Dạ Phóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mãi đến khi đứng bên ngoài tường nhà Hắc Hạt Tử, tôi vẫn cảm thấy hơn nửa đêm đến tìm hắn có lẽ không phải là ý hay lắm, ít nhất với sự hiểu biết của tôi đối với hắn năm đó, có thể lúc chúng tôi trèo vào sân, sẽ có ngói nghênh đón bay tới thẳng mặt.

Tiểu Hoa đối với chuyện này lại có một sự kiên trì kỳ quái, thậm chí có thể nói là cực kỳ hào hứng, lý do thì hắn đã trình bày qua trên đường tới đây, hắn cảm thấy Hắc Hạt Tử gần đây có thể phát sinh mùa xuân thứ hai, nói cách khác, trong nhà Hắc Hạt Tử có thể không phải chỉ có mình hắn. 

Có lẽ đây là thú vui kỳ lạ của Tiểu Hoa, nửa đêm đến nhà người ta xem yêu tinh đánh nhau tựa hồ còn vui vẻ hơn nhiều so với xem rạp chiếu phim gia đình trong biệt thự của hắn, hai giờ sáng mà tràn đầy năng lượng giống như mới uống hai chai Red Bull, so tôi và Bàn Tử với hắn, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, Bàn Tử cũng rất nghĩa khí sau khi tôi bỏ thuốc cũng bỏ hút thuốc, không còn cách nào, hai chúng tôi đành phải hung hăng véo nhau vài cái, lúc này mới đem cơn buồn ngủ đè xuống.

Tiểu Hoa xung phong đi đầu, người đã gần bốn mươi tuổi rồi, nhảy lên đầu tường giống như bay, một chút âm thanh cũng không có, tôi và Bàn Tử đi theo hắn, lần theo con đường mỗi lần Hắc Hạt Tử trốn tiền thuê nhà, trèo vào sân. Cũng may bên ngoài sân người mù chính là một cái đèn đường, trời không quá tối, ba người chúng tôi vòng qua mấy cái chén cho mèo hoang ăn trong sân, sờ đến một cái cửa sổ bên cạnh, khi làm việc, bất kể là ở đâu cũng phải chừa cho bản thân một đường lui, tôi nhớ rất rõ ràng, trước kia mỗi lần Tú Tú đến chặn cửa, Hắc Nhãn Kính đều là dùng cùng một cái cửa sổ này.

Động tác của Tiểu Hoa nhẹ nhất, đẩy cửa sổ, quả nhiên không khóa, ba người chúng tôi liền từng người một chui vào, đợi đến khi vào nhà Hắc Hạt Tử, tôi rốt cục cảm thấy có chút không thích hợp. Với sự cảnh giác như trước đây của Hắc Hạt Tử, lẽ ra anh ta phải nhận ra ngay từ khi chúng tôi bước vào sân, làm sao có khả năng chúng tôi đã vào nhà rồi mà vẫn không có phản ứng gì? Chẳng lẽ thật sự là bởi vì vấn đề mắt của anh ta khiến năng lực phản ứng không bằng trước?

Tôi có một linh cảm rất xấu trong lòng, đồng thời, vì quá căng thẳng, phổi của tôi bắt đầu ngứa ngáy. Thật ra, chúng tôi có thể gọi Hắc Hạt Tử rời giường, nhưng bởi vì thú vui kỳ quái lạ lùng của Tiểu Hoa, chúng tôi vẫn đang rón rén đi vào trong nhà, dưới ánh sáng của điện thoại di động, trong nhà Hắc Hạt Tử đều là đồ của Tô Vạn, quần áo giặt xong trải trên sô pha, trong đó có một nửa rõ ràng không phải là kiểu dáng Hắc Hạt Tử sẽ mặc.

Tiểu Hoa rõ ràng là một người có tiền, lúc này lại biểu hiện ra thiên phú làm trộm kinh người, mang giày da còn có thể không chút tiếng động đi tới đi lui, còn lật hai quyển sách giáo khoa giải phẫu đặt trên bàn Hắc Hạt Tử.

Cho tới bây giờ tôi chưa từng qua đêm ở nhà Hắc Hạt Tử, trước kia khi tôi học ở đây, tôi đều ở lại nhà trọ Cẩm Giang bên kia đường, chủ yếu là bởi vì Hắc Hạt Tử nói anh ta cũng sẽ đánh lén tôi khi tôi đang ngủ, lúc ấy mức độ sợ hãi của tôi đối với ngói đã vượt lên cả ký ức hồi tiểu học phải đưa bài kiểm tra cho chú hai ký, cho nên không nói hai lời liền làm thẻ tại nhà trọ Cẩm Giang, cho đến bây giờ chị gái ở quầy lễ tân có lẽ vẫn còn nhận ra tôi.

Tôi để Bàn Tử đi trước mặt, cẩn thận tránh mấy con Gundam trên mặt đất, dưới ánh sáng của điện thoại di động của Tiểu Hoa, tôi thấy tranh thư pháp của Hắc Hạt Tử dường như thiếu mất hai bức, chỗ trống treo hai tấm áp phích anime, trên sô pha chất đầy mấy món đồ chơi nhỏ từ máy gắp thú, số lượng nhiều đến mức khiến người ta tức giận, hơi chạm một chút sẽ rơi xuống.

Lúc này tôi mới cảm thấy đãi ngộ năm đó của tôi và Tô Vạn thật sự không giống nhau, chỉ cần thử tưởng tượng tôi hạ hai bức tranh chữ của Hắc Hạt Tử xuống thì khả năng cao là mũi của tôi có thể không giữ được, cũng không biết Tô Vạn tiểu tử này làm thế nào rót canh mê hồn cho Hắc Hạt Tử, có thể khiến hắn thay tất cả đệm ghế sofa bằng vỏ Doraemon.

Tiểu Hoa đi một vòng trở về, có vẻ ngay cả nhà vệ sinh cũng đã đi qua, tôi cũng bội phục cậu ta, cậu ta tắt đèn điện thoại di động, đang muốn nói gì đó với chúng tôi, chợt nghe một tiếng 'tách', đèn trên đỉnh đầu chúng tôi thoáng cái sáng lên.

Tôi quay đầu lại, Hắc Hạt Tử đang dựa vào góc hành lang dẫn ra khỏi phòng ngủ, thậm chí còn không có kính râm: "Nửa đêm đến chỗ tôi mượn nhà vệ sinh?"

Trong phòng vừa sáng lên, thay đổi càng rõ ràng hơn, rất nhiều nhân tố trẻ trung khắp nơi, dưới sô pha cùng bàn trà còn trải một tấm thảm lông mềm màu xanh nhạt, phía trên rải rác mấy quyển sách giáo khoa.

Tôi có chút ý thức được sự tình có chỗ nào đó không đúng, Tiểu Hoa ung dung ngồi trên sô pha vắt chân: "Nhìn anh còn có tinh thần như vậy tôi cũng yên tâm, lúc trước nghe từ người của tôi, còn tưởng rằng sắp phải mua đất ở Bát Bảo Sơn cho anh."

Bàn Tử đi đâu cũng sẽ không bạc đãi bản thân, cũng ngồi xuống ghế sô pha, còn ăn ít kẹo la liệt trên bàn trà: "Hắc Hạt Tử bây giờ cậu có cuộc sống nhỏ của mình rồi, khó trách không muốn đi nơi khác tránh né, thiệt thòi cho mấy người anh em chúng tôi quan tâm cậu."

Hắc Hạt Tử giống như là có chút đau đầu nhéo nhéo sống mũi, không biết có phải vẫn còn chưa biết tình trạng phổi của tôi hay không, hắn lấy ra một điếu thuốc châm lên, tôi nghĩ nửa đêm ở nhà người ta đi dạo lung tung còn không cho người hút thuốc có chút không được đành đeo khẩu trang nói: "Sư phụ, anh bận cái gì, trộm đều vào trong nhà mà một chút động tĩnh cũng không có? Trước đây không cảm thấy trái tim anh lớn như vậy. "

Hắc Hạt Tử lắc đầu: "Nghe Hoa gia nói phổi cậu không được ổn lắm, tim thì sao?"

Tôi sững sờ, chưa kịp nói thì đã nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bên kia hành lang bật mở, một giọng nói quen thuộc mơ hồ cất lên: "Sư phụ, thận của anh bị rối loạn chức năng sao? Đi tiểu đêm lâu như vậy, còn không mang kính râm ——"

Phỏng đoán mơ hồ trước đó đã được xác minh, nhất thời không biết nói gì, chỉ nghe thấy tiếng dép lê từ xa đến gần, Tô Vạn mặc chiếc áo thun cũ bước ra, mắt nhắm mắt mở, trong tay còn cầm chiếc kính râm của người mù

Cái gì gọi là không bộc phát trong trầm mặc, thì là chết trong trầm mặc, Bàn Tử nhai kẹo cũng không còn âm thanh, trong phòng khách không ai lên tiếng, bên kia Tô Vạn dụi dụi mắt, ngược lại tỉnh lại trước, nhìn thấy ba người chúng tôi, nó sửng sốt một giây, đang lúc tôi cho rằng chắc nó sẽ xấu hổ nổ tung tại chỗ, tiểu quỷ xoa xoa mặt trở về, không đến một phút, lại từ bên trong đi ra, mặc quần vào.

"Cách mở ra không sai."

Tô Vạn nhìn ba chúng tôi nhỏ giọng nói, cũng không có vẻ khó chịu lắm, Hắc Hạt Tử đeo kính lên lắc đầu, xoa xoa đầu đứa nhỏ: "Muốn gọi cảnh sát thì cậu có thể báo cảnh sát ngay bây giờ."

Tôi nhìn cái áo thun trên người Tô Vạn rõ ràng không thuộc về nó, cảm thấy mình mới là người muốn báo cảnh sát, Bàn Tử cũng giống như tôi trợn mắt há hốc mồm, mà thú vui kỳ quái của Tiểu Hoa được thỏa mãn, đang khá cao hứng gửi wechat cho Tú Tú.

Sau gần mười phút im lặng, Hắc Hạt Tử và tôi gần như nói cùng một lúc.

"Không giải thích gì sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro