Bị ốm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hôm nay thành phố Bắc Kinh mưa cả ngày, nhiệt độ giảm mạnh, dù vậy cũng không ngăn được mọi người đi ra ngoài chơi trong kỳ nghỉ lễ.

Buổi chiều Hắc Hạt Tử đón lượt khách cuối ở rất xa, chờ hắn lái xe gần về đến nhà mới phát hiện bãi đỗ xe nhỏ đã chật cứng người. Hắn thở dài, phải tìm ở khu lân cận nửa ngày mới có chỗ để dừng xe lại, hắn cứ thế đội mưa trở về Tứ Hợp viện.

Mưa có hơi nặng hạt, lúc hắn về đến cửa thì cả người đã ướt đẫm, đúng lúc Tô Vạn từ trong nhà đi ra chuẩn bị đóng cửa sổ nhìn thấy. Mặt cậu liền u ám, lông mày nhíu lại, chạy tới kéo hắn vào nhà quở trách một trận, nói hắn không chịu mang dù theo, trời lạnh mà hắn lại mặc ít như vậy, sao không gọi cậu ra đón các loại, quở trách xong liền đuổi hắn vào phòng tắm tắm rửa.

Trời mưa lớn hơn vào giữa đêm, có vẻ còn lạnh hơn ban ngày.

Tô Vạn và Hắc Hạt Tử cùng đắp một cái chăn, nên khi đối phương có động tĩnh, người kia rất dễ tỉnh lại. Cậu mơ mơ màng màng mở mắt, theo bản năng bắt lấy cổ tay Hắc Hạt Tử, rất nóng: "Hử... Sư phụ?"

"Không sao đâu... Tôi tỉnh lại muốn đi uống chút nước."

Giọng hắn khàn khàn, có chút lâng lâng, Tô Vạn nghe thấy không đúng lắm, hơn nữa nhiệt độ trên cổ tay đối phương toả ra cũng cao hơn bình thường, việc này làm cho Tô Vạn trong nháy mắt tỉnh táo lại: "Anh..." Cậu vội vàng từ trong chăn chui ra, ấn Hắc Hạt Tử dựa vào đầu giường, bàn tay đặt lên trán hắn, quả nhiên nóng tay, "Anh sốt à? Thật là, để cho anh mặc ít như vậy..."

Hắc Hạt Tử đặt mu bàn tay lên trán, nhắm mắt lại, mím môi khô, nhẹ giọng nói: "Sốt nhẹ... Không sao đâu..."

"Không sao là không sao thế nào..." Tô Vạn kéo chăn đắp cho hắn, sau đó cánh tay lướt qua hắn, từ trong tủ đầu giường lấy ra nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể hắn, ba mươi tám độ. Tô Vạn nhíu mày, bỏ nhiệt kế xuống rồi mò mẫm xuống giường, rót một ly nước nóng quay lại nhét vào tay hắn, sau đó lại chạy đến phòng khách tìm thuốc và miếng dán hạ sốt, cuối cùng lại không tìm được bất kỳ cái gì.

Vì vậy, cậu chỉ có thể dùng tạm khăn lạnh thay thế trước, sau đó rối loạn kéo ra bộ đồ từ tủ quần áo để thay: "Em đi ra ngoài mua thuốc, anh nằm yên, uống nước đi, em sẽ trở lại ngay." Hắc Hạt Tử đặt ly nước xuống giữ lấy cậu: "Mưa to như vậy mua ở đâu? Đắp chăn ngủ một giấc là được rồi..."

"Không được." Giọng của Tô Vạn cứng rắn, kéo bàn tay nóng hổi của hắn xuống, một lần nữa ấn hắn trở lại đắp chăn, còn hôn lên mắt hắn, "Đừng lo, chờ em về." Nói xong, liền cầm dù chạy ra khỏi cửa.

Hắc Hạt Tử sờ sờ chỗ vừa mới được hôn trên mí mắt, cười một chút, sau đó nâng ly nước chậm rãi uống cạn nước, dựa vào đầu giường một lúc, hắn quả thật vô cùng chóng mặt, cổ họng cũng không thoải mái, lại nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần, khăn mặt trên trán rất nhanh đã mất nhiệt độ, bị hắn ném ở đầu giường.

Hắn nghe tiếng mưa gió dữ dội bên ngoài cửa sổ, vẫn có chút lo lắng cho Tô Vạn, thế nhưng không đợi đối phương trở về, hắn đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Hắn không biết Tô Vạn trở về từ lúc nào, chỉ ngửi được mùi nước mưa ẩm ướt, sau đó cảm giác được một mu bàn tay lạnh dán lên trán mình, sau đó miếng dán hạ sốt được dán lên trán, tiếp theo nghe thấy Tô Vạn nhẹ nhàng gọi hắn.

Hắn vất vả lắm mới tỉnh dậy được, mở mắt ra liền nhìn thấy dưới ánh đèn bàn mờ ảo, Tô Vạn khẽ mỉm cười nhìn hắn, trên lông mi giống như có giọt nước nhỏ, khuôn mặt trắng bệch vì lạnh, ngọn tóc cũng có chút ẩm ướt: "Sư phụ, dậy uống thuốc trước đi."

"Đi bao lâu rồi? Nhìn cậu lạnh..." Hắc Hạt Tử giơ tay lướt đi giọt nước trên lông mi hắn, nhịn buồn ngủ lẫn chóng mặt mà ngồi dậy hỏi. Tô Vạn đỡ lấy hắn, đệm cái gối đầu sau lưng cho hắn, sau đó đưa thuốc và nước qua: "Cũng không lâu lắm."

Hắc Hạt Tử nhận lấy thuốc uống, sau đó nhắm mắt dựa vào đầu giường, kéo tay Tô Vạn vào lòng sưởi ấm. Tô Vạn nhíu mày, giãy giụa muốn thu tay lại: "Thôi đi! Anh đừng nắm, tay em đang lạnh..."

"Đừng nhúc nhích..."

Hắc Hạt Tử nắm chặt, đến khi hai tay cậu ấm lại mới buông ra, rồi lại nằm xuống, Tô Vạn cũng thay quần áo bò lên giường, nhưng không định ngủ, mà cầm quyển sách y, dựa vào đầu giường đọc, Hắc Hạt Tử xoay người nói với cậu: "Ngủ đi... Tôi không sao, không cần phải trông chừng."

"Em không yên tâm, chờ anh ngủ thì em ngủ."

"Ừm... Được rồi..." Công hiệu của thuốc rất nhanh, Hắc Hạt Tử không nói gì nữa, nhắm nghiền đôi mắt chua xót lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng Tô Vạn vẫn canh cho đến khi bình minh rạng sáng, trong khoảng thời gian đó, thỉnh thoảng cậu lại chạm vào mặt hắn, nắm tay hắn cảm nhận nhiệt độ, cho đến khi hắn hạ sốt.

Lúc Hắc Hạt Tử tỉnh lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, miếng dán hạ sốt trên trán cũng đã được gỡ bỏ, vừa quay đầu liền thấy Tô Vạn đang nằm nghiêng ngủ say, trong tay còn cầm cuốn sách đọc tối hôm qua. Hắc Hạt Tử mỉm cười, vuốt ve khuôn mặt của cậu, sau đó nhẹ nhàng lấy cuốn sách ra và đặt nó trên bàn cạnh giường.

Nhưng hắn vừa động, Tô Vạn liền cảm nhận được, mơ mơ màng màng nửa nhắm nửa mở mắt, nắm lấy cổ tay hắn: "Sư phụ anh tỉnh rồi...? Còn khó chịu không? Em... Em dậy rót cho anh một ly nước..."

"Được rồi được rồi, cậu ngủ đi..." Hắc Hạt Tử ôm lấy cậu không cho cậu động đậy, "Sư phụ không khó chịu. Ngoan, ngủ đi."

Tô Vạn cũng cực kỳ buồn ngủ, không giãy dụa, vô thức "Ừm" hai tiếng liền ngủ thiếp đi.

Hắc Hạt Tử thả lỏng người rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn.


-------------

Tác giả: Ôn Mộ Mộ

Nguồn: https://wmm2015817.lofter.com/post/1d561bea_1caa77e3d

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro