Dâng Lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


09.29

"...... Chúng ta có thể thấy sự nhiệt tình của tất cả mọi người tại quảng trường, giống như bài hát, ta và tổ quốc ta.... "

"Không thể chia ly một khoảnh khắc nào!!!"

"Tiểu tử, ầm ĩ cái gì, đừng gián đoạn giấc ngủ trưa của tôi." Hạt Tử nhắm mắt ném gối từ trên giường bay tới đập chính xác vào đầu Tô Vạn, "Tắt TV đi, cậu bị bài hát này tẩy não mất rồi."

Tô Vạn lúng ta lúng túng gật đầu, sau khi tắt TV duỗi thắt lưng, vỗ vỗ mặt mới tỉnh táo lại.

Trường gần đây đang thực hiện loạt hoạt động "Thanh niên bày tỏ tình yêu với tổ quốc", mỗi ngày hát những bài ca ca ngợi quê hương đất nước, Tô Vạn vất vả lắm mới có một buổi trưa nhàn rỗi, trở lại cửa hàng kính ngủ trưa, lại mơ hồ nghe thấy một câu "Ta và tổ quốc ta" như phản xạ có điều kiện ở trên ghế sofa thẳng như cá chép, liền gào lên một tiếng.

May mà tiểu viện này cũng chỉ có hai thầy trò, nếu để người khác nghe được âm thanh này, có khi lại nghĩ đó là một chiến sĩ cách mạng đã bị tra tấn, vẫn dũng mãnh kiên cường, kêu gào Tổ quốc.

Tô Vạn lại không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ nhìn nhìn chiếc Hắc Nhãn Kính đang ngủ, ngơ ngác gãi gãi đầu, kéo chặt một khe hở trên rèm cửa sổ rồi đóng cửa đi ra ngoài.

Giữa trưa mặt trời chói mắt, trong viện lại yên tĩnh, đột nhiên từ trong phòng tối đi ra làm cho Tô Vạn bị choáng váng, tầm mắt mơ hồ trong một giây, cậu cơ hồ cho rằng mình đang ở sa mạc Ba Đan Cát Lâm, bên tai chỉ có tiếng ma sát của cát sỏi.

Cậu không phải cố ý liên tưởng đến sa mạc, Ba Đan Cát Lâm là chuyện mấy năm trước, Năm cuối của Tô Vạn rất bận rộn, vốn sẽ không nhắc đến những hồi ức xa xôi như vậy, chỉ là gần đây ——

Tình trạng của Hạt Tử không đúng lắm.



Trong việc đánh giá về Hắc Nhãn Kính, Tô Vạn tự tin sẽ không có ai hiểu rõ hắn hơn cậu.

Dù sao cũng những người đàn ông đã ngủ với nhau. Phải, chính là loại không trong sáng đó.

Nói đến lại thấy kỳ lạ, đến nay Tô Vạn cũng không rõ quan hệ giữa cậu và Hạt Tử rốt cuộc là chuyện gì nữa, có vẻ sau khi cậu trưởng thành, hormone hoạt động mạnh, vừa vặn hai người đều có thể ăn mặn, không kiêng kỵ, cô nam quả nam thuận theo tự nhiên, cứ như vậy lăn đến cùng một chỗ.

Nhưng ba bốn năm như vậy, nếu nói hai người bọn họ chỉ là bạn pháo*, Tô Vạn và Hạt Tử cũng chưa từng đi tìm người khác, nếu nói hai người bọn họ là người yêu, lại có hơi thiếu chút hương vị tình yêu. Dù sao, ngoại trừ thỉnh thoảng tụ tập gặp mặt một chút, khi Tô Vạn trở lại trường học, hai người bọn họ gần như mất liên lạc.

*cách gọi friend with benefit trong tiếng trung

"Tại sao không cho em đi? Không phải em cũng được coi là đã bước chân vào trong nghề này sao, anh ngay cả đấu cũng không cho em hạ, anh có đồ đệ để làm gì!"

Trong một hai năm đầu khi mới quen Hạt Tử, Tô Vạn nói ra những lời này không chỉ một lần, lần nào Hạt Tử cũng đáp lại rất thuyết phục: "Làm gì được? Tôi chỉ là một người làm kính thủ công, cũng không thấy cậu làm được công việc này?"

Hai cái đó đâu có giống nhau... Tô Vạn oán thầm, ai mà không biết cửa hàng nhỏ này của Hắc gia ngài chỉ là ngụy trang, nếu trông cậy vào việc chút tiền làm kính để nuôi sống gia đình thì sớm đã chết đói ở Bắc Kinh tấc đất tấc vàng này từ tám trăm năm trước.

Mấy chuyện tranh cãi nho nhỏ này về sau dần ít đi, Tô Vạn cũng không phải thật sự hứng thú với những chuyện đạo mộ, là một thanh niên tốt lớn lên dưới cờ đỏ, cậu vẫn rất tuân thủ pháp luật.

Nhưng tại sao lần nào cũng vẫn kêu ca trong lòng?

Đáp án này Tô Vạn thậm chí không cần tốn bao nhiêu công suy nghĩ, chỉ đơn giản là vì cậu muốn ở cùng một chỗ với sư phụ cậu mà thôi.



09.30

Trong kỳ nghỉ lễ Quốc khánh kéo dài bảy ngày, người ta nói rằng sinh viên tốt nghiệp rất bận rộn, nhưng những người không có ý định học tiếp lẫn có gia sản để thừa kế như Tô Vạn cũng không vội vàng với đợt tuyển dụng mùa thu, đột nhiên nhàn rỗi. Ba Tô Vạn vẫn bận rộn với công việc như trước, khoảng thời gian đi công tác nước ngoài nhớ tới con trai mình, sau khi đánh một khoản tiền tiêu vặt đáng kể chỉ dặn dò hai câu "Chú ý an toàn".

Tô Vạn nhạy bén nghe ra sự chần chờ trong giọng nói của ông già, sau khi truy hỏi, mới nghe được ông già ấp úng nói: "Vạn Vạn, bình thường... Bình thường được nghỉ con vẫn hay đến chỗ sư phụ con đúng không? "

Câu này hỏi có chút tế nhị.

Tô Vạn là con là con một trong gia đình nên ông già dù bận rộn đến đâu cũng sẽ không bỏ cậu qua một bên, chuyện cũ của Ba Đan Cát Lâm tuy rằng không biết rõ chi tiết, nhưng ít nhiều đã biết con trai nhà mình đã trải qua chuyện người thường nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Ông già cũng tự biết loại chuyện này bản thân không giúp được gì, chỉ có thể liên tục móc tiền tiêu vặt, tự nhiên cũng thản nhiên tiếp nhận sự tồn tại của vị sư phụ Hắc Nhãn Kính này, hơn nữa mình bận rộn công tác, có một người lớn có thể chiếu cố đứa nhỏ cũng là chuyện tốt.

Đương nhiên, Tô Vạn tuyệt đối không dám nói với người nhà rằng cậu đã được Hạt Tử chiếu cố đến mức nào.

Ba Tô Vạn biết quan hệ hai người rất tốt, kỳ nghỉ trước nếu như ông không về được, Tô Vạn sẽ đến chỗ Hạt Tử ăn Tết, ông cũng rất vui vẻ, hôm nay hỏi một câu như vậy, ngược lại có chút bất đắc dĩ.

Tô Vạn trong lòng đột nhiên căng thẳng, vẫn ra vẻ bình thản trả lời: "Đúng vậy, bằng không con đi đâu? Sao, anh ta có liên lạc với ba không? "

"Ừm... nghe hắn nói hình như có chuyện gì rất bận rộn, có lẽ phải đi xa, chỉ là không nói thời gian cụ thể..."

Lời này tuy mơ hồ lại khiến trong lòng Tô Vạn trầm xuống, từ "đi xa" này không phải là một từ may mắn giữa hai thầy trò họ.

Hơn nữa, cũng chính là từ này, khiến Tô Vạn nhận ra gần đây cậu cảm thấy Hạt Tử "không đúng" chỗ nào.



Lúc Hạt Tử trở về, thấy Tô Vạn đang hát nhạc đỏ, đeo tạp dề đi ra đi vào căn bếp nhỏ, quần áo vừa giặt xong đã được phơi trong sân, tình cảnh quen thuộc làm cho Hạt Tử theo thói quen trêu chọc một câu: "Là cô gái ốc sên* đang bận rộn sao?"


*Cô gái ốc sên là truyện cổ tích TQ nói về một cô gái có thể chui ra từ vỏ ốc nấu cơm làm việc nhà...

Tô Vạn cầm dao nấu ăn thò đầu ra nhìn hắn một cái, vẻ mặt có chút phức tạp, Hạt Tử đã rất lâu không đùa giỡn với cậu.

Trạng thái chiến tranh lạnh của hai người đã đến mức không thể giải thích được, vì ở Bắc Kinh nên trường của Tô Vạn rất nhiệt tình để cho toàn thể giáo viên và học sinh tổ chức sinh nhật lần thứ 70 của Tổ quốc, Tô Vạn bận rộn đến mức trong đầu đều là "Ta và tổ quốc ta", cũng không để ý đến chút chuyện tình cảm cá nhân này, bây giờ rảnh rỗi mới chợt nhớ đến.

Nhưng Tô Vạn cẩn thận hồi tưởng lại, vẫn không nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, trước kia cũng không phải chưa từng có lúc hai người đều bận rộn, nhưng vẫn sẽ ở bên nhau một chút, thân mật một phen tự nhiên cũng cứ như vậy mà làm hoà, chỉ là lần này, Hạt Tử hình như đột nhiên mất hứng thú.

Không phải hắn không thích Tô Vạn —— được rồi, cậu thừa nhận cậu vẫn chưa biết Hạt Tử rốt cuộc có thích mình hay không —— nhưng Hạt Tử rốt cục đã thể hiện một chút tính khí mà hắn nên có ở tuổi tác của hắn.

Thờ ơ.

Nhưng đây vốn là thứ khó có khả năng xuất hiện trên người Hạt Tử!

Tô Vạn cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ lão lưu manh này mắc phải bệnh gì, cuối cùng cũng đã mù rồi? Nhưng nhìn lúc hắn huấn luyện hàng ngày, thân thủ không có nửa phần sa sút, vẫn có thể dễ dàng đánh cậu hôn đất.

Tô Vạn đành phải cố nén nỗi sợ hãi sâu trong lòng, nghe được câu hỏi cũng chỉ dùng giọng điệu bình thường đáp lại: "Dù sao cũng là một ngày trọng đại, em dọn dẹp nhà cửa một chút, tối mai nấu thêm mấy món ăn, cùng nhau ăn mừng sinh nhật mẹ Tổ quốc?"

Hạt Tử trầm mặc một lát, nhìn con dao trong tay Tô Vạn, nói: "Cậu không nói, tôi còn tưởng cậu định lấy tôi tế trời."



10.01

Tô Vạn vốn muốn đến quảng trường xem duyệt binh, Hạt Tử sờ sờ đầu, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn cậu: "Nếu như không lên được môn lâu, không bằng ở nhà xem trên TV còn rõ hơn."

Tô Vạn sờ ngực, tự an ủi: "Quên đi, chỉ cần tấm lòng của em vẫn hướng về mẹ Tổ quốc là được rồi."

Hai người buổi sáng xem xong toàn bộ quá trình duyệt binh, buổi tối đi theo xem tiệc liên hoan, Tô Vạn buồn bực uống rượu, đột nhiên hỏi một câu: "Sư phụ, anh lớn hơn mẹ Tổ quốc của chúng ta bao nhiêu tuổi?"

Hạt Tử sững sờ trước câu hỏi của cậu, lắc đầu nói: "Không thể hỏi như vậy, thật bất lịch sự. Tuy nhiên, lúc tôi còn bé đã đến môn lâu, trong cung vẫn còn có chủ nhân. "

Tô Vạn bấm ngón tay tính toán trong chốc lát, lại buồn bực uống thêm một chén rượu, nói: "Thật sự là đúng là đồ cổ, may mà những linh kiện này của anh vẫn còn hoạt động tốt."

Tô Vạn tửu lượng không cao, lúc nói ra lời này đã dựa vào bàn trà, bởi vì khoanh chân ngồi trên thảm, Hạt Tử đối diện từ trên cao nhìn xuống, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy ửng đỏ trên mặt cậu dần dần theo cổ đi xuống, vào cổ áo.

Hết lần này tới lần khác Tô Vạn còn rất không thành thật nhìn hắn, tầm mắt lắc lư trên người hắn một vòng, có ý gì đó.

Nhưng Hạt Tử không hề bị lay chuyển, chỉ tùy ý nhếch khóe miệng một chút, dựa vào sofa đơn xem TV, không lên tiếng.

Rõ ràng đó là một hành vi không bình thường, Tô Vạn lại hoảng hốt, nếu như là trước đây, Tô Vạn trần trụi trêu chọc hắn như vậy, lúc này đã bị đưa lên giường rồi.

Vòng vo không được, xem ra chỉ có thể xài biện pháp mạnh, Tô Vạn buồn bực uống thêm một chén rượu, đứng dậy thuần thục tháo kính râm của Hạt Tử xuống, thừa dịp hắn híp mắt trong nháy mắt ngồi lên đùi, cúi đầu hôn một cái: "Tề tiên sinh sao vậy, không vui sao?"

Hạt Tử chớp chớp mắt, ánh đèn trong nhà cũng không thể gọi là sáng, cũng không tốn thời gian để thích ứng, chỉ là một đôi mắt đen có chút mất tự nhiên, Tô Vạn nhìn thấy, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy chua xót.

"Không có việc gì," Hạt Tử dừng một chút, có vẻ như đang cân nhắc từng câu, "Chỉ là hơi mệt thôi."

Mẹ kiếp, họ Tề cũng sẽ có lúc nói mệt mỏi sao? Hơn nữa từ lúc nào hắn nói chuyện với mình cũng cần phải cân nhắc từ ngữ?!

Tô Vạn sợ hãi, cúi đầu nhìn một chút, thật cẩn thận hỏi: "Sư phụ, anh có phải ở bên ngoài có chó khác —— ý tôi là, tiểu đồ đệ đáng yêu nào khác không? "

Hạt Tử bật cười, vỗ vỗ mông Tô Vạn: "Cậu đang nghĩ gì vậy, tôi thật sự có việc bận."

"Ồ, còn tưởng rằng anh ở bên ngoài mệt mỏi, về nhà không giao được tiền lương." Tô Vạn say xỉn, nói năng cũng càng ngày càng tùy tiện, không chú ý tới vẻ mặt của Hạt Tử, tự mình tiếp tục huyênh thuyên, "Nhưng gần đây em và sư huynh có liên lạc qua, hắn và vị tiểu ca nhà hắn ở Phúc Kiến rất tốt, không có ý định rời núi, ngoại trừ hai vị đại lão kia, còn có công việc gì có thể làm cho anh mệt thành như vậy? Thịt tươi ngon như vậy anh cũng không muốn cắn một miếng."

Đêm thu ở Bắc Kinh trời đã trở lạnh, nhưng trong một tấc vuông này là cái nóng không thể kiềm nén được.

Hơi rượu phả ra giữa môi và răng của hai người, hai thân thể gần gũi quấn quít dường như là chuyện đương nhiên, chỉ là khi Tô Vạn hôn xuống bên môi đối phương, Hạt Tử thở dài, đỡ người từ trong ngực ngồi thẳng, chậm rãi nói: "Tô Vạn, có một chuyện, cậu phải biết."



"Có chuyện gì to tát đâu... " Tô Vạn cảm thấy đầu có hơi chóng mặt, "Việc em tốt nghiệp có ảnh hưởng gì đến anh không? Hơn nữa anh lớn tuổi cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, chúc anh sống lâu trăm tuổi đều là mắng anh, sao đột nhiên nhắc tới cái này, cứ như thể em tốt nghiệp nên không thể sống với ông già cô đơn được nữa."

Hạt Tử không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, nhìn Tô Vạn chậm rãi thu hồi vẻ mặt giả ngu, mím môi, cố gắng cười hỏi: "Tình huống gì vậy, anh không phải thật sự sẽ chết chứ?"

Lời còn chưa dứt, vành mắt Tô Vạn đã đỏ lên.



10.02

"Có phải cậu vẫn luôn có ý kiến với tôi, âm thầm làm trò tiểu nhân, mỗi lần nhìn thấy tôi đều ở trong lòng chúc sống lâu trăm tuổi?" Hạt Tử đứng bên cửa sổ lười biếng hút thuốc, một tay cầm lấy gậy gõ gõ mông Tô Vạn, "Chống đẩy phải làm nghiêm túc, làm không chuẩn không tính, bao nhiêu cái rồi? "

"...... Năm mươi bảy..."

Tô Vạn cắn răng, mồ hôi theo động tác phập phồng nện trên mặt đất, thở hổn hển nói: "Sao có thể trách em, chính anh nói lời có nghĩa khác, giống như cái gì sinh ly tử biệt..."

Cuộc nói chuyện tối hôm qua kết thúc bằng việc Tô Vạn bị đánh vào đầu, lại bởi vì Tô Vạn say rượu, bị đánh nên cảm thấy oan uổng, treo trên người Hạt Tử lẩm bẩm không ngừng, Hạt Tử có lòng muốn giải thích vài câu với cậu cũng không thành công, đành phải dỗ đi ngủ, sáng sớm hôm sau bởi vì "bất kính với tôn sư" nên bị bắt đi chống đẩy.

"Với tư cách là trưởng bối, tôi cần nhắc nhở cậu hãy lựa chọn đúng đắn trước ngã rẽ của cuộc đời ——"

"Sáu mươi tám, sáu mươi chín, bảy mươi ——" Tô Vạn đếm xong, cánh tay mềm nhũn nằm sấp trên mặt đất, phất phất tay ngắt lời của Hạt Tử, "Anh dẹp đi, lúc ngủ với em sao không nghĩ tới thân phận trưởng bối!"

Hạt Tử thản nhiên: "Các nguyên lý triết học của Marx cho chúng ta biết rằng thế giới đang thay đổi, và các vấn đề cụ thể được phân tích chi tiết"

Tô Vạn xoay người nằm thẳng, điều chỉnh lại hô hấp, một tay nắm lấy cổ chân Hạt Tử: "Cho anh một cơ hội để nghiêm túc, anh định chia tay với em sao?"

Hạt Tử nhướng mày, cúi đầu nhìn cậu: "Cậu có chắc muốn dùng từ này không?"

"Vậy... Chấm dứt mối quan hệ bạn pháo?"

"...... Vẫn nên dùng từ trước đi."

Tô Vạn theo bản năng siết chặt lực trên tay nói: "Tại sao? Em thấy tình cảm của chúng ta rất tốt ... phải không...?"

Lời này chính cậu nói ra cũng có vài phần do dự, tình cảm? Cậu đã bao giờ nói chuyện tình cảm với Hạt Tử chưa?

Hạt Tử nhìn ra nguyên nhân cậu do dự, cười cười, vừa chuyển giọng cảm khái nói: "Trong nháy mắt đã là kỷ niệm bảy mươi năm."

"Cho nên anh bảo em làm bảy mươi cái chống đẩy làm quà sinh nhật sao, em cảm thấy mẹ Tổ quốc sẽ không muốn món quà muộn này." Tô Vạn tuy rằng nhận lời của hắn, nhưng không bỏ qua đề tài trước đó, "Nói cho cùng vẫn là vấn đề chênh lệch tuổi tác, em nghĩ em đã nói rõ rồi, em căn bản không bận tâm chuyện này. "

Hạt Tử gật đầu, ra hiệu là hắn biết, rồi lại lắc đầu: "Nhưng tôi quan tâm. "



10.04

Ngô Tà:... Cậu có gì nói thẳng, quanh co lòng vòng hỏi thăm nhiều chuyện của tiểu ca làm gì?

Tô Vạn: Tôi không quanh co hỏi thăm anh ta, là thực sự muốn hỏi anh rể sức khỏe có tốt không. Sư phụ chúng ta không phải là cùng loại thể chất với anh ta sao? Tuy nói nhiều năm như vậy không thấy thay đổi, nhưng bọn họ thật sự sẽ không già đi sao?

Ngô Tà: Sao, Hạt Tử không thể thỏa mãn cậu?

Tô Vạn: ... Bàn gia, bác trả lại điện thoại cho sư huynh của cháu được không?

Ngô Tà: Đừng nghe Bàn Tử nói bậy.

Ngô Tà: Hạt Tử gần đây sức khỏe không tốt?

Ngô Tà: Già vẫn sẽ già đi, chỉ là quá trình lão hóa rất chậm chạp, hơn nữa bề ngoài không lộ ra

Ngô Tà: Chuyện này trước kia không phải cậu đã nghiên cứu sao? Đến một thời điểm nhất định, các chức năng của cơ thể nhất định sẽ có suy giảm trên phạm vi lớn.

Tô Vạn: Tôi đã nghiên cứu qua, nhưng hai người họ không nên ở độ tuổi này ...

Ngô Tà: Hắn khẳng định có chó khác, không còn hứng thú với cậu nữa rồi

Tô Vạn: Bàn gia!

Ngô Tà: (giọng nói chuyển thành tin nhắn) Được được không nói vấn đề này nữa, nhân lúc Thiên Chân đi nấu cơm, tôi dặn dò cậu vài câu cơ mật

Ngô Tà: (giọng nói chuyển thành tin nhắn) Không phải cậu sắp tốt nghiệp sao, cậu nghĩ xem, cậu rất tốt, thuận buồm xuôi dốc, còn hắn ta là một người mù, rõ ràng là một ông già cô đơn thiếu cảm giác an toàn, đây là muốn có danh phận với cậu!

Ngô Tà: (Giọng nói chuyển thành tin nhắn) Hai người ở bên nhau mấy năm rồi phải không? Cũng không thấy các ngươi tuyên bố, cũng không mời tôi ăn cơm, giấu diếm, ngược lại giống như là chồng hờ vợ tạm vậy

Ngô Tà: (giọng nói chuyển thành tin nhắn) Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng nhìn tiểu ca trầm mặc ít nói, ăn dấm giận dỗi thì tôi thật sự cũng không biết làm sao, Thiên Chân dỗ phát là xong! Hiểu tôi muốn nói gì không?

Ngô Tà: (giọng nói chuyển thành văn bản) Không nói nữa, tôi phải xóa lịch sử trò chuyện, cậu cũng đừng nói với tiểu ca.

Tô Vạn cầm điện thoại di động tâm trạng phức tạp, trong lòng tự nhủ Hạt Tử nhìn thế nào cũng không giống một ông già cô đơn, khoác một cái áo da là có thể đi bar nhảy rồi.

Quên đi, chữa ngựa chết như ngựa sống.



10.05

"Lễ bái sư?!"

Sự ngạc nhiên của Hạt Tử không phải là giả, tuy hắn nói là thu Tô Vạn làm đồ đệ, nhưng cũng không quá chú ý đến quy củ sư môn, thậm chí có thể nói sư phụ như mình, Tô Vạn nguyện ý nhận thì nhận, không muốn nhận thì thôi, dù sao hai người cũng không tính là thầy trò nghiêm túc.

Tô Vạn nghiêm nghị gật đầu: "Đúng vậy, tốt xấu gì cũng là thầy trò —— không đúng, lời này hình như là nói lúc chia tay... Ừm, ý em là, tình thầy trò ở đây, dù sao em cũng phải thể hiện... Hình như chỗ nào đó không đúng..."

Tô Vạn càng nói thanh âm càng nhỏ, cuối cùng đành cúi đầu ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau đó cậu suy nghĩ một chút, danh phận hai người nói như thế nào cũng là bắt đầu từ thầy trò, trực tiếp lấy thân phận người yêu tặng quà có phải tiến triển quá nhanh hay không?

Hơn nữa, cũng chỉ có danh nghĩa thầy trò, là Hạt Tử sẽ không cự tuyệt. Điểm này ở trong lòng Tô Vạn cũng mơ hồ biến mất.

"Theo truyền thống, cần phải dâng sáu loại lễ vật trong lễ bái sư, còn lại tùy ý, nhưng đó cũng là chuyện của cổ nhân, dù sao chúng ta không chuyên nghiệp." Hạt Tử nhìn ra được chút tâm tư nhỏ bé của Tô Vạn, cũng không kinh ngạc, chậm rãi nói.

Kho kiến thức của Hạt Tử cũng rất kỳ quái, có đôi khi giống như hậu nhân bát kỳ dưới hoàng thành, con cháu ăn chơi trác táng không học không nghề, có đôi khi giống như thanh niên du học với học thức uyên bác, thiên văn địa lý đều đã đọc qua.

Tô Vạn ở điểm này ngược lại rất giống hắn, nghe vậy liền gật gật đầu: "Cái này em biết, cho nên ngoại trừ sáu lễ vật kia, em còn tính chuẩn bị thêm một bộ sờ kim phù!"

"Sờ kim phù*? Cậu định lấy nó đâu ra?"

*bùa để đẩy lùi mấy thứ tà môn, được dùng trong Ma thổi đèn

"Tìm Bàn gia, bác ấy nói —— à, ý tôi là, bác ấy hẳn là có thông tin..."

Hạt Tử bất đắc dĩ: "Tôi cũng không phải là anh ta, cả ngày chạy trốn trong mộ, công việc của ta chính xác mà nói, hẳn là gọi là thám hiểm, chẳng qua thỉnh thoảng thăm dò đến khu cấm mà thôi."

Tô Vạn lười chửi bới, trong lòng tràn đầy cảm giác uất ức vì bị từ chối, khi nghe được Hạt Tử bảo cậu không cần phải làm mấy thứ này, thậm chí tự hướng nơi hẻo lánh nằm co quắp một góc: "Vậy anh muốn em làm gì, làm bạn trai anh lại muốn chia tay, làm đồ đệ anh lại ghét bỏ, tại sao lại khó khăn như vậy..."

"Cậu hình như có hiểu lầm gì về tôi, hơn nữa——"

"Em chính là không chịu được việc anh so đo chút chênh lệch tuổi tác với em!" Tô Vạn tức giận ngồi dậy, "Muốn nói em thích tiền của anh, anh còn không giàu bằng em, muốn nói em coi trọng khuôn mặt kia của anh, em tốt xấu gì cũng là một trong những bông hoa trong trường, không xứng với anh sao?! Anh đơn giản là cảm thấy em tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cảm thấy em chỉ là đang phí thời gian làm chuyện ngu xuẩn thôi, nói cho cùng vẫn là không thích em!"

Bao nhiêu ấm ức tức giận mấy ngày nay Tô Vạn phát ra sạch, vành mắt đỏ không thể nén lại được, muốn quay đầu không thèm nhìn Hạt Tử nữa, lại bị người ta xách lên từ trong góc, vén phần tóc mái lộn xộn, in một nụ hôn trấn an.

"Không phải như vậy, là tôi thích cậu, cho nên không muốn để cho cậu sau này bị oan ức."



10.07

"Quân sinh tôi chưa sinh, tôi sinh quân đã già, loại lời này nghe một chút là được rồi, đừng để trong lòng, nếu tôi quan tâm loại chuyện này, chỉ riêng phần quá khứ của tiểu ca cũng đã có thể dìm chết tôi. Dĩ nhiên là có tiếc nuối, nhưng mà người sống cả đời vốn không có ai bỏ qua cách nói của ai, mọi người đều có vị trí riêng của mình, có thể gặp gỡ đã không hề dễ dàng. Về phần sau này, trong cuộc sống hữu hạn của tôi, tôi sẽ luôn yêu hắn, vậy là đủ rồi."

Khi Tô Vạn vừa mới chuyển vào tiệm kính các đây vài năm, cũng là lúc phát hiện Ngô Tà và Trương Khởi Linh rất thân thiết, mượn quan hệ sư huynh đệ buôn chuyện một phen, Ngô Tà cũng là một người tốt tính, không phải là quá khép kín với chuyện riêng tư, Tô Vạn muốn biết cũng nói cho biết.

Khi được hỏi chênh lệch tuổi tác cực lớn giữa hắn và Trương Khởi Linh, lời của Ngô Tà quả thực đã khiến cậu xúc động một chút, chỉ là khi đó cậu không nghĩ tới, có một ngày mình cũng sẽ gặp phải vấn đề này.



"Lễ bái sư vẫn là tiếp tục, chỉ là đổi lại lễ vật thôi " Tô Vạn chỉnh lại cà vạt của mình, ở trước gương mặc quần áo xoay người nhìn một chút, "Sư phụ, anh cảm thấy bộ này thế nào? "

Hạt Tử cao hơn cậu nửa cái đầu, đứng ở phía sau tầm mắt không hề che khuất, tùy ý đánh giá thân hình cao ngất của người trẻ tuổi trong gương, một lúc lâu sau mới hỏi: "Sao đột nhiên nghĩ tới chuyện mặc âu phục? "

Tô Vạn dường như không để ý: "Không phải nói sắp tốt nghiệp sao, dù sao cũng phải đổi một bộ cho ra dáng. Vừa lúc anh muốn ra ngoài, cho anh một món quà, để cho anh bên ngoài nghĩ đến em nhiều hơn."

Thân hình nảy nở cơ hồ không còn hơi thở của sự ngây ngô nữa, không giấu được vẻ anh tuấn dưới lớp quần áo, âu phục lại là loại được thiết kế riêng, móc ra vòng eo mỏng manh khi xoay người sang một bên, mông bị quần âu thẳng tắp quấn lấy, Hạt Tử thấy vậy thở dài, tầm mắt từ trên hai cái chân dài đảo qua, lại bất đắc dĩ dời đi: "Cậu không định cũng tặng tôi một bộ chứ?"

Sắc mặt Tô Vạn bỗng dưng đỏ lên, mím môi nhỏ giọng nói: "Nói như vậy cũng được..."

Hạt Tử duỗi tay, trong lòng tự nhủ mặc đồ đôi âu phục loại đồ vật quỷ quái này, thôi thì cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận: "Được rồi, cầm ra để tôi thử xem? "

Nhưng hắn không đợi thêm một bộ quần áo khác, chỉ thấy Tô Vạn nâng cánh tay về phía hắn, ánh mắt lóe lên, một lúc lâu quay đầu lại nói: "Cởi ra chính là của anh."

Hạt Tử ngước mắt nhìn gương phía sau Tô Vạn, nhếch môi: "Nếu là ở đây... Thật đúng là một phần đại lễ."

Tô Vạn: ??? Tôi nói ở đây khi nào?



10.08

Ngô Tà: Sau đó thì sao?

Tô Vạn: Sau đó cái gì?

Ngô Tà: Không phải cậu nói tặng lễ bái sư sao? Sau đó đã nói chuyện lại bình thường chưa? Hai ngày trước còn giận dỗi

Tô Vạn: ờmmmm ông nói gà bà nói vịt...

Ngô Tà: A, hình như tôi hiểu rồi

Tô Vạn: ! Sư huynh anh hiểu được cái gì...

Ngô Tà: Haiz

Ngô Tà: Quên đi

Ngô Tà: Dù sao cậu cũng không áp chế được Hạt Tử

Tô Vạn: !!!

Tô Vạn: Im đi!!!

Ngô Tà: Sau này sẽ không còn chiến tranh lạnh chứ?

Tô Vạn: Là do hắn thiếu cảm giác an toàn, đâu liên quan gì tới tôi!!

Ngô Tà: (cười)

Ngô Tà: Rốt cuộc là ai thiếu cảm giác an toàn?

Ngô Tà: Trong lòng có chút tự trọng được không?

Ngô Tà: Sau này loại vấn đề tình cảm này cậu vẫn nên tìm Bàn Tử hoặc là Tú Tú đi, tôi không phụng bồi nữa

Tô Vạn: Là bởi vì nhìn thấy tôi liền cảm thấy đồng bệnh tương liên sao?

Ngô Tà: Lượn


--------------

Tác giả: Kim Cánh Chi

Nguồn: https://forgame20.lofter.com/post/1e537928_1c6ca4f06

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro