Bị lạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hắc Hạt Tử được đám Ngô Tà mời đi Cam Túc giúp đỡ vì có công chuyện, vì quá vội nên lúc đi không kịp thông báo cho tiểu đồ đệ Tô Vạn này.

Một tuần sau khi Hắc Hạt Tử rời đi.

Trong một tuần này, Tô Vạn đã đến tận cửa tìm ba bốn lần, đúng hơn là, Tô Vạn gần như mỗi ngày đều tới cửa tìm một lần. Ban đầu, những người hàng xóm sống trong tứ hợp viện còn kiên nhẫn giải thích với cậu rằng họ chưa từng nhìn thấy Hạt Tử, về sau, ông lão ở trong viện nhìn thấy cậu là mỉm cười.

"Cậu nhóc, lại tới tìm sư phụ yêu dấu của cậu à?"

Tô Vạn gọi điện thoại di động của Hạt Tử, vẫn là âm thanh bận rộn, Tô Vạn có chút tức giận.

Mẹ kiếp! Lại chơi trò mất tích, hại tiểu gia chạy đi chạy lại mỗi ngày, yêu đương gì nữa, tiểu gia tôi mặc kệ!

Nói thì nói vậy, đến hôm nay Tô Vạn thật sự rất lo lắng, tuy rằng cậu biết rõ với thủ đoạn và chỉ số thông minh của Hạt Tử, hắn sẽ không dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng ai có thể đảm bảo chuyện này cho Tô Vạn chứ.

Vất vả lắm mới chịu đựng được đến cuối tuần, Tô Vạn quyết định đi vào phòng Hạt Tử ngồi xổm canh gác hai ngày, cậu hy vọng ngày hôm sau mở mắt ra có thể nhìn thấy mặt của cái kẻ đi xa mà không để lại lời nào.

Trong nháy mắt chìa khóa cắm vào lỗ khóa, cùng lúc có người mở cửa, tay Tô Vạn treo lơ lửng giữa không trung.

Người mở cửa là chủ nhà,

"Lại tới tìm sư phụ cậu à, vẫn chưa có về đâu."

Tô Vạn có chút ủ rũ, cất chìa khóa cúi đầu đi vào trong,

"Tôi biết, tôi tới thay anh ta quét dọn phòng."

"Nhưng tối hôm qua cậu vừa rời đi, tôi liền nhận được một cú điện thoại của sư phụ cậu, anh ta nhắn bảo cậu dùng điện thoại bàn của tôi gọi lại cho anh ta."

Tô Vạn đứng sững tại chỗ, nhanh chóng tiêu hóa những lời đó:

Tại sao anh ta không gọi cho mình?

Tô Vạn nghĩ thầm trong lòng, nhưng lập tức sốt ruột chạy vào trong phòng cầm lấy ống nghe điện thoại bàn:

"Đại gia, cảm ơn."

Chủ nhà khoát tay áo rồi đi.

Tô Vạn nhấn xuống mấy con số cậu đã sớm quen thuộc trong lòng, tiếng bíp đầu tiên vang lên, tim như muốn vọt lên cổ họng.

Nhịp tim của Tô Vạn bắt đầu chậm lại với tiếng bíp đơn điệu, cậu bình tĩnh lắng nghe động tĩnh trong ống nghe mãi cho đến khi cúp máy, không ai nghe máy.

Tô Vạn buông ống nghe xuống, vô cùng chán nản, trong lòng nghẹn lại rất nhiều,

Gọi một lần nữa, nếu không nhận tôi thật sự sẽ báo cảnh sát!

Tô Vạn nhìn chằm chằm vào cái điện thoại bàn rồi chút kiên quyết nhấc ống nghe lên một lần nữa, bấm số xong, vẫn là âm thanh đang bận như trước.

Khi tiếng thứ tư vang lên, đầu bên kia đột nhiên có người bắt máy.

"Alô."

Bên trong truyền đến một giọng nói lười biếng giống như một người vừa mới tỉnh ngủ,

Có một giây Tô Vạn cho rằng mình bị ảo giác, cầm ống nghe không lên tiếng, cũng không dám cử động:

"Alô?"

Đối phương giống như duỗi thắt lưng, hỏi lại lần nữa.

Tô Vạn lại nghe được một tiếng này, đầu óc như muốn nổ tung, giọng nói này không phải là của tên người mù đáng bị chém ngàn dao sao!

"Này! Bây giờ anh đang ở đâu!? Có vấn đề gì không?? Có nghiêm trọng không?? Anh có cần em cứu anh không?? Anh..."

"Ha ha ha."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười nhẫn tâm, tâm trạng người nọ dường như không tệ, mặt Tô Vạn nóng lên, giọng trầm xuống, khớp xương trên bàn tay nắm lấy ống nghe đều trắng bệch:

"Cười... Cười cái gì, có gì buồn cười."

Người ở đầu bên kia hắng giọng,

"Đồ đệ, mấy ngày nay sư phụ không có ở đây, cậu không có gây họa chứ?"

Tô Vạn bĩu môi,

Mẹ nó lo cho anh đến phát điên, anh còn đùa giỡn kiểu vừa đấm vừa xoa này, không buồn cười chút nào!!

"Em cũng không phải đứa con nít."

"Tiểu quỷ chính là tiểu quỷ."

Bên kia vang lên tiếng lách cách của bật lửa, Tô Vạn nghe được hoàn cảnh bên đối phương khá yên tĩnh, điều này làm cho Tô Vạn có chút lo lắng,

"Bây giờ anh đang ở đâu?"

Tô Vạn rốt cục mở miệng, tuy rằng cậu hiểu quy tắc trong nghề là đối phương không tự mình nói, cậu cũng không nên hỏi, nhưng cậu không thể chờ thêm giây nào được nữa,

"Hạt Tử anh rốt cuộc ở đâu?!"

Tô Vạn cầm điện thoại quát.

Đối phương có lẽ không nghĩ Tô Vạn sẽ kích động như vậy, trầm mặc vài giây, mới nói:

"Tô Vạn, tôi và bọn Ngô Tà bây giờ đang ở Cam Túc, chuyện công việc, hơn nữa điện thoại di động của cậu đã bị nghe trộm, cho nên tôi chỉ có thể dùng phương thức này liên lạc với cậu, trong khoảng thời gian tới cậu đừng đến chỗ ở của tôi nữa, cái gì cũng đừng hỏi."

Tô Vạn nghe xong lời này, có chút ủy khuất, nhưng cậu cũng không phải là người tùy hứng, cậu hiểu được Hạt Tử nói như vậy nhất định là vì muốn tốt cho cậu.

Cậu im lặng thật lâu, lâu đến mức Hạt Tử tưởng rằng cậu không còn ở bên cạnh điện thoại nữa.

"Tiểu quỷ?"

"Ừm."

Tô Vạn khó khăn đồng ý với hắn,

"Vậy khi nào anh trở lại?"

Tô Vạn biết rõ vấn đề này không có câu trả lời, cậu chỉ hy vọng Hạt Tử có thể cho cậu một thời hạn, giả cũng không sao.

Quả nhiên, trong ống nghe im lặng, Tô Vạn cúi đầu, hít sâu một hơi chuẩn bị đưa ra lời kết thúc, Hạt Tử lại đột nhiên trả lời:

"Hai tuần sau, cậu chờ tôi hai tuần."

Giọng của Hạt Tử là khẳng định, trả lời rất nghiêm túc, so với lúc trước quả thực giống như hai người khác nhau.

Tô Vạn nghe xong có hơi sững sờ, cảm giác không chân thật, cảm thấy Hạt Tử chỉ là đang dỗ cậu an tâm. Nhưng Hắc Hạt Tử này, chưa bao giờ dỗ dành người khác.

"Được, em chờ anh."

Sau khi cúp điện thoại, Tô Vạn cảm thấy mệt mỏi, cậu đút tay vào túi quần, nắm chặt chùm chìa khóa được thân nhiệt sưởi ấm, nhìn hai cánh cửa quen thuộc ở góc tường phía tây rồi quay về.

Hai tuần sau.

Cuối tuần trường mở lò luyện thi nhỏ cho học sinh lớp 12, liên tục cử hành thi thử năm sáu trận, hai ngày trôi qua đầu óc như muốn phình lên, rốt cục cũng chịu đựng xong.

Buổi chiều vừa có mưa và hơi se lạnh.

Hôm nay ba của Vịt Lê đến đón cậu ta, vì vậy cậu ta về trước. Tô Vạn thu dọn cặp sách xong, nhìn phòng học trống rỗng, quấn khăn quàng cổ thêm vài vòng, thật lạnh.

Tô Vạn đi rất chậm, cúi đầu đá mấy viên đá ở dưới chân. Vừa đi được vài bước, trong lòng bỗng trào dâng hàng ngàn cảm xúc, muốn nén xuống cũng không nén được.

"Sao ra muộn vậy, bị giáo viên mời đến văn phòng uống trà à?"

Tô Vạn bị giật mình nhún vai, một giây sau đã bị người đối diện ôm lấy bả vai. Đầu tựa lên ngực một người, mùi thuốc não nhàn nhạt trên áo da xộc vào trong mũi.

Đợi đến khi Tô Vạn phản ứng lại, Hạt Tử đang nghiêng đầu đánh giá cậu, Tô Vạn không chút suy nghĩ, cả người liền nhào tới, gắt gao túm lấy cổ áo người nọ, giận dỗi cọ nước mắt nước mũi lên người Hạt Tử.

Hạt Tử cúi đầu nhìn sau gáy Tô Vạn chôn trong khăn quàng cổ, thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu:

"Tôi xin lỗi."

Hạt Tử thì thầm.

Cả buổi chiều, Tô Vạn cứ có loại cảm giác hoảng hốt như còn trong mơ còn chưa tỉnh, có cơ hội liền liều mạng lắc đầu, mãi đến sau bữa tối Hạt Tử đưa cậu về nhà.

"Tiểu tử cậu bị làm sao vậy?"

Đang băng qua đường, Hạt Tử quay sang bên cạnh cười nói với Tô Vạn thấp hơn hắn cả cái đầu.

Tô Vạn ngượng ngùng gãi gãi đầu cười với hắn.

Sau khi lên cầu vượt, trước mặt bọn họ là một nhà ba người, cậu bé đội nón lá dưa được bố mẹ ôm, cười khúc khích, mặt đỏ bừng.

Tô Vạn nhìn bóng lưng bọn họ ngẩn người.

"Nghĩ gì vậy?"

Hạt Tử không có cách nào, lắc đầu nhéo nhéo mặt Tô Vạn.

"Khi còn nhỏ, có một lần em bị lạc đường,"

Tô Vạn đột nhiên mở miệng,

"Lần đó là em lén chạy ra ngoài chơi, lại vừa đúng ngày đó trời mưa."

Hạt Tử lặng lẽ lắng nghe cậu nói,

"Những người bạn khác đều được ba mẹ đến đón, chỉ còn lại một mình em, trời lạnh đến mức em muốn tự mình chạy về nhà, kết quả liền lạc đường."

Tô Vạn cắn môi dưới, ánh mắt có chút trống rỗng, Hạt Tử nắm chặt tay cậu,

"Cuối cùng, em chạy đến cửa hàng nhỏ gần đó gọi điện thoại mới được cảnh sát đưa về nhà. Sau khi trở về, ba mẹ em lúc em lẻn ra ngoài đã đi xa, chỉ để lại một bảo mẫu nấu cơm cho em, một câu cũng không có."

Tô Vạn sờ sờ mũi,

"Cho nên em..."

"Đừng nói nữa."

Hạt Tử kéo tay Tô Vạn vào túi của mình,

"Sau này sẽ không có chuyện như vậy." Hạt Tử nhìn chằm chằm vào mắt Tô Vạn mà nói.

Đó giống như một lời hứa hẹn.

---------

Tác giả: Một chén tôm bóc vỏ

Nguồn: https://weibo.com/p/1001603818271429286616

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro