Thoải mái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Vạn rúc trên giường lướt Weibo một lúc, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, cậu đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hắc Hạt Tử đi ra từ phòng tắm với khăn trên đầu, ánh sáng lạnh lẽo đập vào lưng hắn, hơi nóng từ trong không gian chật hẹp tuôn ra, tản ra bốn phía dưới ánh đèn, trong bóng tối nhìn rất ấm áp.

Bây giờ còn chưa đến mười giờ, Tô Vạn đã lên giường thường là do có ý đồ khác, bọn họ có mấy ngày cái gì cũng không làm, Hắc Hạt Tử bị sốt nhẹ mấy ngày liền vì nhiễm trùng vết thương, tuy không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của hắn nhưng ở phương diện này thật sự không thể khơi dậy hứng thú, Tô Vạn trong lòng cũng có tính toán.

Hắc Hạt Tử không đeo kính râm vào ban đêm, trong phòng cũng không có đèn, bóng đèn trong phòng tắm được chế tạo đặc biệt, sau một thời gian ngắn, ánh sáng chỉ nằm trong phạm vi mà Hắc Hạt Tử có thể tiếp nhận.

Tô Vạn liền mượn chút ánh sáng này mở to hai mắt nhìn sư phụ cậu từ ngoài đi vào nhắm mắt dưỡng thần, buổi tối đèn phòng tắm sẽ không tắt, nếu không Tô Vạn sẽ thường xuyên đụng phải tủ sách, Hắc Hạt Tử có mấy lần véo đầu gối cậu phát hiện rất nhiều vết bầm tím xanh lớn, sau đó sẽ luôn để đèn trong nhà.

"Hết dầu gội đầu rồi."

Hắc Hạt Tử rất quen thuộc với bày trí trong nhà, nhắm mắt lại cũng có thể đặt kính râm ở đúng vị trí. Hắn đi vào khu vực có ánh sáng, mở mắt ra thích ứng một chút, Tô Vạn thích nhìn chằm chằm hắn vào lúc này, Hắc Hạt Tử không có thói quen sấy tóc, hai tháng không cắt tóc dài, bởi vì ẩm ướt tóc dán hết lên cổ và trán, trông khác hẳn lúc bình thường.

Tô Vạn ngồi dậy: "Sư phụ, sư phụ, anh có muốn sấy tóc không?"

"Cậu chờ được sao?"

Hắc Hạt Tử cười cười, mặt Tô Vạn nóng lên: "Sáng mai em không có lớp."

"Vậy thì sấy đi."

Hắc Hạt Tử ngồi xuống, nắm lấy tóc, bản thân hắn cũng cảm thấy dài, Tô Vạn bò đến góc giường lấy máy sấy tóc trên tủ, dây điện không đủ dài, cậu phải tìm góc độ thích hợp mới có thể sấy.

Tô Vạn mở máy sấy tóc lên, nắm lấy một nắm tóc ẩm ướt đặt ở phía dưới bắt đầu sấy: "Sư phụ, sáng mai em không có lớp, chúng ta đi siêu thị một chuyến đi, vừa vặn lần trước còn có phiếu giảm giá của Carrefour, kem đánh răng lẫn dầu gội đầu đều phải mua, còn có thể mua thêm đồ ăn."

"Ừm, mua chút đồ ăn lẩu mùa đông."

Hắc Hạt Tử và cậu tán gẫu hai câu, tóc đã khô một nửa, Tô Vạn bò trở về rút phích cắm điện ra, thắt lưng cậu bị siết chặt, Hắc Hạt Tử một tay kéo cậu trở về.

Tô Vạn theo đà ngã vào trong chăn, ngay sau đó bị người ta lật lại, Hắc Hạt Tử nheo mắt nhìn chằm chằm cậu một chút, đột nhiên nở nụ cười: "Xem ra đã hết sốt rồi, nhìn cậu rốt cục cũng có mũi có mắt. "

"Không còn nóng nữa."

Tô Vạn giơ tay sờ trán hắn, Hắc Hạt Tử vừa mới tắm xong, dính khí lạnh, trán còn có chút lạnh: "Sư phụ miệng vết thương của anh còn đau không? "

Hắc Hạt Tử buồn cười trước thái độ không nói nên lời của cậu: "Không đau, muốn thoải mái."

Tô Vạn biết chút tâm tư nhỏ bé của mình không giấu được, lúc này cũng dứt khoát không giả vờ, ôm lấy cổ Hắc Hạt Tử, ngón tay chạm vào những bắp thịt đó, cậu nuốt nước miếng: "Em cũng muốn thoải mái. "

"Được."

Hắc Hạt Tử lười biếng nói một câu, cúi đầu, trên người có mùi sữa tắm.

"Tự mình nói muốn đi siêu thị."

Hắn cúi người lại gần, chóp mũi chạm vào cổ thiếu niên, hơi thở khiến người ta ngứa ngáy.

Tô Vạn nghe thấy hắn cười: "Sáng mai đừng có mà dậy không nổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro