Do dự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời vừa mới tối, Tiểu Trương ca và đạo sĩ Thiên Quân liền cáo từ. Nói là nơi này quá chật chội, bọn họ trước tiên trở về chỗ mình đã đặt.

Tôi yên lặng đi vào nhà bếp nấu mì, bưng ra ngồi đối diện ăn với sư phụ. Tôi không nói gì cả.

Sau khi ăn xong, tôi nằm trên sàn đọc sách, Hắc Hạt Tử ngồi trong phòng khách không biết đang nghĩ gì.

Một thời gian dài sau, tôi nghe thấy hắn "chậc". Quay lưng lại với tôi và nói, "Cậu đang tức giận cái gì?"

Tôi không trả lời ngay. Nếu theo bản năng phản bác thì lại càng giống như trong lòng có quỷ. Tôi im lặng một lúc mới nói "Giận gì chứ?"

Hắn đứng lên, chậm rãi đi tới, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ hiếm thấy.

Giây tiếp theo, hắn kéo tôi từ mặt đất, đè tôi vào thành giường, ghì chặt vai tôi và để tôi ngồi thẳng.

Sư phụ của tôi. Một người cợt nhả suốt ngày luôn treo nụ cười trên môi. Bây giờ, nhìn tôi từ trên cao, khóe miệng mím chặt.

"Không giận? Người vừa đi liền bày bộ mặt này với tôi? Cậu nghĩ tôi không biết cậu à? Hả? Tiếu khốn kiếp?"

Tôi há miệng, muốn thẹn quá hóa giận cãi lại cho mình hai câu, không nghĩ tới cổ họng nghẹn lại, mắt nóng lên nước mắt cứ như vậy chảy xuống.

Có lẽ sư phụ cũng không ngờ phản ứng của tôi lại lớn như vậy, cũng ngẩn người.

Trước mắt nhoáng lên một cái, đã thấy trán mình được đặt ở lồng ngực ấm áp của hắn. Hắn nhẹ nhàng chạm vào tóc tôi. Giống như bình thường khi tôi đòi hắn đồ, hắn không chịu cho, chỉ xoa đầu tôi như vậy.

Tôi hắng giọng, hỏi: "Lần này anh nhất định phải đi sao?"

"Ừm."

"Không đưa em đi sao?"

"Ừm."

"Anh có thể trở về không?"

"......"

Tôi nghe hắn thở dài. Chuyển động truyền đến lồng ngực ấm áp, lại bị tôi cảm nhận được.

"Tô Vạn." Hắn nói, "Tôi đã dạy cho cậu rất nhiều thứ, điều quan trọng nhất trong đó là gì, cậu có nhớ không?"

Hắn dừng lại, đặt tay lên đầu tôi, và nói, "Đó là trách nhiệm. Có một số việc mà một người nhất định phải làm, bất kể lý do là gì, hắn không thể trốn tránh."

"Tôi nghĩ cậu cũng đoán ra rồi. Lần này không giống như trước đây. Tôi chưa thể giải thích rõ cho cậu được. Nếu... Làm xong những chuyện này, tôi sẽ từ từ nói chuyện với cậu."

Trán tôi chống lên ngực hắn, nước mắt ào ào làm ướt áo ngoài của hắn.

Hắn vẫn không hiểu. Không hiểu ánh mắt tôi nhìn hắn đã thay đổi như thế nào trong những năm qua, không hiểu mỗi lần hắn gọi tên tôi, trong lòng tôi lại có những rung động kỳ lạ, không hiểu nỗi sợ hãi của tôi khi thời gian dần trôi qua.

Tôi nằm trong vòng tay của hắn, cuối cùng chìm vào giấc ngủ trong mệt mỏi. Trong ý thức mơ hồ, cuối cùng tôi đã quyết định, nếu lần này hắn có thể bình an vô sự, tôi thực sự sẽ dựa vào hắn cả đời.


---------------

Tác giả: Võng Sách

Nguồn: https://wangshu116.lofter.com/post/1d593084_e302a57

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro