Bái đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Vạn từ khi học y, vùi đầu vào biển các trường hợp mắt hiếm lạ trong khoa mắt, mỗi ngày đi học thì sẽ không trở về Tứ Hợp viện. Hôm nay rốt cục được nghỉ, cậu ngủ một giấc, gần như là đợi mình đói mới tỉnh dậy. Mà cậu thật ra cũng không có rời giường, chỉ là lăn một cái duỗi dài cánh tay cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường.

Tiết Thanh Minh nên làm gì nhỉ? Thực sự không muốn đọc sách ... Tô Vạn gối lên cánh tay bắt đầu lướt Moments một cách nhàm chán, hoa ở thôn Vũ nở rộ, Ngô Tà đăng không ít ảnh, trong đó có một tấm là hắn nằm sấp trên bàn trong sân ngủ thiếp đi, hoa anh đào rơi xuống vai hắn, Trương Khởi Linh đang nhẹ nhàng nhặt ra cho hắn.

Ánh mắt đó... Chậc chậc chậc. Nhất định là ảnh chụp của Bàn gia, cẩu lương như tràn ra từ màn hình. Tô Vạn like một cái, xoay người xuống giường gọi điện thoại cho người nào đó ở Tứ Hợp viện.

"Hửm——" điện thoại được kết nối rất nhanh, thanh âm lười biếng của Hắc Hạt Tử vang lên bên tai Tô Vạn: "Tiểu vô lương tâm cuối cùng cũng nhớ tới tôi? Sao không học tiếp đi gọi cho tôi làm gì?"

Tô Vạn cười cười đeo tai nghe lên, cầm điện thoại di động và ly nước đến bồn đánh răng.

"Sư phụ, em thật sự bận nên mới không tìm anh, bữa nay không phải là Thanh Minh sao, có muốn hẹn hò không?"

Hắc Hạt Tử đang nằm trên ghế dài dưới cây nho, hắn đeo kính râm duỗi thắt lưng, nói: "Hẹn cái gì? Thanh Minh cậu cũng không ở yên, không sợ trên giường có nhiều quỷ sao?"

Tô Vạn đánh răng miệng đang đầy bọt, nghe xong lời này bị sặc đến tức giận không thở nổi, cậu vội vàng súc miệng, nhỏ giọng nói: "Em nói hẹn tảo mộ, lão lưu manh anh nghĩ cái gì vậy..." Sau đó cậu lại cướp lời Hắc Hạt Tử nói: "Em nhiều năm chưa từng đi tảo mộ, nếu không hai chúng ta sẽ đi quét mộ đi? Sư phụ có muốn cúng bái ai không?"

Bị đứa nhỏ hỏi khiến Hắc Hạt Tử nằm trên ghế suy nghĩ lung tung, không nghĩ ra bằng hữu nào, nhưng lại nhớ đến tổ tiên của mình, hắn đổi điện thoại di động sang tay khác, nói: "Được rồi, lúc cậu đến mua chút rượu trắng với thuốc lá Ngọc Khê."

Tô Vạn đáp một tiếng rồi rửa mặt, sau đó cất điện thoại di động vào trong túi, cầm ly đánh răng trở về ký túc xá, đặt điện thoại di động sang một bên, nhanh chóng thay quần áo, quay đầu mới phát hiện điện thoại còn chưa ngắt kết nối, cũng không biết có phải vì là Thanh Minh nên Hắc Hạt Tử tình cảm hơn hay không, dù sao gói cước cũng dư tiền, cậu liền cầm lấy tiếp tục cãi nhau: "Sư phụ, nếu hai chúng ta đi tảo mộ, có phải đi lăng tẩm đại loại gì không, sau này em có thể nằm vào hoàng lăng của Tề gia không?"

Bàn tay của Hắc Hạt Tử cầm điện thoại cứng đờ, cảm xúc khi vừa nhớ tới tổ tiên của hắn đã bị mấy câu nói của tiểu tử này phá nát, giọng của hắn nhiễm chút ý cười: "Chỉ toàn nói nhảm, hoàng lăng làm sao đến lượt chúng ta nằm? Không đi chỗ đó, đi lại phải bỏ tiền mua vé vào cửa, lần trước mang theo cậu trèo tường còn bị bảo vệ bắt được, thật đúng là mất danh tiếng của tôi, hai chúng ta ở Tứ Hợp viện cho có hình thức là được rồi."

Tô Vạn ở đầu bên này suy nghĩ lung tung tưởng tượng bộ dạng Hắc Hạt Tử trước kia trông như thế nào, nghe hắn miêu tả hình như vẫn là một vương gia hay gì đó, Hắc Hạt Tử khi đó chắc là mặc quần áo lụa, thắt lưng treo bạch ngọc hoặc phỉ thúy, trên tay cầm một cây quạt gấp, nhếch môi cười không khác gì một vương gia nhàn rỗi.

Tô Vạn bất giác cũng tự mỉm cười, không để ý ánh mắt chủ tiệm tạp hoá hoài nghi nhìn cậu như bệnh thần kinh, mua một điếu thuốc Ngọc Khê và một bình rượu trắng cũ, sau đó liền tức tốc xông tới Tứ Hợp viện.

Cậu đứng ở cửa lần đầu tiên cẩn thận đánh giá cửa lớn tứ hợp viện nhà mình, cửa lớn sơn đỏ trải qua gió thổi mưa đánh đã có hơi phai màu, nhưng lại làm nổi bật một loại cảm giác lịch sử nặng nề. Cậu híp mắt nhìn lên nóc cửa —— từ sau khi học y, cả ngày ngồi bất động chỉ đọc sách, thị lực giảm sút trầm trọng. Những đường nét chạm khắc trên cánh cổng rất trôi chảy mượt mà, cậu không hiểu cái gọi là 'danh gia', chỉ cảm thấy trông rất đẹp mắt chặt chẽ.

Có lẽ sư phụ nhà mình thật sự là một vương gia. Tô Vạn nghĩ như vậy, liền đẩy cửa ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Hắc Hạt Tử nằm dưới cây nho, cậu trở tay đóng cửa lại, xách đồ đi đến trước mặt người khom lưng.

"Tề vương gia, thuộc hạ đã đến."

Hắc Hạt Tử ngồi thẳng người, quay đầu nhìn lại.

Trong một khoảnh khắc, Tô Vạn nhìn thấy Hắc Hạt Tử rõ ràng cách kính râm, lại lộ ra hào quang cực sáng, giống như kẻ lang thang nhiều năm cuối cùng cũng tìm được nhà của mình.

Tô Vạn đứng ở cửa với một nụ cười cứng nhắc, cậu không nghĩ tới trò đùa của mình lại biến thành như vậy, nhất thời không biết làm sao. Cũng may phản ứng của Hắc Hạt Tử chỉ thoáng qua, hắn nhanh chóng khôi phục bộ dạng thường ngày, tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ liền hướng người ta ném qua, nói: "Hành lễ không chuẩn, lôi ra ngoài chém."

Tô Vạn biết mình đã phạm sai lầm, nên cũng không dám trốn, hơn nữa cậu cũng tránh không thoát. Đá vừa vặn đánh vào đùi, Hắc Hạt Tử thu tay lại, hơn nữa đá cũng nhỏ, trước kia huấn luyện cậu đã quen bị đánh, cũng không đau lắm. Chẳng qua cậu vẫn "oái" một tiếng ngồi xổm trên mặt đất bất động.

Hắc Hạt Tử thấy tiểu đồ đệ làm bộ, cười mắng vài câu, vẫn là từ trên ghế dài đi xuống. Hắn duỗi chân đá mũi chân của Tô Vạn, nói: "Đừng làm bộ nữa, nhanh đứng dậy đi, học từ ai cái trò này vậy hả."

Tô Vạn vẫn ngồi xổm trên mặt đất cúi đầu bất động, Hắc Hạt Tử liền ngồi xổm xuống xoa xoa mái tóc mềm mại của tiểu đồ đệ, nói: "Ngẩng đầu, để tôi xem nào."

Tô Vạn ngẩng đầu, nghiêng mạnh về phía trước, sức nặng của cả người đều đè lên người Hắc Hạt Tử. Hắc Hạt Tử rõ ràng thấy rõ động tác của tiểu đồ đệ, nhưng chỉ hơi đứng lên ổn định thân hình, rắn chắc làm cho người ta nhào tới đầy lòng.

"Quả nhiên là sư phụ thương em mà." Tô Vạn ở trong ngực Hắc Hạt Tử dụi dụi.

Hắc Hạt Tử đưa tay ôm lấy, sau đó vỗ vỗ lưng cậu, nói: "Trong vòng ba giây thoát khỏi vòng tay tôi, nếu không tối nay cậu sẽ không cần lên giường. "

Tô Vạn nghe xong lời này chợt co rụt xuống, có hơi giống xúc cốt công của Trương Khởi Linh. Hắc Hạt Tử thấy thú vị, cũng không cố ý làm khó cậu, chỉ khoanh tay nhìn người nọ thích thú nói: "Không tệ, vậy mà vi sư lại không biết cậu đi học trộm từ chỗ người ta lúc nào."

Tô Vạn mỉm cười lui về phía sau vài bước, không dám trả lời. Nghe nói Trương Khởi Linh có thể cùng sư phụ nhà mình đánh nhau ngang ngửa thậm chí còn lợi hại hơn, cậu liền mặt dày mày dạn đến học hỏi từ Ngô Tà, nhưng cũng phải đánh đổi không ít, lúc ấy thậm chí thiếu chút nữa phải đem Gundam và đề năm-ba ra ngoài bán.

Hắc Hạt Tử nhìn cậu lui ra sau, cũng không ép hỏi nữa, vốn là thuận miệng hỏi, kỹ xảo nhiều không chết người, tiểu đồ đệ học càng nhiều về sau lại càng dễ tự bảo vệ chính mình, hắn cũng không cần lúc nào cũng phải lo lắng.

Tô Vạn quyết tâm muốn quay về đề tài tảo mộ, liền đưa ra rượu trắng và thuốc lá trên tay, nói: "Sư phụ, tảo mộ..."

Hắc Hạt Tử mỉm cười tiếu liếc tiểu đồ đệ một cái, cũng không hỏi nữa, đưa tay lấy mấy điếu thuốc châm vào trong bùn đất, liền xoay người đi vào trong phòng lấy ba cái chén bạch ngọc đi ra. Trong miệng hắn thấp giọng nói vài câu, tiếp theo liền rót ba chén rượu, một chén chính hắn uống, một chén đưa cho tiểu đồ đệ, một chén khác hắn đổ xuống đất.

Tô Vạn tiếp nhận rượu trắng, cũng không nghĩ rõ rượu này là đại biểu cho sư môn hay là quan hệ khác, liền uống một hơi cạn sạch.

Độ ngấm của rượu trắng không phải cậu có thể chống đỡ được, lần này uống vừa nhanh vừa gấp, nhất thời liền có chút say, cũng không biết nên nói về phía nào, cậu mơ mơ màng màng nói: "Các vị tổ tiên, tôi là Tô Vạn, hiện tại là tiểu đồ đệ hậu nhân Tề gia, cũng là người nhà của hắn. Lần này nhân dịp Thanh Minh đến nói với các vị một tiếng."

Hắc Hạt Tử vốn đang nâng chén rượu, hiếm khi ấp ủ ra được cảm xúc trang trọng, muốn nghiêm túc nói cái gì đó, kết quả bị tiểu đồ đệ của hắn cắt ngang, cười ôm bả vai Tô Vạn, nói: "Mấy lão già các vị chắc cũng thấy rõ ràng rồi, đây là đứa con trai, Tề gia ở chỗ tôi đoạn tuyệt như vậy, các vị cũng không cần trông mong gì nữa."

Tô Vạn tiếp tục nói với cái đầu choáng váng: "Đúng, hy vọng sau này tôi xuống đất các vị không cùng nhau xông lên đánh tôi, ít nhất cũng phải xếp hàng trước. Hơn nữa, mọi sự vật sự việc đều có sự tiếp diễn, Tề gia gia nghiệp lớn như vậy, cũng không nhất định sẽ tuyệt hậu."

Hắc Hạt Tử ngừng cười, hắn dựa trán vào vai tiểu đồ đệ ngày càng cường tráng. Chuyện sau này hắn không phải không nghĩ tới, hắn có thể sẽ trơ mắt nhìn Tô Vạn già đi trước mặt hắn, thậm chí sẽ chết già trước mặt hắn, hoặc là mắt của hắn không chịu nổi mà hỏng trước Tô Vạn. Kết quả lạc quan nhất chính là hai người đều muốn ở bên nhau, có thể cho sẽ cho, có thể yêu sẽ yêu, buông tay khi trái tim đã thay đổi, sau này sẽ không hối hận về hồi ức này.

Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi đẩy tiểu đồ đệ ra, đón nhận ánh mắt nghi hoặc của người kia, cúi đầu trịnh trọng hôn lên trán đối phương một cái, sau đó một đường theo trán, lông mi, chóp mũi, hai má, cuối cùng chạm đến môi.

Tô Vạn không nghĩ sư phụ nhà mình lại đột nhiên ra tay như vậy, cậu chỉ biết sư phụ ở trước mặt tổ tiên đang đóng cho cậu một con dấu của Tề gia, kích động khiến hai mắt chua xót, nhất thời xúc động liền lôi kéo người quỳ xuống, hướng về phía thiên địa dập đầu. Hắc Hạt Tử cũng bị cậu làm cho bối rối, bị kéo xuống không kịp phản kháng.

"Cậu... Cậu đang làm gì vậy? " Hắn đã được chứng kiến tư duy kỳ quái của Tô Vạn trong sa mạc, tiểu tử này đầu óc nhảy cực nhanh, nhưng logic lại không có nhiều sơ hở, là một nhân tài hiếm có.

Tô Vạn giơ tay lên cao, nói: "Tô Vạn tôi! Hôm nay bái trời đất! Lại bái cao đường! Còn một bái trước mắt cứ để thiếu, từ nay về sau liền coi như Tề gia, sau này phần đời còn lại nhất định dốc hết tâm lực vì muốn tốt cho hắn!"

Hắc Hạt Tử bị hành động này của Tô Vạn làm cho sững sờ, chờ phản ứng lại nhận ra mình đang được cầu hôn trước mặt tổ tiên, liền cười vươn tay ấn đầu tiểu đồ đệ bổ sung phần còn lại, chính mình cũng dập đầu hai đầu.

Tô Vạn nghiêng đầu, nhìn chằm chằm hắn như sói như hổ, hắn bị ánh mắt trần trụi này nhìn chằm chằm đến thắt lưng chua xót, đưa tay búng trán tiểu đồ đệ một cái, nói: "Nghĩ cái gì vậy? Cậu muốn sau này kỷ niệm ngày cưới vào Tiết Thanh Minh à?"

Tô Vạn theo lực đạo quen thuộc ngả ra sau, do say rượu nên cơ thể không ổn định, liền đưa tay túm lấy bả vai của Hắc Hạt Tử. Hắc Hạt Tử cười xấu xa cố ý nghiêng người theo, buộc Tô Vạn khom lưng ngửa ra sau. Tô Vạn trong lúc bối rối ôm lấy cổ người kia, tiếp theo trước mắt tối sầm liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú phóng đại.

Chỉ thấy bên miệng Hắc Hạt Tử mỉm cười, cúi đầu thổi một hơi vào bên tai cậu, nói: "Tổ tiên chứng giám, ba lạy chín lạy, sính lễ đồ cưới, tám kiệu lớn, mười dặm trang điểm đỏ cũng không được thiếu, tiểu tử, cậu phải cố gắng đó."


---------------

Tác giả: Trần Đồ

Nguồn: https://chentula.lofter.com/post/1f5dc2aa_12e55e9fb?fbclid=IwAR3-TvU7haKWc2ncRGA-36QIWzUU1w5uUHxOFB3lWS4QBPT75S_PmP6O2Aw

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro