Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9: Đổi quẻ vi sông ngòi


Nam tử mặc áo choàng đen cười cười, tầm mắt rũ xuống tựa hồ có điều suy nghỉ.
Bất quá rất nhanh vết tích suy tư giữa hai lông mày liền dãn ra, chỉ còn lại nụ cười đầy thú vị: "Nói thật ta cảm thấy được lời nói của ngươi không sai. Ta thật sự chờ mong lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta."
Hắn tuy rằng không thể nào biết được tiểu hài tử trước mặt này có tâm tư gì,thế nhưng từ ánh mắt của hắn có thể dễ dàng biết được—tên nhóc này muốn đi vào Thượng Minh giáo.
Đem tên nhóc này về bổn giáo vốn là một việc nhỏ nhưng hiện tại hắn còn có chuyện quang trọng hơn phải làm, cho nên mặc dù có muốn hắn cũng không thể dừng chân ở đây quá lâu.
"Vừa vặn năm nay Thượng Minh giáo sẽ ở Bích Lạc thành mở ra thẩm định tuyển chọn đệ tử mới, vừa vặn chính là vào mấy ngày này." Nam tử mặc áo choàng đen nói xong, từ trong tay áo lấy ra một vật đưa tới trược mặt Cổ Tử Ngôn, "Tuy rằng ta không giúp được ngươi, bất quá ta cũng không muốn bị cho là một kẻ hẹp hòi."
Đó là một hộp gấm màu đen lớn cỡ lòng bàn tay, bên trong có ba viên linh ngọc trong suốt đặt ngay ngắn ở giữa.
Loại ngọc này là vật phẩm trân quý chỉ được luyện chế tại một số ít nơi ở Quân Thiên châu, nó ít đến mức được cho là vật phẩm dành riêng cho tiên nhân. Vì phương pháp luyện chế là tích lũy tất cả linh mạch thoát ly ra khỏi nguyên hồn nên nó được gọi là Hồn Ngọc.
Bởi phương thức luyện chế rất đặc thù cho nên tác dụng cũng vô cùng khủng bố, nó có thể trong một khoảng thời gian nhất định đem tu vi của người sử dụng tăng lên một cảnh giới mới. Mà sau khi sử dụng, Hồn Ngọc cùng linh khí bên trong nguyên hồn cũng tiêu tán hầu như không còn.
Cổ Tử Ngôn không có khước từ, vật như vậy đối với hắn mà nói rất hữu dụng.
Nhận lấy hộp gấm màu đen, đồng thời giả bộ làm động tác đặt tay vào trong túi đồ sau đó lấy ra bụi huyết hoàng tuyền ba trăm năm trong không gian trữ vật giao cho nam tử mặc áo choàng đen.
Đối với hành động dứt khoác tràn đầy sảng khoái của Cổ Tử Ngôn, nam tử mặc áo choàng đen rất hài lòng.
Hắn đem huyết hoàng tuyền thu vào trong lòng ngực, sau đó hướng về phía Tô chưởng quỹ vẫn đứng bên cạnh trước sau như một cúi đầu, hắn vẫy vẫy tay, nói: "Đứa nhỏ này muốn biết cố sự gần trăm năm nay của [Cửu hiên] đại lục, ngươi nói từng cái cho nó biết. Đừng quên hôm nay chính là nó cứu ngươi, cứu Tô gia."
"Lão hủ...đã rõ." Tô chưởng quỹ khom người, hướng nam tử mặc áo choàng đen cùng Cổ Tử Ngôn cúi đầu hai cái.
Vẻ mặt lúc cúi đầu từ lâu đã thu hồi thái độ xem thường chỉ còn lại vô cùng cung kính.
Mà Cổ Tử Ngôn rốt cuộc có thể tìm một chổ thoải mái mà ngồi xuống, bắt đầu nghiêm chỉnh ngồi nghe Tô chưởng quỹ kể lại sự tình một trăm năm qua. Mặc dù cố sự có không ít nhưng Tô chưỡng quỹ đã chọn lọc kể ra vô cùng rõ ràng và tường tận, vừa đúng đem chuyện của hắn muốn biết năm đó sự tình phát sinh từng cái nhẹ nhàng kể...
Ước chừng khoảng trăm năm trước tại thành Êm Đềm ở Quân Thiên châu có một trận tỷ thí, trận đấu vô cùng hấp dẫn, thu hút hầu hết các nhân sĩ tu chân.
Đó là cuộc chiến giữa kiếm tiên Mặc Liễm cùng Thượng Viêm ma tôn, cũng chính là Thái hoa tiên tông đứng đầu tiên đạo cùng Thượng Minh giáo ma đạo ngang tàn một lần tranh đấu cao thấp.
Thế nhưng cuộc chiến kết thúc rất nhanh, nhanh đến mức khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy không được bình thường.
Phảng phất chỉ như thoáng qua Mặc Liễm liền đem Thượng Viêm ma tôn đả thương gục dưới băng kiếm. Sau đó Thượng Viêm đột nhiên chạy trốn khỏi Êm Đềm thành, Mặc Liễm nhưng lại không có truy đuổi. Hắn chỉ là trầm mặc đứng tại chỗ bàng quang nhìn Huyền Hoài trưởng lão cùng đoàn người đuổi theo.
Chỉ sau một ngày toàn bộ [Cửu Thiên] liền lan truyền tin tức Thượng Viêm ma tôn đã bỏ mình, hồn tiêu phách tán, cùng tiêu tán với hắn chính là nguyên hồn của Xích Tiêu Hồng Liên thời thượng cổ.
Sau ba ngày kiếm tiên Mặc Liễm bổng nhiên bế quan.
Bảy mươi năm sau hắn xuất quan, tu vi không tăng lên một bậc mà còn chẳng biết tại sao vừa mới xuất quan hắn liền bị chưởng môn Huyền Hư phạt mười năm hối lỗi. (cấm túc :)) )
Nghe được người khác đồn đại, tại trận chiến năm đó Mặc Liễm dù trên người không có một vết thương lại bị thương về mặt tinh thần, có lẽ cả đời cũng không thể tiếp tục một đường tu luyện thành tiên, khiến cho nhiều người vô cùng tiếc hận.
Lúc đó Thái Hoa tiên tông rối loạn thì chuyện ở Thượng Minh giáo lại càng thêm gay go.
Thượng Viêm ma tôn đã ngã xuống, khi còn sống cũng không để lại chút thông tin gì về người kế thừa, điều này khiến Thượng Minh giáo trong lúc nhất thời không người nào có thể đứng lên phục chúng, mấy tên trưởng lão đấu đá không ngừng, không tới một năm đã khiến cho Thượng Minh giáo đứng trước bờ vực sụp đổ.
Điều quan trọng hơn là không có Hỏa thần chín tầng tọa trấn, Thượng Minh giáo liền rơi vào tình cảnh đứng trước mũi giáo của không ít môn phái thù địch, trong đó vừa có tiên đạo vây công vừa có ma đạo thừa dịp này mà hôi của. Tình trạng như vậu kéo dài mấy năm khiến Thượng Minh giáo trở nên sa sút trầm trọng, có vài tên trưởng lão thậm chỉ còn dẫn đệ tử dưới trướng của mình rời đi, gia nhập vào môn phái khác.
Tại thời điểm mọi người dần dần lãng quên từng có một Thượng Minh giáo lừng lẫy thì có một người bỗng nhiên xuất hiện, dùng chính thực lực của chính mình mà vực dậy Thượng Minh giáo khiến cho nó lại một lần nữa trở về thời kỳ huy hoàng năm xưa.
Người này chính là chưởng môn hiện tại của Thượng Minh giáo Chiêu Minh ma quân, chính là người trẻ nhất [Cửu Thiên] đại lục đạt tới hỏa thần kỳ."
Chiêu Minh...?
Cổ Tử Ngôn nghe đến chổ này bỏng nhiên cảm thấy cái danh tự này hơi hơi quen tai.
Lặp đi lặp lại hai chữ này trong miệng, lại càng ngày càng không thể nhớ ra dược là đã gặp người này ở nơi nào, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.
"Vị Chiêu Minh ma quân này làm việc dứt khoát tàn nhẫn, sau khi trở về Thượng Minh giáo liền đem tất cả trưởng lão rời đi phế hết tu vi một lượt, đồng thời cắt hết chức vị trưởng lão chỉ để lại bên mình hai vị tả hữu sứ. Sau đó còn lấy ra rất nhiều tiên ngọc trùng tu lại kiến trúc của Thượng Minh giáo, ban bố tin chiêu mộ đệ tử ở khắp các nơi."
Tô chưởng quỹ nói tới chỗ này, không khỏi vuốt vuốt ria mép, "Mấy môn phái năm đó thừa dịp Thượng Minh giáo suy thoái lần lượt bị tàn sát dã man, liền ngay cả Thái Hoa tiên tông cũng không may mắn thoát khỏi. Chính là khoảng nửa tháng trước, trưởng lão ngoại môn của Thái Hoa tiên tông Huyền Kính tại trước cửa nhà mình bị phục kích, lúc đó các môn hạ khác đến giúp đỡ cũng tử thương nặng nề, cuối cùng kinh động đến chưởng môn Huyền Hư chân nhân, Huyền Kính mới có thể kiếm về một cái mạng."
"Huyền Kính là người nào? Thái Hoa tiên tông không phải chỉ có Huyền Hư, Huyền Hoài, Mặc Liễm, Huyền Cốc bốn vị trưởng lão thôi sao?" Cổ Tử Ngôn không khỏi đặt câu hỏi.
"Đây ước chừng cũng là sự tình trăm năm trước, giới luật trưởng lão Huyền Hoài từng đem một người thanh niên hướng chưởng môn cầu một chức vị, lại đem nữ nhi duy nhất của mình gả cho hắn. Người này sau đó nhận chức cai quản các đệ tử ngoại môn(1) Huyền Kính chưởng lão."
Nghe đến đây Cổ Tử Ngôn liền đoán được Huyền Kính kia là ai. Quyền thế cùng mỹ nhân, Huyền Hoài cư nhiên hứa hẹn với hắn như vậy, khó trách năm đó hắn phản bội không có một điểm báo trước. Nhưng mà thời thế luôn thay đổi, trăm năm sau hắn đừng mong chạy thoát, coi như trước kia hắn may mắn thoát chết, đợi một ngày nào đó Cổ Tử Ngôn cũng sẽ đòi lại bằng hết.
Bất quá vì chuyện này mà Cổ Tử Ngôn đối với cái tên Chiêu Minh chưa bao giờ gặp mặt có chút tăng lên vài phần hảo cảm.
"Sự tình ngươi muốn biết, không chừng chính là những thứ này."Tô chưởng quỹ dứt lời, thái độ như thở phào nhẹ nhỏm.
"Còn có một vấn đề cuối cùng." Cổ Tử Ngôn hạ thấp giọng hỏi, "Người vừa nãy là ai?"
Tô chưởng quỹ lắc đầu một cái, trầm mặt không nói.
Cổ Tử Ngôn thấy thế liền rõ ràng đây là một bí mật không thể nói ra, liền rời khỏi Linh Lung các hướng về một phía mà rời đi.
Bên trong một thành trì phồn hoa nhất một châu chắc chắn sẽ có một địa phương gọi là Ngự Dược môn.
Truyền thuyết xưa có nói rằng nếu có thể lướt qua long môn liền có thể phi thăng thành rồng(2), Ngự Dược môn cũng chính là mang ý nghĩa này.
Tại những con đường dẫn vào Quân Thiên châu chỉ có tu sĩ nguyên anh kỳ trở lên mới có thể đi vào, bởi vì lẽ đó việc tìm kiếm đệ tử ở Quân Thiên châu là cực kỳ khó khăn, cho nên cách mỗi năm các môn phái liền cho người đi tới các châu khác để thu nhận đệ tử có tố chất, mà địa điểm của các môn phái tụ họp chọn người chính là Ngự Dược môn.
Thượng Minh giáo đương nhiên cũng là một trong số đó.
Bởi vì bên trong Ngự Dược môn rất hỗn loạn vừa có tiên đạo vừa có có ma đạo, cho nên vì phòng ngừa xảy ra tình huống tranh chấp không cần thiết, Ngự Dược môn bắt buộc phải có một người quản lý chuyện này. Những người này không ngoại lệ đều xuất thân từ Thiên Bi Lâm, đúng vậy chính là nơi được tất cả thế nhân tôn sùng là thánh địa—Núi Thiên Xu.
Thiên Xu chính là nơi tụ họp linh khí của trời đất, người ở đó có thể thông hiểu được thiên ý rồi truyền đạt lại cho thế nhân.
Thiên Xu cũng giống như rừng bia ở đó, không biết xuất hiện lúc nào tại sao, thần bí đến khó lường. Nắm giữ bảng danh sách tất cả nhân vật quyền lực nhất [Cửu Thiên] đại lục, cùng khả năng dự đoán đưa ra là cực kỳ chính xác.
Đồng thời một điểm khiến Thiên Xu đều được mọi người tin phục chính là, nó là môn phái duy nhất tuyệt đối đứng ở vị trí trung lập. Vô luận là tiên hay ma đều đối xử bình đẳng, không để cho vì bất kỳ nguyên nhân gì mà đưa ra quyết định sai lầm.
Phải biết, có thể có một vị trí trong bảng danh sách do núi Thiên Xu nắm giữ, tuyệt đối là giấc mộng của đại đa số người tu hành.
Lúc trước nam tử mặc áo choàng đen cũng có nói, mấy ngày này chính là thời điểm các phái thu nhận để tử, không chỉ phụ cận Bích Lạc thành mà cơ hồ người có ý định tu chân ở toàn bộ Thượng Thiên châu đều đổ xô đến đây. Dựa vào kinh nghiệm ngày xưa không khí náo nhiệt trên phố như vậy sẽ kéo đến tận mấy ngày.
Cổ Tử Ngôn đi đến đội ngũ cuối cùng, so với đám người nhộn nhịp xung quanh thì hắn đặc biệt có chút yên tĩnh.
Hắn không nghĩ sẽ gặp trở ngại gì từ nhà họ Tô. Cho dù phải giúp Tô Phác báo thù, hiện tại cũng không phải là lúc thích hợp. Hiện tại chuyện quang trọng nhất chính là hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra, thật nhanh kiếm được một môn phái cường đại để đi vào. Đợi đến lúc hắn đã tích trữ đầy đủ thực lực thì báo thù cũng không muộn.
Đội ngũ phía trước xếp hạng trước một cái bàn dài, Đằng sau bàn có một vị vận trường bào xanh đạm mang theo một khối đá lớn trong suốt, trên bàn chỉnh tề đặt một bộ quẻ bói. Hai thứ này chính là được lấy ra từ núi Thiên Xu dùng để tiến hành khảo thí, gọi là Thí Linh và Trắc Quẻ.
Quá trình sử dụng Thí Linh vô cùng đơn giản, chỉ cần cùng khối đá lớn tiếp xúc, liền có thể từ màu sắc hiện ra mà phân loại được linh căn, tư chất của từng người. Mà muốn đạt đến tiêu chuẩn của Ngự Dược môn đưa ra cũng không dễ dàng gì.
Tại [Cửu Thiên] đại lục, ngoại trừ tính chất của linh khí còn xét theo độ tinh khiết.
Độ tinh khiết mà một linh căn có thể đạt đến là mười phần, bảy tầng trở lên đều được coi là tư chất thượng đẳng, trên quy tắc trong ngàn người chỉ chọn một. Ngự Dược môn chỉ cho phép người có tư chất năm tầng trở lên tiến vào, điều này có nghĩa là có một nửa người ở đây chưa được đặt đặt chân đến thử thách của các môn phái liền bị đào thải ra ngoài.
So với Thí Linh, Trắc Quẻ tựa hồ cũng không gay go như vậy, Dù sao này cũng chỉ là một đóng quái tượng , chỉ có chính mình mới có thể nhìn thấy, các môn phái cũng sẽ không lấy nó làm tiêu chuẩn tuyển chọn.
Chỉ có điều từng có người đồn đại rằng, quái tượng có thẻ quyết định vận thế của một người tu đạo, bằng không nói Thiên Xu tại sao lại làm việc thừa thãi này? cho nên lời đồn càng chắc chắn, do đó người để ý đến quái tượng của mình ngược lại cũng không ít.
Trong đội ngũ cũng chờ đợi, có người vui cũng có người buồn. Theo thứ tự đứng trước mặt vị vận trường bào xanh đen, hoặc là thuận lời tiến vào hoặc là tiếc nuối rời đi, Cổ Tử Ngôn rốt cục cũng đến đứng trước cái bàn.
Đặt tay lên khối đá lớn Cổ Tử Ngôn lập tức cảm giác có một sợi linh khí từ từ thăm dò cơ thể hắn. Sợi khí này có chút nguội lạnh, nhưng lại rất ôn hòa lượn khắp nơi trong kinh mạch, đợi sợi khí này đi qua tất cả các kinh mạch trong cơ thể liền từ từ thu hồi trở lại khối đá.
Sau đó khối đá bỗng nhiên sáng lên, bên trong khối đá từ từ lộ ra ánh sáng trong suốt màu ngọc bích. Lúc này nhờ có ánh sáng mà có thể thấy bên trong khối đá trống rỗng, ánh sáng ngọc bích lộng lẫy như ngàn tia sáng phản chiếu vào mặt nước xanh biếc, xinh đẹp vô cùng.
Tại nơi bằng phẳng nhất của khối đá, ánh sáng bay hỗn loạn từ từ rồi ngừng lại.
"Mộc linh căn, bảy phần mười." Đứng bên cạnh khối đá người kiểm duyệt hô giọng cao lên kết quả của thí sinh lần này, đồng thời đưa cho Cổ Tử Ngôn một phong thư.
Phong thư này cũng chính là giấy cho phép được tiến vào Ngự Dược môn, sau đó chỉ cần đưa phong thư chứa kết quả của đợt kiểm tra linh khí này cho môn phái muốn tiến vào liền có thể vượt qua tiến hành thử thách mà không cần phải kiểm tra tư chất nữa.
Cổ Tử Ngôn đối với kết quả này coi như thoã mãn, linh căn độ thuần khiết bảy phần mười tuy rằng cũng không tính là tốt nhất, nhưng cũng được coi là đủ tốt.
Dù sao hắn cũng bị thiên kiếp đánh trúng một lần, sau đó được mộc hệ linh nguyên chữa trị coi như đã là rất may mắn, đương nhiên cũng sẽ không có mong đợi khối thân thể này giống như lúc trước tư chất linh nguyên thuần khiết mười phần.
Một đệ tử núi Thiên Xu ngồi ở phía sau bàn dài vận trường bào xanh đen, nhắm mắt cầm lấy từng thanh quẻ bói trên bàn, linh hoạt bày ra tư thế bói toán, trông rất chuyên nghiệp. Sau mấy lần tay áo vung lên làm che khuất đi quẻ bói, một tấm giấy hoa viết ghi kết quả từ từ rơi xuống trên tay Cổ Tử Ngôn.
Thời điểm mở ra tờ giấy này, Cổ Tử Ngôn nghe được vị đệ tử của núi Thiên Xu vốn ít lời thấp giọng nói một câu: "Chúc mừng".
Chữ trên tấm giấy rất đặc thù, chỉ có bản thân chính mình mới có thể nhìn thấy. Nét chữ sáng tối chập chờn, tựa như ánh sao trên bầu trời đêm:
—Đoái vì trạch, trời giáng vũ trạch chi tượng.
Đoái giả, duyệt cũng.
Trạch nhuận vạn vật, duyệt mà hân hân, lợi có du hướng, đều bị hừ trinh.(3)

{1) đệ tử ngoại môn:Đệ tử ở bên ngoài.(thường là đệ tử du đảng, làm công việc thu thập tin tức, truyền tin, gác cổng.)
(2) nếu có thể lướt qua long môn liền có thể phi thăng thành rồng: ý muốn nói chỉ cần vượt qua của ải (trắc trở trong cuộc sống) liền có thể thành công. Tác giả dẫn câu này vào ý muốn nói chỉ cần vượt qua thử thách của Ngự Dược môn liền có thể trở thành đệ tử của một môn phái nào đó.
(3) Tầm nhìn hạn hẹp nên ta không hiểu câu này lắm nếu ai giải được cầu giúp đở. Nguyên văn:
——兌為澤,天降雨澤之象。
判曰︰兌者,悅也。
澤潤萬物,悅而忻忻,利有攸往,無不亨貞。

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro