Gió nóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào mùa hè, thời tiết càng ngày càng nóng, hơi động một chút cả người liền đổ mồ hôi nhễ nhại. Máy lạnh trong nhà tứ hợp viện lớn có khi còn lớn tuổi hơn tôi, tôi nóng nó cũng nóng, tôi nóng thì chảy mồ hôi, nó nóng thì đình công. Tôi thường chìm vào giấc ngủ trong sảng khoái, nhưng khi tỉnh dậy lại mồ hôi đầm đìa, hận không thể thè lưỡi như chó để tản nhiệt.

Hôm nay tôi lại rời giường đầy mồ hôi, vừa mới đi vào phòng khách, ngay lập tức bị gió thổi làm cho rùng mình —— ngoài cửa sổ mây đen dày đặc, hình như sắp có mưa to, gió mát hơn rất nhiều, khiến cả người tôi nổi da gà.

Tôi làm xong bữa sáng bày ở trên bàn, sư phụ mới chậm rãi đi ra dùng bữa. Bàn ăn đặt ngay đối diện cửa, gió thổi mạnh, lúc nãy nấu ăn đổ mồ hôi, bây giờ ngồi xuống bị gió thổi mạnh, trên người giống như đang có chiến tranh lạnh. Nhưng sư phụ, hắn vậy mà lại rất thoải mái, còn dùng quạt bồ lớn quạt quạt cho mình, uống cạn trà sáng mắt mà tôi pha cho hắn trong cái bình tráng men lớn.

Tôi ngồi hút nước mì nửa ngày, rốt cục chịu không nổi. Tôi mở miệng: "Sư phụ, hay là đóng cửa lại đi."

Sư phụ ngạc nhiên liếc tôi một cái: "Đại tam phục thiên*, đóng cửa không sợ nóng chết sao? "

*thời điểm nóng nhất trong năm

Tôi cố chịu đựng một lúc, cuối cùng chịu không nổi: "Sư phụ, anh xem quần áo này của em đi," Tôi kéo căng cái áo thun ngắn tay trên người, "Mỏng như không mặc, gió thổi một cái cả người nổi da gà." Giống như để khẳng định câu nói của mình, tôi vừa dứt lời liền hắt hơi một cái.

Sư phụ đành phải đứng lên đóng cửa lại. Hắn phàn nàn trong khi đóng cửa: "Đúng là yếu đuối. Gió thổi là đổ, cậu là Tô Đại Ngọc* à?"

*Có lẽ là nói đến Lâm Đại Ngọc (người Cô Tô) trong Hồng Lâu Mộng

Tô Đại Ngọc là Tô nào tôi không biết, nhưng cuối cùng tôi vẫn dính chưởng. Vừa ăn sáng xong liền chạy vào nhà vệ sinh, hai giờ sau tôi khổ sở hỏi sư phụ: "Trong nhà có thuốc không?"

Sư phụ đang sửa quạt trong sân, mơ hồ nói: "Chắc là có. Cậu nhớ để ý ngày sản xuất, xem có phải từ năm 1990 không."

Tôi nghẹn ngào không nói nên lời, lục lọi trong tủ hồi lâu, sư phụ thật sự nhìn không nổi, đi vào đuổi tôi ra: "Chờ ở một bên đi, để tôi tìm."

Hắn lục nửa thế kỷ sau, mắt thấy thuốc sản xuất ở thế kỷ 21 cũng sắp hết hạn, rốt cục tìm được một hộp thoát thạch tán không thấy rõ nhãn hiệu. Hắn gần như phải dán tờ giấy hướng dẫn sử dụng lên tròng kính để đọc, miệng than thở: "Đúng là khó nuôi."

Tôi đứng ở phía sau hắn thăm dò: "Sư phụ, lần sau anh mài tròng kính, nhớ làm cho bản thân một bộ kính lão để đọc."

Hộp thuốc từ một hướng kỳ lạ nào đó bay chính xác đến đầu tôi: "Cút."

Tôi đưa tay sờ đầu, cũng may bên trong hộp thuốc trống rỗng, nếu không lại sưng húp.

Vài ngày sau, tôi vẫn mua cho hắn một cái kính lúp trên taobao, thật ra không có tác dụng gì, chẳng qua chỉ để chọc hắn. Dù sao cũng hiếm khi mới có loại cơ hội này, nhất định phải nắm bắt.

Nhưng tôi không ngờ gừng càng già càng cay. Kính lúp này cuối cùng bị hắn dùng lên tôi —— hắn nhân lúc tôi đi học, giơ kính lúp ngồi xổm cả buổi sáng trên bệ cửa sổ phòng ngủ của tôi, đốt nệm của tôi ra cái lỗ to như nắm tay. Khi tôi đi học về, còn tưởng hắn định làm nóng giường thôi, nhưng không cẩn thận đốt luôn cả giường.

Buổi tối đi ngủ. Lúc nằm xuống, cái lỗ đó nằm ngay dưới mông tôi, xoay người thế nào cũng không được. Hơn nửa đêm tôi ôm máy lạnh và gối chặn ở cửa phòng ngủ của hắn: "Sư phụ, ai làm thì người đó chịu trách nhiệm, dù thế nào anh cũng phải tìm cho tôi một chỗ ngủ."

Hắn lặng lẽ đi tới bên giường, xốc chăn lên, vỗ vỗ vị trí dựa vào tường, ý bảo tôi đi lên. Tôi ném chăn của tôi lên bệ cửa sổ và trèo qua đùi hắn, nằm xuống bên trong.

Tôi thoải mái vỗ vỗ cái gối, chợt hiểu ra: "Sư phụ," Tôi chống đầu nhìn hắn, "Có phải anh cố ý vì muốn ngủ với tôi?"

Hắn có chút buồn cười liếc mắt nhìn tôi một cái: "Bình thường không có gì cậu cũng tự bám lấy tôi, nếu tôi muốn ngủ với cậu còn cần loại mánh khóe này?"

Tôi xấu hổ nói: "Ai bám lấy anh? Em là vì học kỹ năng, muốn làm rạng danh sư môn!" Tôi xốc chăn lên, cuốn hết chăn lên người mình, mặt gần như dán lên tường. Tôi nằm ngửa lưng và giả vờ ngủ thiếp đi. Sau một vài phút, một bàn tay vỗ vỗ trên lưng tôi: "Được rồi, tôi sai rồi, cậu không bám lấy tôi, là tôi có ý đồ xấu với cậu, được chưa?"

Tôi thầm mỉm cười. Sư phụ còn đang kéo chăn trên người tôi, giọng nói giả vờ dịu dàng, thật ra đang rất không kiên nhẫn nén xuống: "Tôi thừa nhận tôi có ý xấu, cậu chia chăn cho tôi có được không?"


----------------

Tác giả: Kẹo cứng Brandy

Nguồn: https://lanabrandy.lofter.com/post/3195d2ca_1cabcfe37

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro