Cậu đút cho tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ông lão trăm tuổi online làm nũng



Thời điểm này, quầy hàng có chút ồn ào, công nhân lao động, dì giúp việc trong nhà, còn có không ít tài xế taxi, đều tụ tập ở đây ăn cơm.

Mười lăm tệ, hai món chay một món thịt, đủ no rồi, nếu muốn ăn nhiều thịt, có thể bỏ thêm tiền, sẽ được thêm một cái đùi gà dầu mỡ bóng bẩy.

Tô Vạn kéo Hắc Hạt Tử với một cây gậy leo nút, nhìn khu vực mọi người đang ăn cơm, tìm chỗ trống để ngồi xuống.

Cậu đặt túi của mình bên chân Hắc Hạt Tử, nhét gậy leo núi cho hắn, "Em đi mua đồ ăn."

Hắc Hạt Tử không lên tiếng, chơi đùa với cây gậy leo núi trong tay. Hắn đang bị sốt, ngôi mộ mà họ đã xuống trước đó không sạch sẽ, hắn lại đi quá sâu, đi ra liền phát sốt, sốt cao khiến thị lực của hắn cực kỳ mơ hồ, khiến hắn không khác gì một người mù thực thụ.

Giọng của Tô Vạn xuyên qua đám người ồn ào, bay về phía hắn, hắn nghe thấy Tô Vạn đang gọi đồ ăn với ông chủ tiệm: "Cơm chiên thịt băm và ớt xanh, hai phần, chiên riêng."

Đối phương không nói gì, Tô Vạn cũng không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng thìa xào bằng sắt cọ vào chảo sắt, lại qua một phút, hắn nghe được tiếng chuyển khoản của Wechat.

Hắn quay đầu, vô thức đánh giá bốn phía, kỳ thật cái gì cũng không thấy rõ, nhưng lỗ tai của hắn chính là đôi mắt của hắn, hắn có thể nghe rõ tiếng mọi người nói chuyện ăn cơm, thậm chí là tiếng hít vào khi uống nước.

Gió từ quạt máy rất khẽ, gần như không có lấy một tia mát mẻ, hoặc có lẽ là hắn quá nóng.

Có người đi về phía này, hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm đối phương, với tròng kính đen nhánh và giọng nói khàn khàn, hắn nói: "Chỗ này có người rồi."

Có lẽ là trông hắn không giống người tốt hoặc thậm chí là có hơi đáng sợ, hoặc có lẽ là bởi vì Tô Vạn từ bên kia vội vàng chạy tới hô to có người rồi, đối phương lẩm bẩm vài câu rồi buông tha chỗ ngồi này.

Tô Vạn chạy tới, đặt mông ngồi xuống, "Một lát nữa sẽ có thôi."

"Năm mươi tệ?" Hắc Hạt Tử hỏi cậu.

"Cùng gia phú lộ.*" Tô Vạn cười gượng, ông chủ tiệm không chịu nhận đơn, cậu phải tăng giá đối phương mới đồng ý, không ngờ Hắc Hạt Tử mắt không tốt nhưng tai lại rất tốt.

*thành ngữ, ý là ở nhà có thể cần kiệm nhưng ra ngoài nên phóng khoáng một chút để tránh rước xấu hổ vào người.

Một đôi đũa gõ chính xác lên đầu Tô Vạn, không nhẹ không nặng, có ý khiển trách.

"Đừng nhỏ mọn như vậy." Tô Vạn định né nhưng cuối cùng vẫn không né tránh, oán giận nói: "Về em trả lại sau, không được sao?"

Điện thoại di động của Tô Vạn rơi xuống núi, lúc đi mua cơm, cậu phải dùng điện thoại di động của Hắc Hạt Tử.

Hắc Hạt Tử muốn dạy cậu là không được để lộ tài chính của bản thân, lòng người khó lường ——

"Đồ ăn được rồi." Ông chủ ở trước bếp hô, Tô Vạn lập tức chạy tới bưng cơm.

"Đây." Tô Vạn bày đĩa cơm chiên trước mặt Hắc Hạt Tử, thuận tiện còn lấy cho hắn đôi đũa, "Em nói ông chủ nhiều ớt xanh ít thịt."

Cậu thấy Hắc Hạt Tử ngồi bất động, nên bỏ đũa trong tay xuống, lại cầm lấy cái thìa, "Em đút cho anh ăn?"

Hắc Hạt Tử quay đầu liếc cậu một cái, tròng kính chiếu ra một chút ánh sáng dưới ánh mặt trời, trong suốt, Tô Vạn lập tức không dám to gan, nhét đũa vào trong tay Hắc Hạt Tử, tự mình vùi đầu ăn.

Trong quầy hàng nhỏ có rất nhiều người ăn cơm, ruồi nhặng cũng không ít, Tô Vạn vừa ăn cơm vừa đuổi ruồi, liếc mắt nhìn Hắc Hạt Tử đang chậm rãi dùng hai chiếc đũa chà vào nhau cạo đi gai gỗ, sau đó dùng sức.

Một con ruồi bị bắt ngay lập tức.

Hắn đặt đũa xuống, cười lạnh về phía Tô Vạn đang sững sờ: "Cậu đút cho tôi."


------------

Tác giả: Loạn

Nguồn: https://superfugaluan.lofter.com/post/1d2df034_1cb4dc8de

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro