Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7: Chân ngắn, thương tổn là khó tránh.


[Được rồi, nhắc nhở ngươi một chút. Đừng vì bổn hệ thống rất manh mà ngươi lơ là không cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Nếu nhiệm vụ thất bại tất nhiên vẫn sẽ có trừng phạt].
Âm thanh của hệ thống vẫn là ngọt ngào như vậy, Cổ Tử Ngôn im lặng, nhắm mắt trả lời: "Ta biết rội"
Cái gọi là trừng phạt, trước đây hắn cũng đã trãi nghiẹm một cách đầy đủ.
Tại thế giới này, trời đất bao la nhưng cũng chỉ gói gọn trong một cuốn sách, tất cả sự vật làm cho nội dung tiểu thuyết sai lệt dù chỉ một chút đều không được tồn tại.
Sau khi hệ thống thăng cấp đưa ra nhiệm vụ đầu tiên, hắn cũng nhanh chóng bắt đầu hành động. Dùng tuổi của Cổ Tử Ngôn hiện tại chính là thời điểm thích hợp nhất để tu chân, nếu có thể ngay từ ban đầu đã bái được vào một môn phái thượng thừa thì quá trình sau này có thể thuận lợi hơn rất nhiều. Chỉ có nắm giữ đầy đủ sức mạng mới có thể hoàn thành dễ dàng tất cả những việc nên làm.
Tóm lại trước tiên phải đi vào trong thành hỏi thăm một số tin tức.
Như thường lệ, hắn lấy ra bản đồ hệ thống cung cập. Xem một chút Cổ Tử Ngôn phát hiện ra một tòa thành cách đây không xa.
Thượng Thiên Châu Bích Lạc thành.
Từ Ngọn núi không biết tên đi ra, Cổ Tư Ngôn tại đó nhìn thấy không ít linh dược cùng tiên thảo, đồng thời đều là những chủng loại có niên đại hơn trăm năm giá trị vô cụng. Hắn tất nhiên không khách khí thu vào hết trong không gian hệ thống.
Trước đây vì có nhẫn càng khôn vừa tiện sử dụng không gian lại rộng lớn, nên hắn cũng không dùng đến không gian của hệ thống.(1)
Hiên tại hắn mới phát hiện, thì ra không gian của hệ thống cũng có chổ tốt, mặc dù chứa không được nhiều vật, nhưng tuyẹt đối người khác không thể cướp đị, điều này đối với Cổ Tử Ngôn hiện tại không có một chút sức chiến đấu mà noi..quả thực đây chính là thần khí.
Hơn nữa Cổ Tử Ngôn phát hiẹn bên trong không gian hệ thống còn có một ít khối ngọc, nhìn kỹ chính là tiền thông dụng ở [Cửu Thiên]. Hắn không nhớ mình để vào từ lúc nạo Nhưng nhìn bao quát những viên ngọc, theo thời gian chúng vẫn giữ được nguồn linh khí dồi dào, vẫn như củ có thể được xếp vào hàng thượng phẩm.
Ngoại trừ những viên ngọc, Cổ Tử Ngôn còn phát hiện bên trong không gian còn có một thứ có chút kỳ quại Đó là một đoạn dây thừng màu đen, hắn đem đoạn dây thừng này cầm ở trên tay mới phát hiện đây chính là cái dây thừng dùng để truy mã.
Từ khi đi đến [Cửu Thiên] Cổ Tử Ngôn đã là Thượng Viêm ma tôn đứng đầu ma giới. Kỹ thuật phi kiếm(2) tại nguyên anh kù đã có thể thuần thục điều khiển. Cho nên qua nhiều năm như vậy hắn căn bản là không có cưỡi qua ngựa, Vậy tại sao lại xuất hiện một đoạn dây cương ở đẩy
Bất quá rất nhanh hệ thống dường như có thần giao cách cảm với hắn lên tiếng nói.
["Đạp Viêm truy mã dây thừng", sau khi sử dụng có thể đem đến một con Đạp Viêm, có hay không bây giờ sử dủng]
Đạp Viêm? Đây không phải là loại ngựa đứng đầu trong top bản xếp hạn trong game sao.
Cái ý niệm này mới từ trong đầu lướt qua, Cố Tử Ngôn tay run một cái, liền nhấn xuống nút xác định trên màng hình trước mặt.
Sau khi nhấn xuống xác định một thanh âm hí dài của ngựa vang lên, từ đằng xa, một tràn vó ngựa dồn dập khiến cho con đường tràn đầy bụi bặm. Đợi đến bụi bặm tản đi, một đôi mắt đỏ đạm dần dần xuất hiện, bốn móng ngựa đều rực cháy một đám lửa. Bộ dạng vô cùng uy lực toàn thân hắc mã xuất hiện trước mặt Cổ Tử Ngộn
Lúc này Cổ Tử Ngôn mới mơ hồ nhớ tới, Trước một ngày hắn bị ném vào [Cửu Thiên], trong lúc hí hục hoàn thành nhiệm vụ trong game hắn có nhận được một cái phần thưởng.
Phần thưởng kia chính là "Đạp Viêm truy mã dây thừng".
Tuy rằng ở trong game Cổ Tử Ngôn gặp qua rất nhiều loại Đạp Viêm, nhưng tất cả cũng chỉ là cách một lớp màng hình, bây giờ nhìn tận mắt một con Đạp Viêm "hàng thật" trước mặt, cảm giác thật vi diêu. Hắn cơ hồ theo bản năng vươn tay sờ soạt trên đầu Đạp Viêm, chiều cao không đủ, sờ soạt thời điểu còn vô thức nhón chân thật cao.
Đối với hành vi của Cổ Tử Ngôn, thoạt nhìn hơi dọa người, Đạp Viêm rất là khinh thường phì phì một hơi.
Mặc dù như vậy, cuối cùng nó vẫn là hơi hơi cúi xuống cái đầu cao quý, làm cho cái người chỉ cao tới lưng của nó có thể thuận tiện sờ mó.
Hơi thở phát ra nóng rực, phản phất như có ngọn lửa vô hịnh
Hơi thở như vậy, Cổ Tử Ngôn chỉ từng nhìn thấy ở trên nthaan một loài rồng tên Xích Vêm ở Đong Phương.
Xem ra bởi vì Đạp Viêm đi đến [Cửu Thiên] đại lục cùng thời điểm với hắn, cho nên cảnh giới của Đạp Viêm cũng tương ứng mà tăng lên. Bây giờ Đạp Viêm cũng không phải là hình dạng vật cưỡi bình thường, mà phản phất xen lẫn huyết thống của long tộc—Thần thú.
Nhìn hai mắt Đạp Viêm tràn đầy hỏa diễm. Trong mắt Cổ Tử Ngôn cũng tràn ra khó có thể che dấu hưng phấn.
Hắn đem trong tay dây thừng buộc lại trên đầu Đạp Viêm, mặc dù thắc lại một cái nút thắc có chút kho coi nhưng cũng không ảnh hưởng đến kết quả, vẫn có thể leo lên lưng ngựa. Trong lúc đó nếu Đạp Viêm không cố gắng đứng vững cùng hạ thấp thắt lưng thì Cổ Tử Ngôn không biết đa ngã bao nhiêu lần.
Hết cách rồi còn nhỏ chân ngắn làm gì cũng thật khó khăn.
Ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa Cổ Tử Ngôn nhẹ nhang nắm lấy dây cương, Đạp Viêm như là hiểu ý, mang theo hắn bắt đầu chạy.
Đạp Viêm không hổ là thần thú đứng trong top 10 bảng xếp hạng, thời điểm lướt trên không, nhanh đến sinh ra gió. Tốc độ so với một tu sĩ bình thường ở nguyên anh kỳ càng phải nhanh hơn mấy phầb. Có được hảo mã, Cổ Tử Ngôn không còn lo nghỉ về việc tu vi không đủ mà phải lo lắng về phương tiện thay cho đi bộ.
Bên tai tiếng gió gào thét, Đạp Viêm mang Cổ Tử Ngôn đến bên ngoài Bích Lạc thành nhanh hơn dự tính rất nhiều.
[Cửu Thiên] dại lục được tạo thành từ năm Chậu Theo thứ tự phương Đông là Thương Thiên Châu, phương Bắc là Huyền Thiên Châu, phương Tây là Hạo Thiên Châu, phương Nam là Viêm Thiên Châu, còn một Châu nằm ở trung tâm được bốn Châu bao xung quanh gọi là Quân Thiên Châu.
Tuy rằng tính chất ở mõi Châu dều có chút khấc biêt, nhưng cũng không nghi ngờ gì, nằm ở trung tâm Quân Thiên Châu chính là Châu có diện tích rộng lớn nhật, cũng là khu vực có nguồn tài nguyên phong phú nhất. Điều này dẫn đến tất cả tu sĩ cấp cao, cùng các môn phái có thực lực mạnh mẽ nhất dều đổ sô cấm rễ tại Quân Thiên Châu. Còn đối với những tu sĩ khác ở bốn châu còn lại không ai không muốn đến Quân Thuên Châu cũng chỉ vì nung nongd hy vọng có thể tăng lên một phần tu vi.
Hiện tại Cổ Tử Ngôn chính là đi đến Bích Lạc thành nằm ở phương Đông Thượng Thiên Châu, là tòa thành phồn hoa nhất nơi nay.
Trước khi vào thành bởi vì không muốn người khác chú ý. Cổ Tử Ngôn đem Đạp Viêm thu vào trong không gian nuôi thú do hệ thống cung cập
Nói đến, từ khi nguyên hồn hắn một lần nữa sống lại, không có thân phận tôn quý cùng sức mạnh vô hạn. Hắn dần dần sử dụng nhiều hơn những tính năng game thủ do hệ thống cung cấp mà trước đây hắn vẫn luon lơ lạ, sử dụng càng ngày càng nhuần nhuyễn. Cái gì không gian chứa đồ cùng nuôi thú dối với hắn bây giờ phi thường thực dụng, bất quá tiết nuối duy nhất là bây giờ hắn cũng chưa bắt đầu tu chân cũng không cách nào điều động linh lực, cho nên kỹ năng hệ thống cũng không có mở ra.(3)
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xãy ra, nào đó kỹ năng cũng là trợ lực không nhỏ cho quá trình tu chân của hắn.
Lúc này là vào mùa hạ Bích Lạc thành phồng hóa tràn ngập trong sắc xanh của cây cỏ, hoa thơm nở rộ cây cỏ xanh biếc. Đường phố rộng rãi hai bên cửa hàng sang sát, người đi đường qua lại không dức. Thỉnh thoảng có dị thú quý hiếm cùng tu sĩ bay lướt qua khiến cho thu hút không ít ánh nhìn.
Đối với tình cảnh hiện tại, Cổ Tử Ngôn cũng không mấy xa lạ, cho nên hắn cũng không có hứng thú mà liếc nhìn, ngược lại là đánh giá hai bên dường phố, nhìn trên bản đồ tìm đến một cửa tiệm.
Ngập ngừng một chút, bước chân của hắn ngừng lại.
Trước mắt một tòa lầu các chiếm cứ một vùng diện tích lớn, tòa nhà này tên là Linh Lung các, là nơi buôn bán các mốn đồ chuyên dùng trong tu chân. Cửa hàng như thế này trên đại lục [Cửu Thuên] cũng không ít, nhưng Linh Lung các có một chổ đạc biệt chính là nó cũng không phải chỉ là một cửa hàng bình thường, nó cơ hồ trãi rộng trên mõi thành trì của [Cửu Thiên] đại lục.
Từ rất lâu về trước, ở mõi tòa thành trì muốn mua được kỳ hoa dị thảo cao cấp nhất, pháp bảo tiên khí, thậm chí toàn bộ [Cửu Thiên] đại lục cố sự bí ẩn nhất, đều chỉ có thể tìm được bên trong Linh Lung cạc
Nhìn vào liền thấy trước cửa tiệm có một bản hiểu lớn, trên đó khí khái khắc một chữ "Tô" mạ vàng thật lớn.
Không nghỉ tơi..Linh Lung các ở Bích Lạc thành lại là do Tô gia nắm giữ, cũng thật là oan gia ngõ hep. Thế nhưng sự tinh nên làm thì vẫn phải làm, hơn nữa bên trong ký ức của Tô Phác, hắn được dì hắn thu dưỡng sau lại bị nhốt ở bên trong một khu nhà nhỏ, cơ hồ không tiếp xúc với người ngoài. Coi như bên trong Linh Lung các có người nhà họ Tô cũng không nhất định sẽ nhận ra hắn.
Thời điểm bước vào Linh Lung cá, Cổ Tử Ngôn phát hiện không gian có chút kỳ lạ, bên trong thật yên tĩnh đến quạng quẽ.
Đây là một trận pháp phòng ngự thường dùng tên là ngự tĩnh trận, ở Quân Thien Châu phần lớn các môn phái tu tiên đều sử dụng trận nạy, thời điểm không thật sự khởi động cũng không có gì uy hiếp.
Chỉ là còn không đợi Cổ Tử Ngôn dặt chân vào ngưỡng cửa, liên nghe một tiếng không mặn không nhạt quát lớn: "Tiểu Tử, Linh Lung các có luật người không phận sự chớ đi vào! Không biết sao?"
Cổ Tử Ngôn động tác dừng một chút, thế nhưng hắn vẫn tiếp tục đi vào.
Ánh mắt nhìn về phía người mới vừa lên tiếng, đó là một lão già tóc mai đã hơi chuyễn bac, có tu vi trúc cơ chín tầng. Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn đứng sau quầy, cúi đầu tính toán sổ sách, thậm chí chưa một lần liếc mắt nhìn Cổ Tử Ngôn.
Trầm mặt một lúc, Cổ Tử Ngôn xác định ông lão này cũng không quen biết mình, mới mở miệng nói, thời điểm nói chuyện cũng không giống như người bình thường không có chút căng thẳng cùng phẩn nộ: "Ta không phải người không phận sự, ta là tơi.."
Thấy người tới không bởi vì mình quát lớn mà rời đi, trái lại còn tiến vào. Lão khó chịu trừng mắt nhìn Cổ Tử Ngôn, lão không kiên nhẫn mà ngắt lời hắn: "Ngươi còn chưa "phạt mạch", rõ ràng là một người phàm lại đến Linh Lung các còn không phải người không phận sự?"
Nếu muốn tu chân nhập đạo thì trước tiên phải thông qua "phạt mạch" đem toàn bộ kinh mạch toàn thân rèn luyện đến nhuần nhuyễn, làm hết tất cả mới có thể hấp thụ thiên địa linh khí, rồi sau đó mới chính thức tiến vào bậc đầu tiên của tu chân huyền khí kỵ
Trước mặt lão, thiếu niên này vừa không có tu vi, vừa không có một chút dấu hiệu có linh khí trong người, cho nên lão mới cho rằng hắn là người bình thường tới đây quấy rối. Bích Lạc thành rộng lớn như vậy hạng người nào cũng có, trước đây chuyện người thường đến quấy rối cũng không phải là khôn có. Cho nên thời điểm nhìn Cổ Tử Ngôn vào trong mắt, lão chính là dáng vẻ cao cao tại thượng, không tự chủ còn có chút xem thường.
Cái nhìn này giống như một đốm lửa, đem Cổ Tử Ngôn nung cho nóng người.
Hắn chán ghét ánh mắt như vây.
"Ngài đến nay, cũng bất quá trúc cơ chín tầng." Lời nói này nói ra cũng rất bình thản, không có một chút ngữ khí giễu cợ, càng giống như thuật lại sự tình.
Vẻ mặt trước sau vẫn là một cái vân đạm phong khinh(4), nhưng thực chất chính là một cái miệng độc không tha người. Bằng không hắn lúc trước cũng sẽ không bởi vì làm bể nát tâm hồn mỏng manh của Bách Lý Tôn đại đại, mà phải bị ném vào [Cửu Thiên] để đền tôi.
Lão già hơi đỏ mặt, cả đời của lão nổi đau lớn nhất chính là vẫn cứ cắm rễ ở trúc cơ chín tầng không có cách nào có thể kết thành kim đan. vì vậy mà bị gia tộc dần dần lạnh nhat. Cho nên chỉ có thể ở bên trong Linh Lung các làm một quản sự không lớn cũng không nhỏ, dần dần già đi.
Lúc này lại bị một hài từ chưa thông qua "Phá mạch" đụng trúng chổ ngứa, lão liền lên cơn tức giận; "Thằng nhãi vô tri! Ngươi cũng chỉ là người phàm tục, sao dám vọng tưởng bàn đến chuyện tu vị Người đâu! đem tên nhãi này đuổi ra ngoái"

(1) không gian hệ thống: có dạng giống như trong game vậy. Từng ô từng ô cho nên có giới hạn, còn nhẫn càng khôn giống như túi thần kỳ của Đoraemon vậy, bao la rộng lớn, dễ dàng sử dụng.

(2)Phi kiếm: chính là dùng kiếm làm phương tiện, đứng trên kiếm bay đi.

(3)Cái này ta nói thêm thôi: Linh lực giống như exp trong game vậy, đủ exp (linh lực) mới có thể lên câp( lến bậc trong tu tu chân) mới có thể mở được kỹ năng.

(4)Mặt không đổi sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro