0 giờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hai chiều thầm mến




Hôm nay là đêm Giáng sinh.

Đêm trước tuyết rơi đã thành một tầng mỏng trải đầy đất, vài cành của cây hợp hoan trong sân bị tuyết đè đến cong, quả hợp hoan màu đỏ điểm xuyết trên đó, càng có thêm phong tình, hai ba con chim sẻ nhỏ bay vào trong sân, nhảy nhót vài cái ở trên bàn đá, để lại dấu vết rồi bay đi, cây nho khô héo ở góc gần như bị tuyết bao trùm, chỉ mơ hồ lộ ra màu đất nhàn nhạt.

Tô Vạn hôm nay dậy rất sớm, cậu đứng dậy, nhìn giọt nước trượt xuống trên cửa sổ, tự dưng lnhớ tới mùa hè, Hắc Hạt Tử ở trong bếp nấu ăn, mồ hôi chảy xuống cằm.

Sao lại nghĩ tới anh ta nữa!

Tô Vạn vội vàng lắc đầu, nhanh chóng xuống giường rửa mặt. Đợi cậu ăn mặc chỉnh tề đẩy cửa ra, trời đã sáng ngời, cậu hít sâu một hơi không khí lạnh lẽo buổi sáng, càng khiến đầu óc tỉnh táo hơn vài phần, cậu duỗi người, nhẹ nhàng bước xuống bậc thang, cầm chổi bắt đầu quét tuyết, bọt tuyết bay tứ tung, trong lúc quét Tô Vạn nghĩ lát nữa nên đi ra ngoài mua rau và đồ ăn làm lẩu, hôm qua cậu có nói với Hắc Hạt Tử muốn ăn một bữa lẩu; Chưa kể, đợi đến 0 giờ, cậu có một chuyện muốn nói với Hắc Hạt Tử. Nếu thành công, thì ai cũng vui, nếu không thì... chuyện gì sẽ xảy ra? Có lẽ mọi thứ vẫn như cũ, hoặc là...

Nghĩ đến đây, cậu vô thức dừng động tác trong tay lúc nào không biết, đứng ở trong sân, ngẩn người nhìn chằm chằm cửa lớn, không biết qua bao lâu, một đôi tay ấm áp, nhẹ nhàng vỗ lên đầu cậu, giọng nói khàn khàn như vừa mới rời giường, còn có tiếng mũi khẽ: "Nghĩ cái gì vậy?" Tô Vạn vừa hoàn hồn, cảm nhận được nhiệt độ bàn tay người kia, có hơi hoảng hốt, sau đó liền tươi cười với người bên cạnh: "Không nghĩ gì cả, ha ha, còn không phải là dậy sớm giúp sư phụ anh quét tuyết sao?" Nói xong lại tiến thêm vài bước bắt đầu quét sạch số tuyết còn lại.

Hắc Hạt Tử nhìn vào đôi mắt bối rối của Tô Vạn, cũng không nói gì, gõ đầu cậu một cái, đi vào trong nhà: "Đừng quét nữa, vào nhà lấy khăn quàng cổ rồi đi mua sắm." Tô Vạn đầu tóc rối bù, nhìn bóng lưng hắn sững sờ trong chốc lát rồi ném chổi xuống, vui vẻ đi theo sau, Hắc Hạt Tử vừa quay đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Tô Vạn, giống như chú chó lớn được cho đồ ăn ngon, nhìn bộ dạng của cậu, không hiểu sao trong lòng Hắc Hạt Tử cũng cảm thấy thanh thản, ném khăn quàng cổ trong tay treo lên cổ cậu: "Cười ngây ngô cái gì vậy? Mới sáng sớm."

Tô Vạn lè lưỡi, vòng khăn quàng quanh cổ: "Đương nhiên là chuyện vui... Sư phụ, sao cái khăn này lại bị anh làm cho giãn ra rồi, lần trước đã nói lúc phơi phải..." Lời còn chưa dứt, Hắc Hạt Tử đã đi lên trước, thay cậu cởi khăn quàng cổ ra, quấn lại một lần nữa, bởi vì khoảng cách quá gần, Tô Vạn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo độc nhất vô nhị trên người Hắc Hạt Tử, nghe giọng của hắn vang lên trên đỉnh đầu: "Giãn ra chỗ nào? Ai bảo cậu không quấn đàng hoàng..."

Gần quá...

Tô Vạn nghĩ thầm trong lòng, khẽ vùng vẫy một chút: "Để em tự làm... Em tự mình..." "Đừng nhúc nhích, đứng yên." Hắc Hạt Tử đè cậu lại, ra lệnh, cậu theo phản xạ có điều kiện lập tức không nhúc nhích, trong lòng cảm thấy bất lực: Sao lại nghe lời người này như vậy.

Có lẽ là do vừa mới có tuyết rơi, đoạn đường từ tứ hợp viện đến chợ sáng nay vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim bay qua những cành cây xào xạc, còn có tiếng gió thổi tàn tuyết rơi xuống từ trên mái hiên. Vì có tâm sự trong lòng nên Tô Vạn trở nên trầm lặng rất nhiều, giấu nửa khuôn mặt ở trong khăn quàng cổ, đi theo bên cạnh Hắc Hạt Tử, lúc thì nghe hắn nói đầu xuân năm mới muốn trồng thêm nho, lúc lại nói trước kia nhà hắn ăn tết như thế nào, nhưng Tô Vạn chỉ đáp lại một cách lơ đãng.

Mãi cho đến khi dần đi đến gần khu chợ ồn ào náo nhiệt, cậu mới khôi phục lại tinh thần, mặt mày đều giãn ra, đi trước Hắc Hạt Tử, lúc thì mặc cả ở bên kia, lúc thì ngồi xổm trước quầy hàng bên này phân vân không biết nên mua củ khoai tây nào trong tay, lúc thì quay đầu nói với hắn: "Sư phụ, chúng ta mua chút cái này đi, bổ mắt." Hắc Hạt Tử đi theo phía sau Tô Vạn, giúp cậu xách đồ, thỉnh thoảng cũng giúp cậu chọn thức ăn.

Hắc Hạt Tử nhìn bóng lưng Tô Vạn, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng bình yên, đây là pháo hoa nhân gian thuộc về hắn.

Khi màn đêm buông xuống, trong tứ hợp viện toả ra ánh đèn ấm áp, trong nồi uyên ương là các loại nguyên liệu nấu ăn, đang tản ra mùi thơm mê người, sư đồ hai người đang ngồi đối diện nhau... Ăn rất vui, Tô Vạn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Hắc Hạt Tử, đồ hắn thích cậu biết rất rõ, nhưng rất ít khi để cho hắn chạm vào đồ cay, bên tay là trà làm từ quả kỷ tử và hạt muồng do cậu pha. Đang ăn được một nửa, Hắc Hạt Tử đột nhiên đặt đũa xuống, uống một ngụm trà, "ực" một cái rồi đặt trở lại trên bàn, nhìn Tô Vạn, trên mặt là nụ cười không thể hiểu được.

"Có phải cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không?"

Tô Vạn nghe vậy, đũa dừng lại một chút, lại cúi đầu tiếp tục gắp thức ăn: "Không có..." Hắc Hạt Tử tay chống cằm, tiếp tục nhìn cậu, tiểu tử này từ khi nào lại không thẳng thắn như vậy?

Tô Vạn bị hắn nhìn chằm chằm đến khó chịu, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt bất lực, đập đũa xuống bàn, liền ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn, Hắc Hạt Tử có thể nhìn thấy rõ sự nghiêm túc trong mắt Tô Vạn.

"Hạt Tử, thật ra em..."

"Tôi cũng vậy."

"...... đã thích anh từ lâu rồi." Nửa câu sau Tô Vạn không thể nói hết. Cậu ngẩn người nhìn người đối diện, sau vài giây im lặng, cậu mới lắp bắp: "Cái gì, cái gì cơ?"

Hắc Hạt Tử nhìn vẻ mặt có chút ngốc nghếch của Tô Vạn, không nhịn được cười, nhưng giữa hai hàng lông mày lại có thêm chút dịu dàng, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Tô Vạn, ôm lấy cậu, kề sát lỗ tai cậu, thấp giọng nói: "Tôi nói, tôi cũng thích cậu."

Tô Vạn cảm thấy mặt mình nóng bừng ngay lập tức, cậu đẩy Hắc Hạt Tử ra rồi đứng dậy, giận dữ nói: "Anh... Anh đã biết rồi! Sư phụ, anh xảo quyệt quá!" La xong muốn xoay người đi, lại bị Hắc Hạt Tử giữ lại, vây cậu ở giữa mình và cánh cửa, tiến lại gần, cười nói: "Không muốn để cho cậu giành nói trước. Vốn dĩ hôm nay tôi cũng muốn nói cho cậu biết, Tô Vạn." Tô Vạn ngây ngốc cả người, bọn họ đang rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của Hắc Hạt Tử lướt qua má cậu, cậu dần dần bình tĩnh lại, không cam lòng đá người nọ một cước, cười mắng: "Lão hồ ly..."

Hắc Hạt Tử khẽ cười vài tiếng, một tay ôm lấy cậu, một tay khẽ nâng cằm cậu, hôn lên.

Kim đồng hồ dừng lại chính xác ở vị trí 0 giờ.



Giáng sinh vui vẻ.


-----------

Tác giả: Ôn Mộ Mộ

Nguồn: https://wmm2015817.lofter.com/post/1d561bea_11e81c3a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro