Đồ đệ, cậu đừng vội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


— Hướng thần kinh hàng ngày —



Tô Vạn đang ngồi ở mép giường, trên người là phục trang, thắt một cái cà vạt Burberry, thân thể cong như một con tôm nướng, hai tay chắp lại như cầu nguyện giữa hai đầu gối, giống như người thân đang chờ ở ngoài phòng sinh. Ánh mắt của cậu đảo qua đảo lại, cuối cùng rơi lên người ở phía bên kia giường.


Nửa tiếng trước, người kia từ ban công phòng cậu phá cửa sổ mà vào, đánh đổ hai bình sứ thanh hoa, một chậu lan treo, một bộ LEGO Iron Man, cũng thành công đe dọa một con mèo thường xuyên đến cọ cơm nước, bốn cẳng bay xuống từ tầng hai.

Hắc Hạt Tử một tay kẹp M99 một tay xách mèo nhảy vào, giẫm ra hai dấu chân bùn tươi trên sàn nhà, còn thong thả chào hỏi Tô Vạn:

"Yo, đồ đệ!"

Tô Vạn chậm rãi thốt ra một câu chửi thề trước gương, rồi kêu to về phía cửa trước khi mẹ cậu chạy như điên lên lầu:

"Ai da! Con mèo này ầm ĩ quá, mẹ, con muốn mua một bộ LEGO mới! Cho con ít tiền được không?"

Tầng dưới lặng ngắt như tờ, giống như một tảng đá chìm xuống biển. Tô Vạn thở phào nhẹ nhõm, lảo đảo ngồi xuống giường, còn chưa lấy lại tinh thần đã nghe Hạt Tử ở một bên cười:

"Năng lực ứng biến ngẫu nhiên không tệ", rồi lập tức chuyển đề tài, "Có hộp sơ cứu không? Tôi cần hai cuộn băng, tốt nhất là có cồn iốt."

"Mẹ nó, kiếp trước tôi từng hủy diệt vũ trụ sao? Màn xuất hiện của anh xa hoa như vậy bên ngoài có ai thấy không?"

Tô Vạn đánh giá Hắc Hạt Tử, mặt mũi bụi bặm, dưới chân đang nhỏ xuống chất lỏng tối màu không rõ là cái gì, tụ thành một vũng nhỏ như dầu mỏ, làm cậu có chút liên tưởng xấu:

"Bị thương?"

Tô Vạn ném cho đối phương hòm thuốc rồi tiện tay sờ vào miệng khẩu súng, nóng đến mức cậu phải rụt mạnh trở về: "Đây không phải là súng bắn tỉa thật chứ? Mẹ kiếp, ngầu quá vậy, anh đã làm cái gì vậy?"

Cậu quay đầu lại, phát hiện sư phụ xui xẻo kia đã cởi áo vest, băng gạc đã quấn trên thắt lưng một vòng, vừa quấn vừa bị thấm ra ướt sũng đỏ thẫm từ tầng dưới. Còn con mèo duỗi chân trước bám vào lưng Hạt Tử, mũi thăm dò ngửi vết thương kia, liếm mép một cái rồi nuốt nước miếng.

"Cậu thường cho nó ăn gì vậy? Thịt sống? Trông không khác gì một con ma đói."

"Có lẽ nó coi anh là miếng bít tết cỡ lớn, nó lúc nào cũng vậy, đừng để nó liếm lúc sau lại phải tiêm phòng."

Hắc Hạt Tử ngồi xuống, không biết từ đâu lấy ra một điếu thuốc châm vào miệng. Quay đầu hỏi Tô Vạn:

"Mượn phòng tắm nhà cậu, tạm thời họ đã mất dấu tôi, nhưng mục tiêu của tôi rất lớn, cần phải giả vờ bình thường một chút."

"Anh con mẹ nó có chỗ nào bình thường chứ!" Tô Vạn không thể nhịn được nữa nhảy dựng lên, cố gắng hạ giọng chỉ xuống dưới lầu, "Anh cũng rất biết chọn thời điểm, hôm nay là sinh nhật mẹ tôi nhà tôi tổ chức tụ tập, tạm thời mất dấu là sao? Ý là nóc nhà tôi sẽ bay lên bất cứ lúc nào? Vậy bây giờ không phải tôi nên giả điên, thấy người liền liếm, như vậy không tốt hơn sao?"

Hắc Hạt Tử bắt đầu cười, Tô Vạn nhìn qua thật muốn rút điếu thuốc của hắn ra hung hăng giẫm lên rồi mắng một trận, nhưng vì tình cảnh hiện tại không có giá trị đả kích nên cậu tạm thời quyết định hủy bỏ kế hoạch. Hắc Hạt Tử phun ra vòng khói, tay đặt lên bụng con mèo, con mèo béo ôm cánh tay của hắn mà gặm như gặm cá khô, chậm rãi mở miệng:

"Đừng nóng vội, phòng ngủ của cậu từng cất giấu một số tàn thi cổ, còn có vũ khí quân dụng, mà bây giờ chỉ là một người hiện đại biết thở, cậu nên cảm thấy may mắn."

Tô Vạn thở dài, từ tủ quần áo của mình lấy ra một cái hoodie loại oversize ném qua, chỉ hướng hành lang:

"Lầu hai đi tới rẽ trái có phòng tắm, bình thường rất ít dùng, anh nhanh một chút, năm giờ sẽ có người tới, tôi không chắc bọn họ sẽ không đi dạo lung tung."

"Tôi sẽ nói là gia sư của cậu, giáo viên dạy nhạc." Hắc Hạt Tử khoát tay áo, bước ra khỏi cửa.



Trong vòng mười phút, Tô Vạn miễn cưỡng xử lý xong đống hỗn độn trong phòng, nhìn mình trong gương già hơn mấy chục tuổi, thật muốn ôm đầu khóc. Vừa vào sư môn giống như nhảy bungee, cứ dăm ba bữa là có thể nhận được bất ngờ như vậy, vậy nên bây giờ cậu nhìn thấy Ngô Tà liền muốn xông lên ôm lấy đùi, nước mũi nước mắt kêu ca ca ruột của tôi, làm sao anh có thể sống đến bây giờ.

Tô Vạn ôm đầu, nghe được có người mở cửa đi vào hoảng sợ như Laocoon sống lại. Nhìn kỹ lại là Hắc Hạt Tử, thân hình nhỏ bé của cậu không thay đổi, nhưng áo oversize mặc trên người đối phương lại bó sát chặt chẽ, đặc biệt phần ngực giống như nhét hai vỏ dừa, hình ảnh không hiểu sao lại rất khiêu khích.

"Kardashian mặc sườn xám?" Giọng Tô Vạn như lên 18 tông, dò xét Hắc Hạt Tử giống như tình cờ gặp ET xâm lấn địa cầu.

"Ranh con, " Hắc Hạt Tử một tay tát đầu Tô Vạn, một tay ném một cuộn đồ dơ nửa khô nửa ướt vào ngực cậu, "Là khăn của cậu sao, không cẩn thận làm bẩn mất rồi."

Tô Vạn mở khăn tắm ra, vùi đầu xuống trong tuyệt vọng: "Đây là của ba tôi! Sao anh dám làm cho nó giống như băng vệ sinh!"

"Ba cậu thích Nobita à?"

Phòng ngủ nhất thời lâm vào tĩnh lặng, con mèo bị Hắc Hạt Tử gãi rất thoải mái, trong cổ họng phát ra tiếng ngáy dính dính. Tô Vạn nghe thấy tiếng sột soạt, ngẩng đầu phát hiện Hắc Hạt Tử đã buông mèo xuống, bắt đầu mặc áo khoác của mình.

"...... Anh đang làm gì vậy?"

Đối phương quay đầu, sắc mặt hơi tái đi vì mất máu. Nghe vậy nhíu mày nở nụ cười: "Còn muốn tôi ở lại lâu hơn một chút? Hiếm khi có yêu cầu như vậy."

Tô Vạn cắn răng, từ trong rương lấy ra một vỉ thuốc:

"Tôi chỉ có Ibuprofen, tay anh đang run kìa, nếu không chịu nổi thì dùng một ít đi."

"Còn nữa, vết thương không thể chạm vào nước, anh vừa mới tắm rửa có thể chắc bản thân không bị nhiễm trùng sao? ......"

Hắc Hạt Tử nhìn chằm chằm Tô Vạn hai phút, cho đến khi người sau gần như muốn mở miệng xin tha, hắn dập tắt điếu thuốc đưa tay chà xát đầu đối phương:

"Khi cậu sống đến một độ tuổi nhất định, sẽ cảm thấy có chút chi tiết không quan trọng như vậy."

Con mèo nhìn chằm chằm Hắc Hạt Tử ăn mặc chỉnh tề, cầm súng lên, duỗi móng vuốt kêu hai tiếng. Người sau quay lại và cúi xuống, bế con mèo lên và ôm vào ngực.

"Xem ra là có mèo thích tôi."

"Chờ một chút!"

Tô Vạn gọi hắn lại, kéo áo khoác cà vạt của mình thay thành áo thun, vớt túi xách của mình dưới mặt đất lên đi theo.

"Người già ở nhà một mình ngất xỉu rất nguy hiểm, bữa tiệc của mẹ tôi đều là bạn bè của bà, không rảnh để ý đến tôi, tôi cùng anh trở về."

Hắc Hạt Tử đẩy kính râm ha ha hai tiếng, dùng thủ pháp gãi mèo vỗ vỗ lưng Tô Vạn:

"Buổi tối trong tứ hợp viện mát mẻ."

"Được, vậy anh ngủ bên ngoài."


------------------

Tác giả: Phấn Hồng Hồ Tiêu

Nguồn: https://lockedlove.lofter.com/post/1f5d6086_1cc4bbd0a

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro