Dăm ba điều về chim tu hú chiếm tổ của chim ác là

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Tô Vạn mới bắt đầu học y, cứ hai đến ba ngày lại chạy đến tứ hợp viện của Hắc Hạt Tử. Lý do là ký túc xá quá ồn ào còn nhà thì quá xa. Cũng may trường của cậu không kiểm tra giường vào ban đêm.

Hắc Hạt Tử cũng không ngạc nhiên, chương trình học cơ bản nhất của sinh viên năm nhất trường y cũng chính là giải phẫu người, cùng với một ít thí nghiệm sinh học của bộ môn sinh lý. Chỉ cần người thực hành không phải là đồ tể bẩm sinh, người bình thường ít nhiều cũng sẽ cần một khoảng thời gian để thích ứng với mấy chuyện này.

Chẳng qua Tô Vạn trước khi học y đã được tên biến thái Ngô Tà cho tiếp xúc mặt đối mặt với mấy thi thể, tố chất tâm lý quả thật mạnh rất nhiều hơn những sinh viên bình thường chỉ biết làm đề thi, ít nhất trong phòng giải phẫu người có thể mặt không đổi sắc đối với mùi vị đặc thù kia, cũng không bị dọa đến mức một tuần không ăn được thịt.

Vào một buổi tối, Tô Vạn vừa vào cửa, lông mày của Hắc Hạt Tử liền nhíu lại.

"Tiểu tử, có biết mùi trên người cậu nồng nặc lắm không? Ở ký túc xá không tốt hay sao, phải lên ghế sofa nhà tôi ngủ?" Hắc Hạt Tử chặn Tô Vạn ở cửa nhà bếp, túm cổ áo cậu hỏi.

Tính tình Tô Vạn cũng tốt, trước tiên giơ tay lên ngửi ngửi chính mình, cũng khó chịu đến nhíu mày. "Ồ, cái mùi formalin này..." Sau đó cậu ngẩng đầu lên, vô cùng áy náy nói: "Sư phụ, bình thường sau lớp giải phẫu, em đều tắm rửa rồi mới tới, hôm nay có một nữ sinh ở lớp giải phẫu nôn ra mất nước, em đưa cô ấy đến phòng y tế xong liền chạy tới, em sắp đói chết rồi, có thể để cho em lấp đầy bụng rồi hãy giáo huấn được không?"

Hắc Hạt Tử buông cậu ra, không còn cách nào khác đành nhường đường cho cậu. Quay vào nhà tìm cho đứa nhỏ tả tơi này một bộ quần áo cũ không mặc, định là để cho cậu ăn cơm xong thì nhanh chóng đi tắm.

Đợi đến khi Tô Vạn tắm rửa xong, cầm khăn lau tóc đi ra, đã hơn mười giờ. Thấy Hắc Hạt Tử đang cầm cuốn tập ghi chép trong ba lô của cậu, trông vô cùng hứng thú.

Hắc Hạt Tử quay đầu nhìn Tô Vạn: "Giảng viên giải phẫu người nghiêm khắc lắm à?"

Tô Vạn nghĩ ngợi một chút: "Cũng bình thường, chỉ là hơi biến thái, nhất định bắt bọn em phải chỉ vào người mình tìm xương cho ông ấy xem."

Hắc Hạt Tử nhướng mày: "Ồ? "

Tô Vạn vươn tay, chỉ xương ngón tay mình nói: "Ví dụ như khối xương cổ tay này, hàng trên có xương thuyền, chính là phải học như vậy."

Hắc Hạt Tử khép cuốn tập lại đưa cho Tô Vạn: "Vậy không tốt sao? Đợi đến khi cậu có thể vừa nhìn thấy một người đã có thể lập tức miêu tả ra kết cấu giải phẫu của hắn, coi như là đã học thành tài."

Tô Vạn lắc đầu, không biết ý là không đồng ý với Hắc Hạt Tử hay là không đồng ý với phương thức giáo dục này.

Hắc Hạt Tử cũng không tiếp tục nói chuyện này nữa, mà chuyển đề tài: "Tôi từng hứa dạy cậu chút gì đó, nếu cậu hứng thú học y, vậy để tôi dạy thêm cậu chút kiến thức chợ đen đi." Sau đó đưa tay vào hư không hướng Tô Vạn chỉ một chút: "Sau này đến đây mang theo hai bộ quần áo tới còn thay giặt, chạy tới chạy lui như vậy cũng không tiện."

Tô Vạn gật đầu lia lịa, không khác gì cái biểu cảm ngoan ngoãn.jpg*

* là cái biểu cảm như này

Hắc Hạt Tử dạy ngoài sách, có rất nhiều thuật ngữ danh từ và công dụng thực tế chỉ có người giải phẫu chuyên nghiệp mới học đến, còn có điểm trí mạng, điểm yếu, điểm dễ phát bệnh ở các bộ phận khác nhau trên cơ thể con người.

Tô Vạn học rất nhanh, thời gian ở trường làm những công việc vô bổ ngày càng ngắn lại, thành tích lại tăng vọt. Sau đó, thời gian báo cáo với Hắc Hạt Tử cũng trở thành tần suất tương ứng với lịch học.

Mà Hắc Hạt Tử nhìn quần áo của Tô Vạn đã chiếm một nửa tủ quần áo, đột nhiên có chút đau trứng. Cảm thấy tiểu tử chết tiệt này thật sự càng ngày càng không khách khí với hắn.

Vào một buổi tối nọ, theo lý thuyết lẽ ra tối nay Tô Vạn sẽ tới, nhưng Hắc Hạt Tử chờ đến hơn mười một giờ vẫn chưa thấy người, liền gọi điện thoại cho tiểu đồ đệ của hắn, muốn nói nếu không tới hắn thì sẽ đi ngủ.

Không ngờ vừa kết nối đã nghe thấy tiếng ồn ào trong điện thoại, Tô Vạn nói: "Sư phụ? Có chuyện gì vậy?" Trong lòng Hắc Hạt Tử lộp bộp một tiếng. Giọng Tô Vạn có chút run rẩy, còn hơi thở gấp.

"Cậu đang ở đâu?" Hắc Hạt Tử vừa nói chuyện vừa cầm áo khoác đi ra ngoài.

Sau một hồi nói chuyện, hắn nghe Tô Vạn nói: "A, không có gì đâu, em đang hành hiệp trượng nghĩa bắt trộm, có điều chắc tối nay không kịp đến chỗ anh."

"Tôi đợi cậu ở cổng trường" Hắc Hạt Tử nói xong liền cúp điện thoại. Hắc Hạt Tử vừa nghe liền biết Tô Vạn đang nói dối, có lẽ là đang đánh nhau với ai đó, hắn rất hiểu tính tình của Tô Vạn, nếu như có thể tránh thì nhất định sẽ tránh, bởi vì hắn dạy cho cậu rất nhiều thứ trí mạng, một khi khống chế không tốt thật sự có thể xảy ra án mạng như chơi.

Hắc Hạt Tử cũng không biết tại sao mình lại quan tâm đến tiểu đồ đệ này như vậy, chuyện đánh nhau ẩu đả vốn là do hắn dạy, có thể là vì tiểu đồ đệ thân với hắn nhất, nên ở ngoài bị ăn đòn vẫn khiến hắn có chút xót.

Khi hắn ầm ầm chạy đến cổng trường Tô Vạn, thấy tiểu tử kia đang cầm điện thoại di động chơi game, hắn vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Tô Vạn nghe thấy tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc: "Sư phụ, anh đến đón em về sao?"

Hắc Hạt Tử nghẹn một chút, từ trên xuống dưới đánh giá đứa nhỏ trước mặt này một chút, phát hiện ngoại trừ khóe miệng có một vết bầm nhỏ ra thì không có gì đáng ngại, sau đó mới nghiêm mặt nói: "Ranh con, cậu không nói thật với tôi đúng không?"

Tô Vạn cười toe toét: "Sư phụ anh giỏi thật đấy, nhưng cũng không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, về nhà trước đi, em sẽ kể cho anh ở trên xe."

Quả nhiên, Tô Vạn là một đứa trẻ rất thông minh. Dăm ba câu liền khiến Hắc Hạt Tử hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Hóa ra tên trộm kia luôn nhìn thấy Tô Vạn ở cổng trường nhận chuyển phát nhanh và kiểm tra hàng hóa, biết cậu mua rất nhiều mô hình Gundam, nhất định là đại gia có tiền, liền thăm dò xem lúc nào bọn Tô Vạn không có ở ký túc xá để đột nhập vào trộm cắp, không ngờ lại đụng phải Tô Vạn lúc cậu trở về lấy đồ chuẩn bị đến chỗ Hắc Hạt Tử. Tô Vạn tay chân vẫn nhanh nhẹn, chỉ là bị bạn cùng phòng bên cạnh nghe tin chạy đến làm loạn, bị trúng một nắm đấm vào mặt.

Sau đó nhiều bạn học khác cũng đến giúp, thảo luận một chút, quyết định nhốt người vào phòng giải phẫu mẫu vật hai tiếng đồng hồ trước rồi mới đưa đến đồn cảnh sát.

Hắc Hạt Tử sau khi nghe xong có chút dở khóc dở cười: "Vậy mấy con Gundam của cậu không phải là không an toàn sao? Sao lại như vậy, không gửi về nhà được sao?"

"Không được, ngày nào em cũng phải nhìn thấy chúng mới được, đều là tiền cả đó." Tô Vạn lắc đầu, kiên quyết không đồng ý.

Hắc Hạt Tử suy nghĩ một chút: "Nếu đã vậy thì mang đến để chỗ tôi cũng được, dù sao ghế sofa nhà tôi cũng đã trở thành địa bàn của cậu rồi."

Tô Vạn kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu sau mới dùng sức gật đầu.

Đợi đến sau này, Hắc Hạt Tử rốt cục phát hiện địa bàn của mình trong nhà mình đã càng ngày càng nhỏ, hắn chậc chậc một tiếng, nhìn tiểu đồ đệ nằm trên sofa, nói: "Đồ đệ, cậu thật không biết xấu hổ, chỗ nào cũng là đồ của cậu, cứ như vậy tôi cũng không dám dẫn người về nhà."

Tô Vạn ngẩng đầu: "Sư phụ, đồ đệ cũng không phải cố ý, nếu không thì thế này, em tuy rằng không phải liễu yếu đào tơ, nhưng tốt xấu gì trời sinh cũng có chút nhan sắc, cho anh dùng làm ấm giường vẫn được, anh thấy thế nào?"

Hắc Hạt Tử vốn cũng nói đùa, cũng chỉ coi tiểu đồ đệ này có lẽ rốt cuộc đã chán ngủ trên sofa, muốn đổi chỗ ngủ.

Nhưng không ngờ, buổi tối đi ngủ Tô Vạn thật sự mặt dày mày dạn đi theo hắn cùng lên giường.

Sau đó liên tiếp như vậy mấy lần, mỗi lần tới Tô Vạn đều không còn muốn ngủ trên sofa nữa, Hắc Hạt Tử đuổi cậu, cậu liền nói cái gì "Sư phụ sao anh nỡ tổn thương tấm lòng của em như vậy", "Sư phụ anh không thể bội tình bạc nghĩa như thế", làm cho Hắc Hạt Tử vô cùng buồn bực.

Càng làm cho người ta đau đầu chính là, ranh con chết tiệt này nếu mất ngủ, cũng sẽ làm cho hắn không ngủ được, ở trên người hắn chọc loạn, hỏi hắn xương này là xương gì, khối kia là cơ bắp gì. Mắt thấy Tô Vạn chọc chọc muốn xảy ra chuyện, Hắc Hạt Tử vội vàng nắm lấy tay cậu, giọng điệu khó chịu nói: "Chơi đến nghiện rồi đúng không, tôi nhịn đã lâu chưa có chỗ xả. Cậu còn tiếp tục đụng tôi như vậy, tôi không quan tâm cậu là đồ đệ của tôi hay không."

Tô Vạn nhìn hắn, một lúc lâu sau không có phản ứng, Hắc Hạt Tử cho rằng rốt cục cậu cũng bị dọa, đang muốn buông tay ra, không nghĩ tới Tô Vạn đột nhiên tiến lên chặn môi hắn lại.

Hắc Hạt Tử cảm thấy lý trí của mình đột nhiên tán loạn không có quy tắc, đợi đến khi mũi tên đã lên dây, hắn khàn khàn hỏi Tô Vạn: "Ngày mai tỉnh lại cũng đừng hối hận đấy?" Câu trả lời của Tô Vạn là kéo đầu hắn xuống lần nữa bịt miệng lại. Ngay sau đó là một đêm bão táp.

Về sau rất nhiều lần hắn đều lấy chuyện này để trêu ghẹo tiểu đồ đệ như cậu. Tô Vạn cũng không phiền, nhẹ giọng nói với hắn: "Đó là kỹ thuật chim tu hú chiếm tổ của chim ác hiểu không! Từng bước thôn tính từng bước xâm chiếm có hiểu không!"

Hắc Hạt Tử bất đắc dĩ: "Thật ra tên trộm lần trước không hề liên quan gì đến mô hình gundam của cậu?"

Tô Vạn suy nghĩ một chút: "Cũng không phải, hắn ngược lại giúp em rất nhiều, nếu không em phải nói với anh là bạn cùng phòng của em làm hỏng có thể mượn chỗ của anh để cất hay không."

Hắc Hạt Tử 'Ồ' một tiếng thật dài, lập tức khiêng người lên ném vào trên giường trong nhà, chuyên tâm dạy dỗ tiểu đồ đệ của mình cái gì gọi là tôn sư trọng đạo.

Dù sao, đêm vẫn còn dài, có thể dạy rất nhiều thứ.


---------------

Tác giả: Võng Sách

Nguồn: https://wangshu116.lofter.com/post/1d593084_fa51f67

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro