Ngày xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạt Tử đến rất không đúng lúc.

Tôi và Bàn Tử vừa mới nhấc Tô Vạn cả người bê bết máu xuống khỏi móc treo, nhóm người này xuống tay rất tàn nhẫn, treo người dưới hồ nước sâu gần tám tiếng đồng hồ, lúc chúng tôi tìm được, cả người tiểu quỷ đã lạnh toát, cũng may vẫn còn hô hấp, nếu không tôi thật sự không biết Hạt Tử bên kia sẽ như thế nào.

Bàn Tử đỡ người đặt xuống mặt đất, trên người Tô Vạn chủ yếu là vết thương ngoài da, cộng với bị treo trong hồ nước, vết thương bị ngâm đến trắng bệch. Người bên Tiểu Hoa đơn giản xử lý vết thương cho cậu ta một chút, Tô Vạn tuy vẫn không tỉnh lại nhưng ít ra tình trạng cũng đã ổn định.

Hạt Tử đến vào lúc này.

Tiểu Hoa nghe thấy tiếng bước chân bắt đầu nhíu mày, hắn thường gặp phải phiền toái rất lớn mới lộ ra loại biểu tình này, trước khi Hạt Tử đi tới, Tiểu Hoa nhẹ giọng nói với tôi: "Nhích qua đây một chút. "

Tôi đứng lên, vốn muốn che đi Tô Vạn, nhưng Hạt Tử rõ ràng đã nhìn thấy thằng nhóc, trực tiếp đi tới kéo tôi ra, sức lực lớn đến nỗi làm tôi hít phải một ngụm khí lạnh.

Tiểu Hoa thấy thế lắc đầu, lui sang một bên bắt đầu gọi điện thoại, tôi nghe được vài câu, có lẽ là gọi người đến thu dọn hiện trường, xem ra Tiểu Hoa đã đoán trước được tình cảnh sau đó.

Muộn Du Bình buộc chặt mấy người kia rồi đi tới, nhìn Hạt Tử ngồi xổm bên cạnh Tô Vạn, hắn đưa tay kéo tôi sang một bên: "Không cần quản."

Tôi nhận ra vấn đề rất nghiêm trọng, vốn còn muốn khuyên, không đợi tôi mở miệng, Hạt Tử đã đứng lên hoạt động khớp một chút, thản nhiên nói: "Ở đâu? "

Bàn Tử đứng đối diện Hạt Tử, có vẻ cũng muốn khuyên hắn, chỉ là sau khi nhìn thấy sắc mặt Hạt Tử cuối cùng cũng không nói gì, đi đến bên cạnh tôi nhẹ giọng nói: "Hôm nay ngày xấu, có người chết."

Chuyện này cho dù hắn không nói tôi cũng hiểu được, thanh âm từ khớp ngón tay của Hạt Tử có thể nghe thấy rõ ràng, hắn ngẩng đầu nhìn một vòng, đi về phía mấy người trong góc.

Tôi thấy con dao trong tay hắn, Hạt Tử hiếm khi sử dụng nó, nhưng tôi nhớ trước đây hắn đã nói với tôi rằng, là một người học y, hắn có thể khiến người ta chết một cách cực kỳ đau đớn, còn có thể kéo dài quãng thời gian đó càng lâu càng tốt.

Tiểu Hoa thở dài: "Chọc vào Diêm Vương, không cứu được. "

Tôi không nhìn nổi cảnh tượng sau đó, theo bản năng quay đầu đi, Tô Vạn đang ngủ rất say trên cáng cách đó không xa.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới lúc trước Tô Vạn đã hỏi qua tôi, nó và tôi ai bị coi là đồ đệ rẻ tiền trong sư môn.

Bây giờ tôi nghĩ câu trả lời rất rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro