Em thích anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời vẫn còn lạnh, gió thổi như dao cắt, nhưng cũng may là thổi đi sương mù, vầng trăng khuyết treo trên nửa bầu trời phía đông, Tô Vạn đỡ ông già say rượu chậm rãi đi vào sâu trong ngõ nhỏ, hai cánh tay mở rộng, khuôn mặt đỏ bừng.

Bước chân ông già lảo đảo, nửa người như một ngọn núi đè lên cậu, Tô Vạn phải dùng một tay giữ chặt eo người đàn ông để không cho hắn trượt xuống đất, còn phải lâu lâu lấy tay che miệng hắn —— nửa đêm hàng xóm láng giềng đều đã ngủ, nhưng cơn hưng phấn của ông già say rượu này còn chưa qua, thỉnh thoảng lại nói ra vài câu khó hiểu, suýt chút nữa là hát lên.

Vất vả lắm mới đi được tới cửa, sờ vào túi lại không có chìa khóa, quay đầu lại nhìn Hắc Hạt Tử đã dựa vào cửa trượt xuống đất, Tô Vạn bước qua cúi người sờ soạng người kia từ trên xuống dưới một lần, kiếm được rất nhiều thứ đồ đạc lộn xộn nhưng vẫn không thấy bóng dáng của chìa khoá, cậu tức giận lay Hắc Hạt Tử một cái, hỏi hắn: "Chìa khóa của anh đâu? "

Sư phụ cậu cuối cùng cũng mở mắt ra, lớn tiếng trả lời cậu: "Không phải lúc nào cậu cũng mang theo chìa khóa sao?"

Tô Vạn không nói nên lời, chỉ có thể tiếp tục kéo người lên, vừa kéo vừa nói: "Không phải em đã nói với anh là em để quên túi xách ở chỗ ba em rồi à, dặn anh ra ngoài nhớ mang theo chìa khóa..."

Hạt Tử vỗ trán: "Đúng vậy! Tôi mang theo nó! Ở đâu nhỉ?"

Ở đâu? Chúa mới biết.

Tô Vạn nói: "Thôi quên đi, lát nữa chúng ta trèo tường." Cậu cũng mệt mỏi, đặt mông ngồi bên cạnh Hắc Hạt Tử, sư phụ duỗi cánh tay tới, ôm bả vai cậu, "Cứ ngồi đây một lúc, không phải cũng rất tốt sao."

Tô Vạn không nói gì, hai người yên lặng ngồi ở ngưỡng cửa một lúc, không có gió, Hạt Tử tháo kính râm xuống, ngước đầu nhìn mặt trăng.

Tô Vạn nói: "Anh tỉnh lại đi, không muốn bị..." Hai chữ sau cậu nuốt xuống, Hạt Tử quay đầu lại nhìn cậu, cười nói, sợ tôi bị mù?

Tô Vạn đảo mắt, Hạt Tử cất kính râm vào trong túi, bóp chân cậu, "Nói cho tôi nghe, sư huynh cậu đã nói gì với cậu? Cậu ta không thể soạn ra mấy lời dễ nghe trong vòng một ngày..."

Tô Vạn thấy không ổn liền muốn đứng lên, "Anh tỉnh rồi à? Tỉnh rồi thì nhanh chóng trèo tường..." Lại bị kéo xuống, Hạt Tử ấn người vào trong ngực, hôn lung tung lên mặt hai cái, Tô Vạn cuối cùng cũng yên tĩnh.

Hạt Tử nói, "Để tôi cho cậu biết một chuyện, thật ra tôi đeo kính râm vì một lý do." Thấy Tô Vạn nhắm mắt làm ngơ, lại nói: "Chuyện này là bí mật, ngay cả sư huynh cậu cũng không biết."

Tô Vạn nâng mí mắt lên nhìn hắn, "Chỉ bịa cho một mình em?"

Sư phụ cậu nói, với thái độ này của cậu, tôi còn không muốn bịa đặt, cậu trèo tường đi.

Tô Vạn nói xong, đứng lên đi hai bước, lại vòng một vòng trở về, ngồi xổm xuống nói: "Vậy không bằng anh nói trước đi, nói xong em đi trèo tường."



Hạt Tử nói, thật ra đôi mắt của hắn có thể đọc được suy nghĩ từ đáy lòng của người khác, những suy nghĩ này được khắc trên trán họ, từng dòng một.

Tô Vạn hỏi, vậy bây giờ em đang nghĩ gì?

Hạt Tử đưa tay vén tóc cậu lên, điểm vài cái trên trán cậu, "Tôi... Không... Tin."

Tô Vạn cười khúc khích, ngồi gần lại hỏi, vậy bây giờ thì sao?

"Ông... Già... Này... Thật... Biết... Bịa... Chuyện."

Sắc mặt Tô Vạn liền thay đổi, "Không phải chứ!"

Hạt Tử cười, tiếp tục điểm, "Mẹ... nó."

Tô Vạn xua tay nói: "Dừng, dừng, để em nghĩ lại một lần nữa!"

Hạt Tử chậm rãi nói, "Mình muốn nghĩ cái gì bây giờ..."

Tô Vạn lập tức tiến lên che mắt hắn, "Đừng nhìn! Không được nhìn! Em vẫn đang nghĩ!"

Hạt Tử thật sự nhắm mắt lại, một lát sau, nghe Tô Vạn nói, được rồi.

Hắn mở mắt ra, Tô Vạn liền ngồi xổm trước mặt, trong ánh mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt chờ mong hỏi hắn, "Bây giờ anh nhìn xem, em đang nghĩ cái gì?"

Hạt Tử mỉm cười.

Ngón tay hắn lướt qua trán Tô Vạn, chậm rãi nói từng chữ một.

"Em..."

"Thích... Anh."



-------------

Tác giả: Yết Mặc

Nguồn: https://jiemomomomo.lofter.com/post/1d1bb646_1050cff1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro