Hôn một cái là được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Hắc Hạt Tử hất ngã người cuối cùng xuống mặt đất, vết thương ở cánh tay và thắt lưng nứt ra càng nghiêm trọng, máu tươi ướt đẫm quần áo vốn đã tối màu, mặc dù vết thương không nghiêm trọng, máu lại chảy nhiều, nhưng hắn vẫn không thay đổi sắc mặt, thậm chí mang theo một nụ cười, một cước đá lên cổ tay người nọ, đoạt súng của hắn.

Khẩu súng này vừa mới đặt trên trán Hắc Hạt Tử, giờ đây, chỉ nghe "lách cách" vài tiếng, khẩu súng đã bị tháo rời, chẳng khác nào một cái xác đang bị phân hủy. Người trên mặt đất bị giẫm đạp đau đến mặt đầy mồ hôi lạnh, hắn nhìn người đàn ông đeo kính râm trước mặt, nhìn vết máu trên tay hắn cùng nụ cười bên môi, nhìn thấy trên tấm kính màu đen phản chiếu nỗi sợ hãi trên mặt mình, đây là biểu cảm cuối cùng của hắn.


*


Hắc Hạt Tử băng bó đơn giản vết thương trước khi trở về nhà.

Đi tới cửa, liền thấy hai cái đèn con thỏ mà Tô Vạn treo dưới mái hiên tứ hợp viện nhân dịp tết Nguyên Tiêu đã được thắp sáng ấm áp, hắn mở cửa đi vào liền ngửi thấy mùi cơm, trong nhà sáng đèn, hơi nóng làm mờ nửa cửa sổ thủy tinh, một tia khói lửa. Lúc này Hắc Hạt Tử mới có cảm giác mình đã trở về thế giới của con người.

Đẩy cửa ra, quả nhiên Tô Vạn đang nếm thử canh trên bếp, có vẻ rất chuyên tâm, không hề nghe thấy tiếng cửa đóng lại, thế cho nên khi xoay người nhìn thấy hắn thì giật mình, suýt nữa làm rơi muôi múc canh xuống mu bàn chân trơn bóng: "Sư phụ, anh muốn dọa chết em...!"

Hắc Hạt Tử dựa vào cửa cười cười, lại không nói gì, miệng vết thương vẫn âm ỉ. Tô Vạn cũng nhạy bén phát hiện sắc mặt đối phương không đúng lắm, trở nên căng thẳng: "Sư phụ, anh... Anh có đánh nhau với ai không? Anh có bị thương không?" Cậu vừa nói vừa bước nhanh tới trước mặt Hắc Hạt Tử, sờ soạng trên người hắn: "Anh bị thương ở đâu?"

"Ui da..." Khi cánh tay bị chạm vào, Hắc Hạt Tử hít sâu một hơi, thuận thế ôm lấy Tô Vạn, giọng điệu có chút suy yếu: "Ở cánh tay... Và thắt lưng."

"Vậy mau cho em xem đi."

Nào ngờ Hắc Hạt Tử lại ôm không chịu buông: "Ai ai, cậu đừng lộn xộn, đau quá..." Tô Vạn nhìn Hắc Hạt Tử đang nằm trên người mình kêu đau, tự hỏi hắn có phải đang trêu chọc mình hay không: "Vậy chúng ta ra sofa trước, em xem một chút."

Nói xong, Tô Vạn liền đỡ sư phụ nhà mình ngồi xuống sofa, buông tay, Hắc Hạt Tử cực kỳ hời hững ôm eo cậu than vãn hai tiếng: "Ui da! Đồ đệ cậu chậm một chút..." Tô Vạn theo lực của hắn mà ngã xuống, nghĩ đối phương bị thương kiểu gì mà khí lực vẫn còn lớn như vậy: "Em không có đụng vào mà, đau lắm à?"

Hắc Hạt Tử lại thuận tiện đặt trán lên vai Tô Vạn, ôm chặt eo cậu: "Đau chết đi được, ôm như thế này thì tốt hơn nhiều..."

"Vậy không cần hôn nữa?"

Nghe Tô Vạn nói như vậy, Hắc Hạt Tử lập tức gật đầu, sau đó hôn lên cổ cậu một cái: "Đồ đệ ngoan thật hiểu chuyện."

Tô Vạn trợn mắt ở trong lòng, để cho đối phương ngồi thẳng dậy, sau đó kéo ống tay áo của hắn, kết quả nhìn thấy một vết thương được băng bó qua loa, máu còn đang rỉ ra ngoài, vô cùng đáng sợ. Tô Vạn cũng giật mình một chút, cau mày lại kéo quần áo của hắn, thấy được vết thương trên thắt lưng lại càng giật mình.

Tô Vạn lần này thật sự lo lắng, tức giận mắng hắn: "Bị thương nặng như vậy, anh còn có tâm tư đùa giỡn! Làm sao lại bị như thế này? Người làm anh bị thương thì sao? Có đau không..."

Hắc Hạt Tử thấy đối phương vừa tức vừa lo vừa đau lòng, lúc này mới nắm tay cậu dỗ dành: "Tôi không sao, nhìn chỉ có vẻ nghiêm trọng thôi. Người kia chết rồi, đừng tức giận..."

"Sao lại không có việc gì, nhìn đống máu này..." Tô Vạn cau mày nhìn khuôn mặt và đôi môi trắng bệch của hắn, đau lòng muốn chết, cũng may mà người kia đã chết, bằng không nhất định sẽ bị hắn giày vò một hồi mới chết: "Đi, đi bệnh viện."

"Đừng loạn lên nữa, thật sự không nghiêm trọng, tôi đã xử lý kỹ rồi." Hắc Hạt Tử dựa vào sofa, vẫn nhẹ nhàng kéo tay cậu, Tô Vạn muốn giật tay lại, lại sợ đụng phải vết thương của hắn, cuối cùng trực tiếp cúi người đỡ gáy Hắc Hạt Tử, hôn lên môi hắn một cái, tiếng động cực lớn: "Bây giờ có thể đi bệnh viện được rồi chứ?"

Hắc Hạt Tử được một tấc tiến một thước, kéo cậu xuống hôn sâu vài giây mới buông ra, Tô Vạn bị hôn thiếu chút nữa thở không nổi, nhìn đối phương dán vào môi mình nói chuyện: "Bây giờ cử động một chút lại thấy đau, không đi..." Tô Vạn nhấp nháp sợi bạc dính vào môi, do dự một chút rồi gật đầu.

Tô Vạn mang hòm thuốc đến, giúp Hắc Hạt Tử xử lý vết thương một lần nữa, cau mày hỏi hắn còn đau hay không: "Ừm... Còn hơi đau."

"Vậy... Vậy để em đi tìm thuốc giảm đau."

Hắc Hạt Tử lại giữ chặt cậu, chỉ chỉ mặt mình, cười tủm tỉm: "Hôn một cái, hôn một cái sẽ hết đau."

Bị thương mà còn có thể cười ra như vậy... Tô Vạn bất đắc dĩ, nhưng không còn cách nào khác, đối tượng của mình thì mình phải cưng chiều thôi.

Cậu ngồi lại rồi hôn một cái trên khuôn mặt của Hắc Hạt Tử.


------------

Tác giả: Ôn Mộ Mộ

Nguồn: https://wmm2015817.lofter.com/post/1d561bea_2b4bf66d9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro