Cố hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lời tác giả: nội dung chính là hai người cãi nhau, Tô Vạn chạy về nhà, sau đó người nào đó mỗi ngày đều từ ban công đi vào "thỉnh cầu" cậu quay về 


"Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện," người đàn ông bên ngoài cửa kính nói, hắn ngồi xổm nhìn tôi ở phía bên kia tấm kính, "sẽ làm cho cậu nghĩ về ..."

"Không cần!" Tôi lập tức lên tiếng cắt ngang hắn, cửa kính vừa kéo ra, nhiệt độ buổi tối mùa hè từ khe cửa chen vào, tôi cảm thấy mình giống như đang đứng ở cửa phòng tắm xông hơi, ngay cả hô hấp cũng dồn dập theo, "Không cần." Tôi lặp lại một lần nữa, chưa kịp nói lời từ chối tiếp theo thì đèn trong phòng đột nhiên tắt ngấm không báo trước.

Máy điều hòa cũng theo đó mà dừng hoạt động, quạt máy phát ra tiếng ù ù cuối cùng, tôi lập tức nghe thấy mẹ ở dưới lầu gọi tôi một tiếng, tôi quay đầu cẩn thận xác định động tĩnh đến từ tầng một, không để ý cửa ở ban công đã bị đẩy ra, sư phụ tôi nghiêng người chen vào, anh ta nói: "Tôi vào ngồi một lúc."

Bình thường sẽ không ai tiếp đãi khách đến nhà như thế này, mà tôi cũng không có tâm trạng để tiếp đãi anh ta, nhìn anh ta tự mình kéo ghế trước bàn ngồi lên, đồ đạc trong phòng đều được làm bằng gỗ nguyên khối, phong cách thẩm mỹ của ba tôi, có dấu vết của sự giản dị trong không khí cổ xưa, thật sự không phù hợp với phong cách trẻ trung của tôi, tôi đã ngồi vào chiếc bàn này không biết bao nhiêu lần, nghĩ về tương lai của nó, vật liệu nặng nề mà dày cộp như vậy, có thể dùng khoảng một trăm năm, con trai tôi, con của con trai tôi, có lẽ đều sẽ học ở trước cái bàn này.

Nhưng bây giờ anh ta ngồi đó, khung cảnh lại hài hòa đến kỳ lạ, tôi thiếu chút nữa bật cười, có lẽ để ý biểu cảm trên mặt tôi có phần quái dị, anh ta nghiêng đầu liếc nhìn tôi, hỏi: "Sao vậy? Cái ghế này không thể ngồi sao?"

Tôi phải thừa nhận, khi anh ta nói chuyện với tôi như vậy, tôi không thể kiềm chế tình cảm của mình dành cho anh ta, những cuộc cãi vã, những cảm xúc như giận hờn và bất lực dường như có thể tạm thời bị bỏ lại phía sau, miễn là anh ta để lộ ra loại biểu cảm này, tình cảm của tôi dành cho anh ta sẽ trở lại.

Vì vậy, tôi không thể không quay mặt đi, không nhìn anh ta,

Giống như mấy lời bài hát giả tạo, số phận của chúng tôi đã vướng vào nhau từ lâu, từ ngày đầu gặp anh ta, đã định trước thời điểm này ngày hôm nay, tôi trở lại bên giường, dưới chân là cái vali đang mở, nó đã nằm ở đó rất lâu, trong ba ngày liên tiếp sư phụ tôi leo lên ban công, anh ta nhìn qua cửa kính, nhìn thấy cái vali đang mở, bên trong hành lý lộn xộn.

Khó có thể giải thích tại sao tôi không cất nó đi rồi dựng nó dậy.

"Anh có muốn hút thuốc không?" Tôi đột nhiên mở miệng.

Sau khi trưởng thành rất nhiều chuyện tôi học được từ anh ấy, rất nhiều lần đầu tiên, có ý nghĩa hoặc vô nghĩa,tôi cứ ngỡ rằng mình đã quên, nhưng đến một thời điểm không đúng lúc nào đó, chúng lại đột nhiên xuất hiện, nhắc nhở tôi một số sự thật không thể bỏ qua, Lê Thốc từng cá cược với tôi, cậu ta không tiếc dùng 500 tệ, cá tôi sẽ bị đánh chết chỉ trong vòng chưa đầy một tuần sau khi chuyển đến tứ hợp viện ở, hiển nhiên cậu ta thua triệt để.

Tôi không ngờ mình sẽ thắng ván cược này.

Chúng tôi khác nhau như vậy, tràn ngập mâu thuẫn, anh ta sẽ dùng tiếng Đức đọc thơ cổ quái sau khi uống say, cũng sẽ giống như một người trưởng thành cổ hủ, trêu chọc khinh thường những sở thích nhỏ của tôi, có đôi khi tôi dùng gối ấn lên mặt anh ta, muốn chặn cái miệng lải nhải kia, anh ta chẳng những sẽ không tức giận, ngược lại đưa tay ôm lấy tôi.

Mối quan hệ này bắt đầu như thế nào? Vào đêm giao thừa năm nào đó, tôi lẻn ra khỏi nhà, chạy xe đạp xông vào tứ hợp viện của anh ta, anh ta đứng ở giữa sân, đang ngửa đầu nhìn pháo hoa trên đỉnh đầu không ngừng nổ tung, tôi nhớ chính mình nhào vào lòng anh ta, ôm chặt cổ anh ta.

Khoảnh khắc đó tôi tuyệt đối không phải muốn siết cổ anh ta.

Bí mật của tôi đã bị bại lộ, bây giờ thành phố Bắc Kinh không còn có thể bắn pháo hoa nữa.

Giống như một thời đại chậm rãi hạ màn, tôi thậm chí có thể nghe thấy tiếng hát trầm ấm, được hát bằng nhịp đập của trái tim mình.

Tôi châm điếu thuốc trên tay, nhớ tới những gì anh ta nói, anh ta đã đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều người, anh ta nói anh ta giống như một con chó hoang, mỗi bước đi trên thế gian là con đường tha hương, anh ta rất thiếu tiền, nhưng không tiêu tiền, anh ta nói xin lỗi, anh ta nói tôi yêu cậu, anh ta nói xưa nay chưa từng có được, cũng không quan trọng nếu mất đi. Anh ta nói anh ta muốn trở về cố hương của mình, anh ta nói tôi là cố hương của anh ta.

Anh ta nói rất nhiều thứ, tự mâu thuẫn mà lại hoang đường buồn cười, ai tin thì chính là kẻ ngốc.

Các thiết bị điện trong phòng đồng loạt phát ra tiếng vang, đèn chùm trên đỉnh đầu lập tức sáng lên, có tiếng gọi tới, trước bàn đối diện tôi cũng không có người, tôi ngồi ở chỗ đó hút xong điếu thuốc trong tay, mới nhớ ra, anh ta đã sớm rời đi.

Tôi có thể biết anh ta đã đi đâu, nhưng tôi không muốn nói những từ đó.

Cánh cửa ở ban công đóng chặt, cứ như chưa từng có người tới, tôi đóng vali lại, để nó đứng ở cửa.

Ngày mai, ngay ngày mai.

Tôi thầm nhủ trong lòng.


----------------

Tác giả: Yết Mặc

Nguồn: https://jiemomomomo.lofter.com/post/1d1bb646_1cb992cc0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro