp Cố Tử Ngôn mơ hồ ngừng lại. Ngay cả khi hắn đã sớm biết rõ kết quả, nhưng quá trình tỷ thí vẫn là làm cho người ta hưng phấn chờ mong!

Nhưng là kế tiếp Cố Tử Ngôn nghe được, không phải như dự đoán thanh âm va chạm của kiếm, mà là hệ thống truyền đến tiếng cảnh báo liên tiếp chói tai.

[Số liệu xuất hiện dị thường? —— tút ——]

[Thực xin lỗi, khu quản lý hệ thống tạm thời xuất hiện hỗn loạn, bộ phận số liệu biến mất, nội dung tiểu thuyết ban đầu không thể thực hiện.]

[Hệ thống quyết định thực hiện nâng cấp. Trong lúc đó, các tính năng cũng sẽ bị đóng băng.]

"Tút tút —— "

Thanh âm nho nhỏ phát ra từ trong đầu Cố Tử Ngôn, sau đó là một khoảng trầm lặng, thật giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Trong nháy mắt Cố Tử Ngôn không thể tin nhìn Xích Tiêu Hồng Liên trong tay, vật bao lâu nay cùng sinh cùng tử gắn bó không thể tách rời lại bỗng nhiên gãy thành hai đoạn...

Kiếm gãy, lửa nghiệp hỏa cũng dần lụi tàn.

Ánh sáng khốc liệt từ hung kiếm thượng cổ lúc nãy còn làm cho bầu trời dương quang chở nên u ám, thì bây giờ đã không còn nữa, làm thanh kiếm bị gãy một nửa hiện lên rõ ràng.

Giữa không trung, thân thể Cố Tử Ngôn vô lực ngã về phía trước. Theo quán tính liền bị băng kiếm trong tay Mặc Liễm đâm qua.

Lưỡi dao sắt bén không bị trở ngại đâm xuyên qua thân thể hắn, xuyên thẳng đến đan điền. Nguyên bản hắn định dùng linh khí đỡ một kiếm này, nhưng không hiểu tại sao linh khí của hắn lúc ấy lại biến mất không còn một ít.

Đau đớn từ sâu bên trong thình lình xuất hiện, đau đến linh hồn run rẩy làm hắn không thể phát ra âm thanh nào. Trong thời khắc đau đến cực điểm này hắn vẫn còn có một chút ý thức, biết được đau đớn đến tróc da tróc thịt này không phải là đến từ băng kiếm của Mặc Liễm, mà là do... kiếm của hắn đang dần cắn nuốt hắn.

Ở thời kỳ hồng hoang xa xưa, Xích Tiêu Hồng Liên đã tồn tại. Truyền thuyết lưu truyền rằng nó là thanh kiếm cực kỳ hung hiểm, tà ác. Nhưng cuối cùng cũng đã bị thuần phục, một ngàn năm sau đột nhiên lại mất đi khống chế mà còn đem hắn cắn nuốt mất đi một phần lực lượng lớn.

Sao lại thế... làm sao có thể có khả năng như vậy chứ!

Ngay từ ban đầu kiếm của hắn đã ngoan ngoãn thuần phục hắn. Sao bây giờ lại đột nhiên phản nghịch gây khó dễ được?

Cố Tử Ngôn rõ ràng cảm nhận được vết thương từ bụng chảy ra không chỉ có máu mà còn có linh lực hỗn loạn. Bị cắn nuốt, đan điền cũng bị thương. Tổn thương nghiêm trọng dưới tình huống này đối với hắn mà nói chính là một phát chí mạng.

Không nói đến, hắn bây giờ đang đứng ở trên một sơn cốc, mà ở đây bao quanh bốn phía đều có rất nhiều cừu địch, luôn muốn tìm đủ mọi cách để giết hắn.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi hắn bước chân vào thế giới [Cửu Thiên] này mà cảm thấy bối rối.

Trong lúc không có hệ thống, nội dung tiểu thuyết liền bị thay đổi đột ngột.

Cố Tử Ngôn không muốn nghĩ và hắn cũng không dám lấy mình ra mà đặt cược. Tin tưởng vào nội dung tiểu thuyết sao? Hắn cũng không có bị ngu. Mà nếu nội dung tiểu thuyết thật sự thay đổi thì ai mà biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra...

Ai nói cho hắn biết a... cái ước định năm đó hắn cùng hệ thống còn có thể dùng được hay không?

Làm sao bây giờ?

—Chạy. Phải chạy thôi. Từ nơi này chạy thoát ra ngoài!

Cố Tử Ngôn cố gắng tỉnh táo lại, hắn biết nếu hắn có thể từ đây chạy thoát ra khỏi phạm vi đạo sĩ tu tiên tụ tập đông nhất — Êm Đềm thành. Sau đó kéo dài một chút thời gian để chờ cứu viện từ Thượng Minh giáo, thì hắn có thể bình an mà thoát nạn.

Chỉ là bây giờ tu vi của hắn so với trước kia một phần mười cũng không bằng, làm sao hắn có thể từ trong tay Mặc Liễm mà thoát ra đây?

Thôi a... muốn sống, thì hắn chỉ có thể mặt dày thử một lần.

Lúc này Mặc Liêm cách Cố Tử Ngôn rất gần, hắn bất ngờ cảm thấy kinh ngạc, sau đó khó hiểu mà nhíu đôi lông mày. Sao cái tên Thượng Viễm ma tôn này vừa rồi còn uy phong mười phần, trong nháy mắt lúc này lại đột nhiên trở nên suy nhược đến như vậy?

"Thả ta đi." Cố Tử Ngôn bởi vì trọng thương mà đôi môi trở nên tái nhợt, vô lực thốt ra lời nói vô cùng bất ngờ.
Máu từ miệng vết thương ở bụng vẫn chảy ra như suối, theo thân kiếm mà trượt thẳng đến bàn tay Mặc Liễm, khiến cho bàn tay rõ ràng từng khớp xương nhiễm một màu đỏ chói mắt. Không biết tại sao máu này lại có nhiệt độ cao quá mức bình thường. Trong một khắc dòng máu nóng bỏng vừa chảy đến lòng bàn tay, lập tức làm cho thân thể Mặc Liễm trời sinh vốn băng hàn, trong nháy mắt ngẩn người.

Cố Tử Ngôn cho là Mặc Liễm do dự, nhưng thân thể hắn lại không chống đỡ được thêm một chút nào nữa, nếu còn do dự chẳng bao lâu nữa, mọi người vây xem ở bốn phía sẽ phát giác ra dị thường ở nơi này, thời điểm đó, không cần Mặc Liễm làm gì, hắn cũng coi như tiêu rồi.

Quyết tâm, Cố Tử Ngôn lần thứ hai cắn cắn khóe môi khiến cho nó càng trở nên trắng bệch, hơi ngẩng đầu lên nhẹ giọng thì thầm: "... Cầu ngươi, thả ta đi."

Cố Tử Ngôn bị Mặc Liễm đâm một kiếm, thân thể mất lực mà dựa vào người Mặc Liễm một cách thân thiết. Máu từ vết thương tuôn ra khiến quần áo hai người đều nhiễm dỏ. Nhìn từ xa bóng dáng ôm nhau của hai người giống như đang sinh ly tử biệt vậy.

Tựa như là ảo giác, Mặc Liễm cảm thấy trong đôi mắt tối tăm kia mơ hồ thấy được hơi nước mờ mịt.

Lông mày của hắn càng nhíu lại thêm, đôi mắt nhắm chặt lại che khuất đi ánh sáng lạnh lẽo.

Cùng lúc đó Mặc Liễm buông lỏng bàn tay cầm kiếm nhuộm đầy máu. Vì đột nhiên mất đi linh lực mà băng kiếm vỡ tan trong nháy mắt.

Thời điểm băng kiếm vỡ vụn, Cố Tử Ngôn đau đến suýt chảy nước mắt. Mà giờ khắc này hắn đã không có thời gian trì hoãn nữa, dư quang nơi khóe mắt hắn nhìn thấy được lẽ ra đám tu đạo nên tụ tập ở dọc theo con suối lại tựa hồ như bọn họ phát hiện có gì bất thường, càng ngày càng kéo gần đến đây.

"Đa tạ." hắn dùng thanh âm gần như phát run nói tiếng cảm ơn xong, liền dựa theo vận may của mình cưỡng ép đóng chặt vết thương, không cho máu chảy ra. Sau đó như một mũi tên mà bay vút lên trời, nháy mắt ở phía trời xa đã không còn thấy được.

Mặc Liễm lui về nơi tụ tập của Thái Hoa tiên tông, đứng ở bên cạnh chưởng môn Huyền Hư chân nhân.

Cơ hồ là ở cùng thời khắc đó, phía sau lưng hắn mơ hồ có nhiều bóng người cũng chớp mắt mà vụt bay đi. Chính là người của Huyền Hoài phái tới cùng một số người khác không cam lòng mà đuổi theo. Tất cả bọn hắn đều là những kẻ cừu gia, hận Thượng Viêm ma tôn đến thấu xương, luôn chờ cơ hội để báo thù rửa hận.

Biểu tình Huyền Hoài bởi vì mừng như điên mà có chút vặn vẹo, Mặc Liễm nhíu mày, dưới chân còn chưa động lại bị Huyền Hư chân nhân ngăn cản.

Mặc Liễm ngước mắt, trầm giọng hỏi: "Vì sao?"

"Vậy ngươi vì sao phải nhúng tay? Việc này đối với ngươi không có chút quan hệ nào." Huyền Hư chân nhân hai mắt hơi khép, tuy rằng không nhìn thấy ánh mắt, nhưng mơ hồ toát ra uy nghiêm.

"Trận này, ta không biết vì sao mà thắng." Mặc Liễm cau mày, "Hơn nữa ta đã đồng ý..."

"Thắng rồi chính là thắng rồi, ngươi hà tất phải truy cứu nguyên do. Huống hồ ngươi chỉ đáp ứng thả hắn đi, chuyện sau đó, liền không có quan hệ gì với ngươi." Huyền Hư chân nhân vung vẩy hất trần(1) trong tay, tựa hồ muốn xua đi hồng trần hỗn loạn của nhân gian.

"Sư đệ, tâm ngươi hôm nay không yên tĩnh."

"Không bằng trở về sớm một chút, miễn cho dính khói bụi phàm trần mà làm ảnh hưởng đến quá trình tu luyện."

Đầu ngón tay Mặc Liễm khẽ nhúc nhích, sau khi nghe những lời của Huyền Hư, cuối cùng Mặc Liễm cũng bình tĩnh lại.

"... Ta hiểu rồi"

Mà tại một nơi khác Cổ Tử Ngôn vắt kiệt chút linh lực còn lại để bay. Bay được một đoạn, cuối cùng linh lực cũng khô cằn, hắn rơi xuống một vách núi hoang vu.Thời điểm rơi xuống đất, Cố Tử Ngôn kiệt sức đến không thể vận động linh lực để chống đỡ. Đầu óc hắn quay điên cuồng một lúc mới khó khăn mà ngừng lại. Hắn cố gắng đi lên phía trước, miễn cưỡng lảo đảo được mấy bước chân, rồi dựa vào một tảng đá lớn, ngồi xuống gian nan thở dốc.

Miệng vết thương ở bụng tuy rằng không còn chảy máu, nhưng đan điền lại bị thương nặng, cùng với linh khí của hắn suy yếu với tốc độ thật nhanh. Vừa rồi trốn chạy một phen, càng làm cho quá trình này càng tăng tốc thêm. Linh lực của Cố Tử Ngôn hiện tại, gom góp lại nhiều nhất chỉ bằng được ba phần ngày xưa.

Thậm chí hắn còn không mở được càn khôn giới, nơi mà hắn đặt rất nhiều tiên đan cùng với pháp bảo, chỉ vì hệ thống xảy ra vấn đề mà đột nhiên đóng băng, không có cách nào sử dụng.

Chỉ sợ với sức lực hiện tại của hắn, ngay cả Huyền Hoài chỉ mới đến kỳ Tích Cốc mà đột nhiên xuất hiện trước mặt e là... hắn muốn giải quyết cũng vô cùng khó khăn.

Mười năm qua, hắn chưa từng chật vật đến như vậy.

Cố Tử Ngôn cười khẽ, nâng lên bàn tay trái run rẩy lên, vét cạn chút linh lực cuối cùng. Bàn tay khuấy động ở trên không trung, vẽ ra những con hỏa điểu truyền tin, thấp giọng nói vài câu rồi thả cho chúng bay đi tứ phía

Loại chim này là do Cố Tử Ngôn bình thường nhàm chán mà tự tạo ra. Đại khái cũng coi như là ngón nghề độc môn vậy, nên nếu có người ngoài nhìn thấy cũng không đến mức đoán được là hắn thả ra và cũng sẽ không tìm được hắn đang ở nơi này.Làm xong hết thảy mọi việc, Cố Tử Ngôn vô lực nhìn xuống nửa thanh kiếm trong tay mà thất thần.
Mất đi ngọn lửa bao bọc xung quanh, thanh kiếm giờ đây chỉ còn giống như một thanh kim loại loang lổ. Nhưng giữa chuôi kiếm, Cố Tử Ngôn bỗng phát hiện một điểm sáng nhỏ nhoi. Điểm ánh sáng nhỏ mờ nhạt đến mức không thu hút ánh nhìn, nên Cố Tử Ngôn vốn không có phát hiện ra.

Dùng đầu ngón tay chạm vào điểm ánh sáng mờ nhạt này, cưỡng ép bình tĩnh, hắn cảm nhận được khí tức cắn nuốt linh lực hắn lúc nãy phát ra từ điểm sáng yếu ớt này vô cùng rõ ràng. Nó dám cắn nuốt hồn phách kiếm của hắn.

Không... không thích hợp. Theo lý mà nói kiếm phách nếu bị cắn nuốt thì sẽ cố thoát xác mà trốn chạy. Làm gì còn lý do mà vẫn tiếp tục ở lại chỗ này?

Cố Tử Ngôn thử câu thông cùng kiếm phách giống như thường ngày, lại thật sự xuất hiện tiếu ý. Kiếm phách cũng giống như mọi ngày ôn thuận đáp lại hắn, không hề nhìn ra bộ dáng hung bạo cắn nuốt hắn lúc nãy chút nào.

Nhưng sự thật rõ ràng, sau khi xảy ra sự việc vừa rồi kiếm phách cũng bị hao tổn không ít, lúc này nằm trong tay hắn cũng thập phần mong manh.

Hắn khó hiểu đem một chút linh lực truyền qua cho thanh kiếm khôi phục một chút, tiếp tục tìm hiểu.

Nhắm lại hai mắt, lần thứ hai câu thông với ý thức đứt quãng của kiếm phách, Cố Tử Ngôn cuối cùng cũng biết rõ nguyên nhân sự tình.

Xảy ra vấn đề vẫn là ở tại thanh kiếm này, nhưng nó cũng không phải chủ động gây chuyện, mà là có người âm thầm động chân động tay với nó.

Thủ thuật tương đối cao minh, bình thường sẽ không xảy ra vấn đề, một khi sử dụng linh lực cùng kiếm thúc đẩy sức mạnh, liền sẽ làm cho kiếm phách mất đi khống chế, mất đi lý trí mà cắn nuốt chủ nhân, khiến cho cả hắn lẫn kiếm đều bị thiệt hại nặng nề.
Trừ mình ra, còn có ai chạm qua Xích Tiêu Hồng Liên?

Cố Tử Ngôn trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt của Ly Chiêu.

Tuy rằng không biết là vì lý do gì, nhưng nếu nội dung tiểu thuyết đã thay đổi, kia cái tên tiểu tử này thay đổi chủ ý muốn thủ tiêu hắn trước tiên cũng không phải không có lý.
Cho dù nghĩ như vậy, nhưng đáy lòng Cố Tử Ngôn vẫn cảm thấy chua xót.
Làm xong hết thảy mọi việc, Cố Tử Ngôn vô lực nhìn xuống nửa thanh kiếm trong tay mà thất thần.

Mất đi ngọn lửa bao bọc xung quanh, thanh kiếm giờ đây chỉ còn giống như một thanh kim loại loang lổ. Nhưng giữa chuôi kiếm, Cố Tử Ngôn bỗng phát hiện một điểm sáng nhỏ nhoi. Điểm ánh sáng nhỏ mờ nhạt đến mức không thu hút ánh nhìn, nên Cố Tử Ngôn vốn không có phát hiện ra.

Dùng đầu ngón tay chạm vào điểm ánh sáng mờ nhạt này, cưỡng ép bình tĩnh, hắn cảm nhận được khí tức cắn nuốt linh lực hắn lúc nãy phát ra từ điểm sáng yếu ớt này vô cùng rõ ràng. Nó dám cắn nuốt hồn phách kiếm của hắn.

Không... không thích hợp. Theo lý mà nói kiếm phách nếu bị cắn nuốt thì sẽ cố thoát xác mà trốn chạy. Làm gì còn lý do mà vẫn tiếp tục ở lại chỗ này?

Cố Tử Ngôn thử câu thông cùng kiếm phách giống như thường ngày, lại thật sự xuất hiện tiếu ý. Kiếm phách cũng giống như mọi ngày ôn thuận đáp lại hắn, không hề nhìn ra bộ dáng hung bạo cắn nuốt hắn lúc nãy chút nào.

Nhưng sự thật rõ ràng, sau khi xảy ra sự việc vừa rồi kiếm phách cũng bị hao tổn không ít, lúc này nằm trong tay hắn cũng thập phần mong manh.

Hắn khó hiểu đem một chút linh lực truyền qua cho thanh kiếm khôi phục một chút, tiếp tục tìm hiểu.

Nhắm lại hai mắt, lần thứ hai câu thông với ý thức đứt quãng của kiếm phách, Cố Tử Ngôn cuối cùng cũng biết rõ nguyên nhân sự tình.

Xảy ra vấn đề vẫn là ở tại thanh kiếm này, nhưng nó cũng không phải chủ động gây chuyện, mà là có người âm thầm động chân động tay với nó.

Thủ thuật tương đối cao minh, bình thường sẽ không xảy ra vấn đề, một khi sử dụng linh lực cùng kiếm thúc đẩy sức mạnh, liền sẽ làm cho kiếm phách mất đi khống chế, mất đi lý trí mà cắn nuốt chủ nhân, khiến cho cả hắn lẫn kiếm đều bị thiệt hại nặng nề.
Trừ mình ra, còn có ai chạm qua Xích Tiêu Hồng Liên?

Cố Tử Ngôn trong đầu lập tức hiện ra khuôn mặt của Ly Chiêu.

Tuy rằng không biết là vì lý do gì, nhưng nếu nội dung tiểu thuyết đã thay đổi, kia cái tên tiểu tử này thay đổi chủ ý muốn thủ tiêu hắn trước tiên cũng không phải không có lý.
Cho dù nghĩ như vậy, nhưng đáy lòng Cố Tử Ngôn vẫn cảm thấy chua xót.

Dựa theo nội dung tiểu thuyết ban đầu, nếu Ly Chiêu muốn trực tiếp giết hắn, hắn cũng sẽ không nói ra câu oán hận gì, dù sao thì theo như kịch bản, Thượng Viễm ma tôn là một kẻ cố chấp tìm đường chết. Nhưng thời gian qua, Cố Tử Ngôn đối với hắn cũng không có làm quá như trong nội dung tiểu thuyết. Đôi khi... còn có phần quan tâm lo lắng thật lòng.Kết quả thì sao, cuối cùng nội dung vẫn như vậy, thậm chí hắn còn chết sớm hơn.

Cuộc tỷ thí hôm nay Ly Chiêu cũng biết, Như vậy trong cuộc tỷ thí xảy ra một loạt sự tình này hắn chắc cũng đã dự tính qua đi?

Cố Tử Ngôn không tự giác nắm chặt lòng bàn tay, móng tay bởi vì dùng sức quá mức mà đâm vào da thịt, khiến cho vết máu hiện ra.

Thật may mắn vừa rồi thả ra một loạt chim truyền tin, bởi vì số lần gặp mặt quá ít nên cũng không trước mặt Ly Chiêu mà sử dụng qua cái ngón nghề độc môn nhỏ này....

Thở ra một hơi dài, Cố Tử Ngôn mỏi mệt giương tầm mắt nhìn vách núi núi Huyền Nhai sừng sững đâm lên trời một cách hùng vĩ, hắn hắn cảm thấy tâm tình thật mỏi mệt.

Cũng không biết qua bao lâu, bởi vì linh lực Cố Tử Ngôn tán loạn quá độ mà ý thức bắt đầu có chút mơ hồ.

Hoảng hốt bừng tỉnh hắn nghe được thanh âm quen thuộc. "Sư tôn, người đang đợi ai thế?"

Người tới ngữ điệu nhẹ nhàng mềm nhẹ. Đứng trước mặt Cố Tử Ngôn, mặc một thân hoa phục kim sức, bên hông còn mang theo một cây chiết phiến, rất ra dáng một công tử nhà giàu.

Nghe được thanh âm của Lâm Cảnh, Cố Tử Ngôn nghĩ thầm tên tiểu tử Lâm Cảnh này tay chân thật nhanh nhẹn, như vậy mà đã đến được đây rồi, không hổ là đệ tử trung thành mà Thượng Vixxm ma tôn đắc ý bồi dưỡng. Vì thế vươn tay ra: "Đừng nói lời vô nghĩa, trước nhanh chóng đỡ bản tọa đứng lên".

Nhưng mà, Lâm Cảnh vẫn đứng yên ở đó, chậm chạp mà không hề đưa tay nâng hắn dậy. Ngược lại hắn còn nhếch lên khóe môi, khó hiểu cười một tiếng: "Sư tôn a, ngươi thế nhưng đến bây giờ còn không có nhận ra gì sao? Xem ra ma đầu đệ nhất Thương Viễm ma tôn, cũng không phải là cái gì ghê gớm."

Vừa dứt lời, Lâm Cảnh vươn tay vẫy chiết phiến, làm hiện ra một đám lông chim đỏ rực rơi tung bay đầy trời.

Đó là chim truyền tin mà Cố Tử Ngôn thả ra lúc nãy, giờ đã bị ngoại lực phá hủy tan tành, bộ dáng tả tơi.

Trong nháy mắt, Cố Tử Ngôn như rơi vào hầm băng.

Kết quả thì sao, cuối cùng nội dung vẫn như vậy, thậm chí hắn còn chết sớm hơn.

Cuộc tỷ thí hôm nay Ly Chiêu cũng biết, Như vậy trong cuộc tỷ thí xảy ra một loạt sự tình này hắn chắc cũng đã dự tính qua đi?

Cố Tử Ngôn không tự giác nắm chặt lòng bàn tay, móng tay bởi vì dùng sức quá mức mà đâm vào da thịt, khiến cho vết máu hiện ra.

Thật may mắn vừa rồi thả ra một loạt chim truyền tin, bởi vì số lần gặp mặt quá ít nên cũng không trước mặt Ly Chiêu mà sử dụng qua cái ngón nghề độc môn nhỏ này....

Thở ra một hơi dài, Cố Tử Ngôn mỏi mệt giương tầm mắt nhìn vách núi núi Huyền Nhai sừng sững đâm lên trời một cách hùng vĩ, hắn hắn cảm thấy tâm tình thật mỏi mệt.

Cũng không biết qua bao lâu, bởi vì linh lực Cố Tử Ngôn tán loạn quá độ mà ý thức bắt đầu có chút mơ hồ.

Hoảng hốt bừng tỉnh hắn nghe được thanh âm quen thuộc. "Sư tôn, người đang đợi ai thế?"

Người tới ngữ điệu nhẹ nhàng mềm nhẹ. Đứng trước mặt Cố Tử Ngôn, mặc một thân hoa phục kim sức, bên hông còn mang theo một cây chiết phiến, rất ra dáng một công tử nhà giàu.

Nghe được thanh âm của Lâm Cảnh, Cố Tử Ngôn nghĩ thầm tên tiểu tử Lâm Cảnh này tay chân thật nhanh nhẹn, như vậy mà đã đến được đây rồi, không hổ là đệ tử trung thành mà Thượng Vixxm ma tôn đắc ý bồi dưỡng. Vì thế vươn tay ra: "Đừng nói lời vô nghĩa, trước nhanh chóng đỡ bản tọa đứng lên".

Nhưng mà, Lâm Cảnh vẫn đứng yên ở đó, chậm chạp mà không hề đưa tay nâng hắn dậy. Ngược lại hắn còn nhếch lên khóe môi, khó hiểu cười một tiếng: "Sư tôn a, ngươi thế nhưng đến bây giờ còn không có nhận ra gì sao? Xem ra ma đầu đệ nhất Thương Viễm ma tôn, cũng không phải là cái gì ghê gớm."

Vừa dứt lời, Lâm Cảnh vươn tay vẫy chiết phiến, làm hiện ra một đám lông chim đỏ rực rơi tung bay đầy trời.

Đó là chim truyền tin mà Cố Tử Ngôn thả ra lúc nãy, giờ đã bị ngoại lực phá hủy tan tành, bộ dáng tả tơi.

Trong nháy mắt, Cố Tử Ngôn như rơi vào hầm băng.

(1) phất trần: một thanh gỗ có phần đầu làm bằng lông trắng mà mấy ông đạo sĩ hay ông bụt hay sử dụng.

Tác giả nói ra suy nghĩ:

Cám ơn mọi người đã tặng ta trứng thối cùng gạch vụng, còn có cơn mưa phùn enzim thật mát mẻ(づ ̄ 3 ̄)づ

Beta Tiểu Mục có đôi lời muốn nói:
beta lại truyện cũng thật mệt, số chữ quá nhiều, mà không hiểu sao wp lại tự động thoát khỏi trang truyện. Đã beta được hơn nửa chương rồi, tự nhiên thành công cốc, thật muốn giết người! Nhân đây mấy chữ "a" ở cuối câu ấy, nghe nó yếu ớt quá, tất cả những gì mình beta sẽ lược bỏ hết và thêm từ ngữ thích hợp nhé. mọi người đọc vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro