Cây cầu - Dòng ý thức?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mỗi một người đều là một hòn đảo, mà Hắc Hạt Tử lại là một di tích.

Nếu ví mối quan hệ giữa người với người như một cây cầu, vậy cây cầu vững chắc nhất giữa Hắc Hạt Tử và người khác chính là cây cầu được xây bằng tiền, loại quan hệ công việc này mang lại cho Hắc Hạt Tử cảm giác rất an toàn, người khác không cần đi vào lòng mình, mình cũng sẽ không xen vào việc của người khác.

Hắc Hạt Tử là một hòn đảo cô đơn, bốn phía có mấy chục cây cầu phế liệu bị đứt gãy còn chìm trong nước, giống như bạch tuộc bị đứt một vòng xúc tua, đột nhiên bờ bên kia có một thiếu niên xuất hiện.

Con người có thể nghèo đến nỗi không có tiền thì không muốn sống, có tiền thì ngày mai mới có hy vọng, ít nhất bữa sáng vẫn còn trên bàn. Tô Vạn nói, người chết không tiêu hết tiền không có gì đáng tiếc, Ngô Tà cũng nói, nhiều năm gặp phải cảnh khốn cùng cho rằng mình chết chắc, bị vây khốn không ra được coi như xong luôn, mạng nhỏ cứ như vậy nằm luôn ở chỗ này, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến cửa hàng nhỏ của mình và nhân viên cửa hàng Vương Minh gào khóc đòi ăn liền cảm thấy không có gì to tát, lại có động lực tiếp tục sống.

Hắc Hạt Tử lười biếng ngồi trên ghế dựa phơi nắng, Tô Vạn thì khác, giống như mặt trời, Hắc Hạt Tử cũng không thu đồ đệ bởi vì hắn chỉ hợp ở một mình, với hắn một mối quan hệ lâu dài ổn định là không thể, yêu đương cũng là không thể, không có cô gái nào sẽ thích một người cái gì cũng nói không như hắn. Cho đến khi Hắc Hạt Tử nhìn thấy Tô Vạn ở bờ đối diện, mỉm cười vẫy tay chào hắn, hét lên: "Xây một cây cầu với tôi đi!"

Hắc Hạt Tử động tâm, nhưng không có động tác, Tô Vạn ở bên kia đã bắt đầu xây nền móng, Hắc Hạt Tử đứng dậy đi xung quanh đảo, cầu phải đồng thời xây từ phía hai bên, Hắc Hạt Tử thờ ơ đi xung quanh đảo... Xem có thể tìm vật liệu xây cầu hay không, đi hết một vòng phát hiện hòn đảo của mình giống như thách tích còn sót lại của thế kỷ trước —— đã không còn vật liệu có thể dùng, nhiều lần dùng phế liệu chất đống xung quanh, ngẩng đầu hướng về phía bên kia hô: "Này – tiểu tử, cậu đừng mù quáng làm nữa, tôi không có gì có thể xây cầu, cậu từ bỏ đi." Từ bỏ đi, Hắc Hạt Tử nghĩ, dù sao kết quả cũng như nhau. Giống như những người khác,cây cầu sau khi xây xong vẫn sẽ sập, tốt hơn hết là ngay từ đầu đừng xây nó, vừa tốn thời gian và công sức vừa nhiều phiền toái.

Hắc Hạt Tử tiếp tục nằm trên ghế, tận hưởng sự im lặng và yên tĩnh của hòn đảo.

Tiếng nước lộp bộp từ xa đến gần vang lên, Hắc Hạt Tử bỗng nhiên mở mắt, thấy Tô Vạn lội nước tới, phía sau còn kéo một túi bùn, "Anh không có vật liệu, tôi mang đến cho anh haha." Sau đó phát hiện bùn trong túi đều chảy đi hơn phân nửa...

"..." Hắc Hạt Tử nhìn Tô Vạn vẻ mặt bẩn thỉu, nghĩ thầm, thằng nhóc này có chút ngốc, hắn gác chân lên nói, "Nếu đã tới rồi thì đừng đi. "

"Vậy... Cây cầu thì sao? "

Hắc Hạt Tử nhai rễ cỏ: "Người đã đến đây rồi, còn muốn cây cầu nào nữa? "

Tô Vạn, "Vậy cũng không được! Cây cầu vẫn phải xây, anh đợi đấy, tôi sẽ kéo gạch cho anh!"

Hắc Hạt Tử nằm trên ghế, nhìn Tô Vạn lội nước ào ào trở về, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười, thật sự là một tên ngốc...

Nắng và mây rất đẹp, bầu trời cũng rất xanh ...

Cầu được xây xong, Tô Vạn luôn chạy tới chạy lui trên cầu vận chuyển ít đồ dùng, có thứ là mua, có thứ là lấy từ trong nhà ra. Một khối rubik, một ly thủy tinh, thậm chí cả con mèo mượn từ nhà hàng xóm và con chó hoang đi lạc nhặt được, Hắc Hạt Tử nhìn Tô Vạn đặt mô hình cao trên đỉnh cao nhất ở trung tâm hòn đảo, "Cậu định chuyển nhà đến đây à?"

Hắc Hạt Tử có hơi đau đầu, cuộc sống của hắn đã bị một tiểu tử tên Tô Vạn xâm chiếm hoàn toàn. Chiếc ghế gỗ lê của hắn được khắc một vòng tròn ký tự kỳ quái, hỏi ra mới biết dòng chữ đó là Gundam, Hắc Hạt Tử tức giận đến mức đè Tô Vạn ra đánh mông hắn. Tô Vạn tức tối hét lớn: "Anh lại đánh tôi! Ngay cả ba tôi còn chưa bao giờ đánh tôi!" [1]

Hắc Hạt Tử tức giận nói, "Tôi đánh cậu lúc nào?"

Tô Vạn ôm mông nhảy xuống, "Vừa rồi!"

Vì vậy, ngày hôm sau, trên tay phải của ghế gỗ lê có thêm một câu, "Anh lại đánh tôi! Ngay cả ba tôi còn chưa bao giờ đánh tôi!" [1] bằng tiếng Nhật...

Đầu Hắc Hạt Tử lại bắt đầu đau, Tô Vạn đang hái hoa dại, bỗng nhiên nhìn thấy Hắc Hạt Tử ngã xuống, hoa dại trong tay bay tứ tán trên mặt đất, Tô Vạn kêu to tên Hắc Hạt Tử, giống như bay tới ôm lấy hắn, "Anh làm sao vậy, không có việc gì chứ!" Hắc Hạt Tử nhíu nhíu mày, "Không có việc gì, người già hay vậy, uống một chút nước nóng là được rồi."

Tô Vạn vẫn thường xuyên đi đi lại lại trên cây cầu, nó không ngừng được Tô Vạn gia cố, thân thể Hắc Hạt Tử ngày một xấu đi, vẫn là nằm trên ghế phơi nắng.

Mưa to, mây đen trên bầu trời bao phủ hòn đảo như đêm tối, Tô Vạn đội mưa chạy tới đẩy căn nhà gỗ của Hắc Hạt Tử ra, nước ướt át từ trên người nhỏ xuống ván gỗ làm ướt một mảnh, "Anh biết em thích anh đúng không?!"

"Vậy sao anh nỡ làm em buồn."

Hắc Hạt Tử suy yếu nằm ở trên giường, nâng tay vuốt ve giọt nước treo trên lông mi Tô Vạn, nhìn Tô Vạn trìu mến lẩm bẩm nói, "Bất đắc dĩ..."

Tô Vạn dùng hai tay cầm bàn tay to của Hắc Hạt Tử, hốc mắt đỏ hoe đáng thương cầu xin: "Vậy anh phải mau khỏe lại đó."

Hắc Hạt Tử yếu ớt nở nụ cười, đồng ý: "Không thành vấn đề..." Nói xong nhắm mắt lại, nhắm mắt lại, cũng không bao giờ mở ra nữa.

Tô Vạn ở trên đảo vừa đi vừa khóc, mưa to như kim đâm vào người, Tô Vạn không có chỗ đi... Cũng không biết nên làm gì...

Trên hòn đảo của Tô Vạn, sau ba ngày trời mưa, thời tiết nắng tốt, Tô Vạn chuyển ghế gỗ lê ra bên ngoài nằm phơi nắng trên ghế, nhìn lá thư Hắc Hạt Tử viết cho mình trên tay. Sau khi Hắc Hạt Tử rời đi, Tô Vạn rốt cuộc không chịu nổi đau buồn, mãi cho đến hôm nay mới có dũng khí mở ra, dưới ánh mặt trời cẩn thận mở tờ giấy ra, bên trong viết dày đặc một đống vô nghĩa, ngoại trừ nói mình là một tên ngốc ra, còn có một câu viết như thế này "Thật ra tôi biết rồi... Tôi không thể đáp lại cậu, xin lỗi." , một câu không đầu không đuôi xen lẫn trong một đống vô nghĩa, nước mắt Tô Vạn bất chợt ứa ra, nằm trên ghế, dùng thư che nước mắt không ngừng chảy xuống từ khóe mắt...

Tô Vạn vuốt chiếc ghế, tay dựa bên trái có khắc "Xuất kích!" [2] bằng tiếng Nhật, có một phông chữ mạnh mẽ bên cạnh dòng chữ "Đồ ngốc! Đừng khắc nữa!" Sau đó, cậu lại khắc trả lời, "Anh mới là đồ ngốc ấy! Cứ khắc!" Cuộc trò chuyện được khắc đầy tay ghế, lít nha lít nhít. Nước mắt Tô Vạn lại chảy ra, cậu ngồi xổm bên cạnh ghế dựa, trong mắt tràn đầy thâm tình lại thành kính hôn lên tay ghế, tay nắm chặt tay ghế, đầu tựa lên ghế, từng giọt nước mắt lớn thấm vào bùn đất, giống như lúc trước ngồi bên cạnh Hắc Hạt Tử len lén nhìn hắn tựa vào ghế ngủ trưa.



—— Hết ——

[1] "Anh lại đánh tôi! Ngay cả ba tôi còn chưa bao giờ đánh tôi!"—— Một trong những lời thoại kinh điển của nhân vật Amuro, nhân vật chính của phần Gundam đầu tiên.

[2] "Xuất kích!" - Lời thoại thường được dùng khi người lái Gundam xuất phát trong phim.

ps: Nếu Hắc Hạt Tử nói sớm hơn, Tô Vạn đã có thể ôm hắn.

--------------------

Tác giả: Hắc Hạt Tử đã trả tiền điện nước

Nguồn: https://1094748606.lofter.com/post/1d7012d1_ef41bccb

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro