Chuyển nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi tôi trở về Bắc Kinh, Tô Vạn đã gửi cho tôi một tin nhắn, nói là cậu ta cần một số tiền. Trong tin nhắn cậu ta không nói số tiền đó dùng vào việc gì, nhưng chỉ nhìn vào con số, tôi đoán là thằng nhóc này muốn mua nhà.

Một thằng nhóc mới trưởng thành bỗng nhiên muốn mua nhà thì rất kỳ quái, tôi đã qua tuổi lập gia đình, còn chưa tính lập gia đình, nhận được tin nhắn này tôi thấy có chút buồn cười, trả lời tin nhắn hỏi cậu ta nghĩ sao lại hỏi tôi số tiền này, tôi biết rất rõ thằng nhóc này trong nhà không thiếu tiền, hơn nữa còn là cực kỳ không thiếu.

Sau khi tôi trả lời tin nhắn, rất lâu sau Tô Vạn vẫn không trả lời, mãi cho đến buổi tối tôi và Bàn Tử và Muộn Du Bình ở Bắc Kinh đi massage người mù, tin nhắn của Tô Vạn mới đến, bên trong nói một câu đơn giản, nhưng lại khiến tôi từ trên giường massage lập tức bật dậy.

Tô Vạn nói rằng cậu ta đã come out và cãi nhau với gia đình, bây giờ cần tiền để mua nhà cho riêng cậu và Hắc Nhãn Kính.

Chắc là do vẻ mặt của tôi không được bình thường, lúc tôi đọc tin nhắn, Bàn Tử cũng ngó qua điện thoại di động của tôi, kết quả cũng thiếu chút nữa nhìn muốn lòi con mắt ra, nói với tôi: "Tiểu tử này come out rồi? Với Hạt Tử?"

Tôi không dám gật đầu ngay, phải nói hai năm nay tôi trải qua cũng không ít chuyện, sau khi gặp được quá nhiều cũng khiến con người ta trở nên bình tĩnh hơn trước sự vật sự việc, đi tới bước này, tôi cảm thấy chuyện có thể làm cho tôi cảm thấy giật mình rất ít, nhưng tin nhắn này của Tô Vạn thật sự vượt ngoài dự liệu của tôi.

Come out? Có nghiêm túc không vậy? Với Hắc Nhãn Kính?

Tôi lơ đễnh xoa bóp xong, trên đường trở về, Bàn Tử vẫn luôn nhắc tới chuyện này với tôi, cuối cùng ngay cả Muộn Du Bình cũng hỏi tôi bị làm sao, tôi nghĩ đến chuyện anh ta và Hắc Nhãn Kính nên là người quen cũ, hay là cho anh ta xem tin nhắn.

Tôi nói: "Tiểu tử này là trợ thủ tôi tìm ra để cứu anh, nhưng bản thân cậu ta không phải là một phần trong hệ thống của chúng tôi, chỉ là một đứa trẻ bình thường, sau khi sự tình kết thúc Hạt Tử vẫn tiếp tục dẫn dắt cậu ta."

Khi nói lời này, tôi vốn tưởng rằng Muộn Du Bình sẽ có chút kinh ngạc, lần này sau khi tôi và Bàn Tử đón anh ta ra, tôi chậm rãi có thể hiểu được một ít biểu tình của tiểu ca. Trước đây, tôi và Bàn Tử đều cho rằng anh ta bị liệt mặt, nhưng về sau tôi mới biết được đây là do anh ta được huấn luyện từ nhỏ dẫn đến như vậy, rất nhiều thứ anh ta bị bản năng áp chế, bởi vậy biểu tình của Muộn Du Bình so với người bình thường tinh tế hơn rất nhiều, phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện.

Tôi ngước mắt lên nhìn mặt Muộn Du Bình, phát hiện thần sắc của anh ta khi đọc tin nhắn rất bình tĩnh, sau đó anh ta nói: "Rất bình thường, Hắc Hạt Tử sống quá lâu rồi."

Tôi và Bàn Tử đều cảm thấy kỳ quái, Bàn Tử hỏi: "Chuyện come out —— với sống quá lâu rồi thì có liên quan gì? Vương Bát* sống nhiều năm như vậy còn thích Vương Bát cái. "

*Vương Bát nghĩa là con baba, người Bắc còn dùng từ này để chửi con hoang

Muộn Du Bình lắc đầu, nói: "Các cậu sẽ không hiểu, đối với người như tôi và anh ta mà nói, những chuyện này đều là không quan trọng, người đã sống qua một kỳ hạn nhất định, rất nhiều chuyện sẽ còn không quan tâm nữa."

Lúc Muộn Du Bình nói chuyện, vẻ mặt không vui không buồn, giống như đang trình bày một sự thật khách quan, Bàn Tử nghe những lời này còn muốn nói thêm gì đó nhưng lời vừa đến miệng lại nuốt xuống, hiếm khi thấy hắn lâm vào trầm mặc, tôi nhìn tin nhắn kia suy nghĩ thật lâu, rốt cục trả lời mấy chữ.

——— Được rồi, khi nào chúng ta gặp nhau?

Tôi nghĩ đến giao tình của tôi và Hắc Nhãn Kính, việc này vẫn phải giúp, không nói đến những chuyện khác, mắt hắn bây giờ không ổn, có người chiếu cố hắn cũng tốt, dù sao người sống trên lưỡi dao như Hắc Nhãn Kính cũng không thể trông cậy hắn có thể tìm một người phụ nữ bình thường làm bạn đời, đến nước này, tốt nhất là cứ giao lại cho Tô Vạn.

Như thể mỗi người chúng tôi đều mang tâm tư riêng trong lòng, tối hôm đó ba người đàn ông đi trong con hẻm nhỏ trở về biệt thự Bắc Kinh mà không nói chuyện gì, lúc chúng tôi đi tới cửa nhà, vừa móc chìa khóa ra, tin nhắn của Tô Vạn tới, hẹn tôi hai ngày sau gặp mặt tại một quán cà phê ở ngõ Nam La Cổ, Bắc Kinh, cậu ta nói mắt của Hắc Nhãn Kính không tiện đi xa quá.

Tôi đọc tin nhắn cho Bàn Tử và Muộn Du Bình, hỏi bọn họ có đi cùng không, không ngờ lần này Bàn Tử còn chưa kịp mở miệng, Muộn Du Bình đã thay hắn nói một câu: "Cậu tự đi đi, chúng tôi không thể đi."

Trong ấn tượng của tôi, đó là một trong những lần hiếm hoi Muộn Du Bình trực tiếp từ chối, lúc đầu tôi còn không hiểu vì sao Muộn Du Bình lại quyết định thay Bàn Tử, mãi đến hai ngày sau tôi thấy được Hắc Nhãn Kính mới hiểu được nguyên nhân Muộn Du Bình làm như vậy.



Hôm đó là ba giờ chiều, Tô Vạn vô cùng đúng giờ xuất hiện ở nơi chúng tôi hẹn, còn đẩy một chiếc xe lăn, Hắc Nhãn Kính ngồi ở trên, nhìn qua gầy đi không ít.

Tôi lên tiếng chào hỏi, Hắc Nhãn Kính nghe thấy giọng của tôi cười nói: "Nể mặt tôi rồi, không mang Trương Câm Điếc bọn họ đến, bộ dạng này của tôi dù sao cũng quá khó coi."

Giọng của Hắc Nhãn Kính nói chuyện có chút khàn khàn, giống như là bệnh không nhẹ, trong lòng tôi trầm xuống, đến lúc này mới hiểu được dụng ý của tiểu ca, tôi cười nói: "Lúc mới đi ra tiểu ca so với anh cũng không tốt hơn bao nhiêu, lẽ ra khi đó nên cho anh đi cùng xem bộ dạng thảm hại của y."

Nghe tôi nói, Hắc Nhãn Kính chỉ cười không nói lời nào, Tô Vạn nhìn tôi với ánh mắt cảm kích, sau đó cậu đỡ Hắc Nhãn Kính từ trên xe lăn ngồi qua ghế sofa.

Mới hơn nửa năm không gặp, tiểu quỷ này so với ngày trước gầy đi một vòng, trông cũng chững chạc hơn nhiều, không giống như lần đầu tôi gặp cậu ta năm đó, còn ríu rít như một đứa trẻ con.

Tô Vạn gọi nhân viên phục vụ tới, gọi cho tôi và cậu ta hai ly nước đá, lại gọi cho Hắc Nhãn Kính một bình trà nóng, lúc thanh toán tôi vốn định bỏ tiền ra, nhưng tiểu tử này lại ngăn tôi lại, đưa ra một trăm đồng, cậu ta nói: "Tiền này là tôi tự kiếm được, sau đó còn phải hỏi mượn anh một khoản lớn, tiền nhỏ vẫn là để tôi trả đi."

Tôi nhìn tờ một trăm đồng của cậu ta, phía trên còn có vết dầu nhớt, cũng không tiện nói gì, đành phải để Tô Vạn thanh toán, sau đó tôi ngồi xuống hỏi cậu ta: "Đại học thế nào?"

Tô Vạn vừa nghe liền bật cười, nói: "Ông chủ Ngô hỏi khéo quá, đại học còn có thể thế nào? Tôi đến lớp, sau đó tôi tự tìm ba công việc bán thời gian lặt vặt, cũng không chơi bời gì."

Tôi nhìn thoáng qua tay Tô Vạn, đầu ngón trỏ vẫn còn quấn miếng dán vết thương, ở điểm này thằng nhóc vẫn không thay đổi chút nào, vẫn vặn vẹo như cũ.

Tôi nói: "Nếu thiếu tiền thì cứ nói sớm với tôi, ông chủ Ngô của cậu không keo kiệt như vậy."

Tô Vạn lắc đầu: "Biết anh không keo kiệt nên mới tìm anh vay tiền chứ không phải vì cái khác, tôi nhìn trúng một căn nhà, ít nhất là cái giá đó, tôi muốn thanh toán một lần không cần thế chấp, quá phiền phức."

Lúc nói chuyện, Tô Vạn liếc qua Hắc Nhãn Kính, người sau rõ ràng không thể biết được hành động của cậu, từ sau khi vào quán cà phê, Hắc Nhãn Kính vẫn ở trong trạng thái yên tĩnh dị thường, hắn vẫn như cũ, mỉm cười, nhưng vẫn khiến tôi cảm thấy có chút miễn cưỡng.

Nếu phải thế chấp, Hắc Nhãn Kính sẽ không cho cậu ta mua ngôi nhà.

Tôi hiểu ý của Tô Vạn, gật đầu với cậu ta một cái, sau đó nói: "Tiền thì tôi có nhưng cần hai ngày để chuẩn bị một chút, dù sao cũng không phải là một con số nhỏ, căn nhà với cái giá này là ở khu nào vậy?"

Tô Vạn nở nụ cười: "Tôi không thể nói, thật ra lần này chuyển đi chính là để buông xuống những chuyện trước đó, ông chủ Ngô anh hiểu ý tôi không —— tôi muốn để anh ấy được nghỉ ngơi một chút."

Nói xong cánh tay Tô Vạn cử động, từ chỗ tôi nhìn đại khái là nắm lấy tay Hắc Nhãn Kính dưới gầm bàn, thần sắc Hắc Nhãn Kính ngược lại không thay đổi, có lẽ giống như Muộn Du Bình nói, người sống qua một kỳ hạn, sẽ không quá để tâm đến nhiều thứ nữa.

Tôi nói, "Vậy thì cậu cũng biết, nếu còn ở Bắc Kinh, chỉ cần muốn tìm thì nhất định có thể tìm được."

Nghe vậy Tô Vạn ngước mắt nhìn tôi, trên mặt lộ ra một biểu cảm không nên có ở tuổi này, cậu gằn từng chữ nói: "Nếu là ông chủ Ngô, tôi tin tưởng anh sẽ không làm chuyện như vậy."

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Hắc Nhãn Kính đã bật cười, nói: "Ông chủ Ngô của cậu không no đủ như vậy, cậu chỉ cần nhớ trả lại tiền cho cậu ta là được, nếu không cậu ta nhất định sẽ tới cửa đòi nợ."

Lời của Hắc Nhãn Kính khiến Tô Vạn cũng nở nụ cười, nhấp một ngụm cà phê đá vừa để trên bàn, và sau đó gần như ngay lập tức, ý cười trên mặt hắn đều lui đi, nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng đau xót.

Tô Vạn nhẹ giọng nói: "Chuyện này làm phiền ông chủ Ngô, tôi sẽ gửi tài khoản của tôi cho anh, về phần trả nợ, tôi sẽ tìm cơ hội khác nói với anh."

Buổi chiều hôm đó, Tô Vạn gửi cho tôi một tài khoản ngân hàng qua wechat, tôi mất khoảng bốn ngày để điều động khoản tiền đó cho cậu ta, sau khi nhận được tiền, Tô Vạn gửi cho tôi tin nhắn bằng giọng, mở lên không phải là giọng của cậu ta mà là Hắc Nhãn Kính nói cảm ơn.



Sau đó, tôi và Tô Vạn không gặp nhau một thời gian, tôi biết điều này có nghĩa là Hắc Nhãn Kính đã chuyển đi rồi, người đầu tiên phát hiện là Tú Tú, sau đó tôi và Tiểu Hoa cũng cùng đi xem một chút, nhà cũ của Hắc Nhãn Kính đã trống rỗng, dàn nho trong sân còn chưa chết nhưng tất cả mọi thứ trong nhà đã biến mất, Tô Vạn dường như sớm biết chúng tôi sẽ đi ngang qua, để lại một bức thư trong nhà chỉ vỏn vẹn hai chữ, cám ơn.

Tôi nghĩ logic của thằng nhóc này có hơi đơn giản, nếu muốn tìm thấy nhà mới của nó và Hắc Nhãn Kính, chỉ cần đến trường đại học của Tô Vạn rồi đi theo cậu ta, chắc chắn sẽ tìm thấy nơi đó.

Tôi, Tiểu Hoa, Tú Tú thậm chí bao gồm cả Bàn Tử, Muộn Du Bình cũng biết đạo lý này, nhưng không có ngoại lệ, những người chúng tôi đều chọn cách im lặng, Tiểu Hoa nói với tôi, nếu lần sau Hắc Nhãn Kính còn cần tiền, bảo tôi liên hệ trực tiếp với cậu ta.

Tô Vạn sau đó gần ba tháng chưa từng liên lạc với tôi, tin nhắn của cậu ta lại đột ngột xuất hiện, hẹn tôi gặp mặt ở cùng quán cà phê cũ, nói là muốn tìm tôi nói chuyện.

Thành thật mà nói, trước khi đến chỗ hẹn, tôi cũng đã đoán được Tô Vạn sẽ nói gì với tôi, để chuẩn bị cho tốt, tôi hỏi Muộn Du Bình Hắc Nhãn Kính còn có thể sống được bao lâu, nhưng Muộn Du Bình chỉ lắc đầu, anh ta nói Hắc Nhãn Kính không giống anh ta, Muộn Du Bình là do di truyền của gia tộc, còn Hắc Nhãn Kính lại là vì bệnh tật.

"Bệnh này rất khó nói, đến sẽ rất nhanh."

Nguyên văn câu nói của Muộn Du Bình là như vậy, trong lòng tôi không có cảm giác gì, ngồi trong quán cà phê, tôi có chút không muốn gặp Tô Vạn.

Kết quả tiểu tử này quả nhiên đến rất đúng giờ, mùa hè mặc áo thun trắng, dưới đáy quần áo trống rỗng, gầy như không có thịt.

Tô Vạn nhìn thấy tôi liền nở nụ cười trước, nói: "Ông chủ Ngô vừa nhìn đã biết là sống rất thoải mái."

Đúng là tôi mập lên không ít, nghe cậu ta nói cũng không thể phản đối, lần này tôi rút ra bài học cho mình, sau khi gọi hai ly đồ uống, tôi lập tức móc ví trả tiền, mà Tô Vạn nhìn chằm chằm động tác của tôi cười như tên trộm gà.

"Trước đây không cảm thấy ông chủ Ngô là người dễ chiếm tiện nghi như vậy", cậu ta nói.

Tôi nhận tiền thừa rồi nói: "Chuyện lần trước tôi về kể lại với Bàn Tử, ngay cả anh ta cũng nói tôi keo kiệt, lần này phải lấy lại mặt mũi."

Tô Vạn bật cười, nhìn cậu ta ở cự ly gần như vậy, tôi phát hiện đứa nhỏ này ngoại trừ gầy, ánh mắt lại sáng hơn trước kia, trong lòng tôi thầm nghĩ chẳng lẽ đây chính là sức mạnh tình yêu, nghĩ đến đó cũng tự mình nổi da gà.

Tôi hỏi, "Thế nào? Chuyển vào nhà mới chưa?"

Tô Vạn gật đầu: "Anh ấy ở rất quen, là nhà cao tầng, có thang máy, hướng nam còn có thể cho anh ấy phơi nắng."

Trong đầu tôi tưởng tượng một chút, cảm thấy rất khó lồng vào hình tượng của Hắc Nhãn Kính, chợt nghe Tô Vạn nói: "Chuyện lần này thật sự phải cảm ơn ông chủ Ngô, khoảng thời gian đó tôi mới cãi nhau với gia đình , thật sự không có tiền, làm ba công việc cũng không đủ, thuốc của anh ấy cũng không rẻ, huống chi còn phải dựa vào liệu pháp trị liệu, ăn uống không thể chểnh mảng."

Lời của Tô Vạn khiến tôi ngẩn người một chút, một lúc lâu mới tiêu hóa được, tôi hỏi: "Bây giờ cậu với người nhà vẫn như thế?"

Tô Vạn mỉm cười: "Còn có thể thế nào nữa? Ông chủ Ngô nghĩ kỹ sẽ thấy, đứa con trai duy nhất chạy theo một người đàn ông, còn không chịu về nhà, mẹ tôi giận đến mức ngừng chơi cả mạt chược, mỗi ngày đều ở nhà khóc. "

Lúc nói chuyện, vẻ mặt Tô Vạn rất bình tĩnh, nhìn thế nào cũng không giống người ở độ tuổi này, trong lòng tôi cũng không biết nên cảm thấy như thế nào, cậu ta lại nói: "Ba tôi thiếu chút nữa đánh chết tôi, tôi miễn cưỡng ứng phó một chút rồi bỏ chạy, dù sao lúc bỏ đi cũng không kịp lấy tiền, cái gì cũng không có, chứng minh thư là sau này tôi trộm ra."

Tôi cân nhắc dùng từ một chút, hỏi: "Vậy Hạt Tử nghĩ thế nào?"

Tô Vạn lắc đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đương nhiên là bảo tôi trở về ngay từ đầu, người như anh ta cái gì cũng biết, không riêng gì chuyện của tôi, đối với chuyện của anh ta cũng vậy, anh ta cũng cảm thấy chuyện của chính mình làm chậm trễ tôi, tôi nói rất lâu với anh ta là tôi không có đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, chỉ là bỏ đi, anh ta mới miễn cưỡng cho tôi ở lại."

Tôi nhìn vào khuôn mặt nghiêng của Tô Vạn, vẻ mặt của cậu ta rất kiên định, tôi hỏi: "Vậy cậu thật sự đã cắt đứt quan hệ với gia đình chưa? Đã bao lâu rồi cậu không về thăm ba mẹ?"

Tô Vạn nói: "Từ lần bỏ đi đó chưa từng trở về, ông chủ Ngô, tôi cũng không có đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, bọn họ vẫn là ba mẹ tôi, tôi sẽ hiếu thuận bọn họ, chỉ là bây giờ nếu tôi không buông tay một vài thứ để ở bên một người, vậy thì thật sự sẽ không kịp."

Tôi nghĩ đến bộ dạng gầy gò của Hắc Nhãn Kính, trong lòng thở dài, nói không nên lời, nửa ngày mới nói ra một câu: "Thật ra nếu cậu thiếu tiền có thể trực tiếp hỏi tôi, Hạt Tử giúp tôi rất nhiều, dù có thế nào tôi cũng sẽ giúp anh ta."

Tô Vạn nhìn tôi nở nụ cười, cậu ta dùng ống hút trộn kem trên ly cà phê đá, nói: "Thật ra cũng không phải tôi không dám mượn tiền, tôi chỉ không muốn anh ấy cảm thấy khó chịu, ông chủ Ngô chắc cũng đã nhìn ra, căn bệnh của anh ấy quả thật không có cách nào, anh ấy vốn định sẽ ở trong căn nhà kia lặng lẽ rời đi, bởi vì anh ấy đã sống đủ lâu rồi, suy cho cùng là do tôi nhất quyết muốn kéo anh ấy sống thêm một đoạn, như vậy quá cưỡng cầu, nếu mắc nợ quá nhiều người thì anh ấy cũng sẽ không thoải mái."

"Vậy nên anh ta mới không cho cậu thế chấp mua nhà?"

Tô Vạn gật đầu, cậu ta trầm mặc trong chốc lát, nhìn kem chậm rãi hòa làm một với cà phê trong ly, giống như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó bắt đầu chớp chớp mắt, gượng người chống đỡ một lúc mới ngẩng đầu nhìn tôi nói: "Thật ra anh ấy đã, thời gian của anh ấy đã, không còn bao lâu nữa, anh biết không ông chủ Ngô? Tối đa là khoảng một năm, hoặc nửa năm, hoặc ngắn hơn ——"

Tô Vạn hai mắt đỏ hoe, đột nhiên cúi đầu bắt đầu uống cà phê trong cốc, cho đến khi cậu ta uống cạn ly cà phê, tôi và cậu ta đều không nói gì, tôi thật sự không biết nên nói cái gì, chỉ nghĩ sau khi trở về lại gửi cho cậu ta một khoản tiền, Tô Vạn sau đó lại đứt quãng nói với tôi không ít chuyện về Hắc Nhãn Kính, tôi im lặng lắng nghe, chậm rãi mới phát hiện cho dù bề ngoài có thay đổi, tiểu tử này vẫn là một đứa trẻ, nói đến lúc vui vẻ sẽ cười, đến chỗ khổ sở nước mắt như muốn rơi xuống, nhưng cậu nhịn lại được.

Buổi chiều hôm đó tôi và Tô Vạn trò chuyện gần bốn tiếng đồng hồ, lúc đi Tô Vạn cười nói: "Nói không chừng ông trời sẽ khai ân, đã sống nhiều năm như vậy, cũng không thể tùy tiện chết như vậy."

Tôi nhìn cậu ta lên xe taxi, xe đi về hướng đông trong ánh hoàng hôn.



Hắc Nhãn Kính đi vào một ngày tháng 2 nửa năm sau đó.


(END)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro