I'm Your Man

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ cổng trường phía Tây đi ra, cách đường lớn một đoạn, con hẻm không đến một trăm mét đã tấp nập người người kinh doanh buôn bán, lúc 5, 6 giờ chiều là thời điểm đông người, nhưng Tô Vạn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hắc Hạt Tử, hắn đứng ở cửa tiệm trà sữa màu hồng, chen chúc giữa một nhóm các cô gái đang ríu rít, vẻ mặt dập dờn, trông rất vui vẻ.

Tô Vạn đi đến trước mặt hắn, hắn mới thu nụ cười lại, hỏi cậu, sao ra trễ như vậy? Tô Vạn nghe được trong giọng nói của hắn có chút sốt ruột lẫn vui mừng, lại lộ ra chút oán giận, tóm lại chính là giọng điệu không bình thường, vì thế cậu ngẩng mặt nhìn kỹ nửa khuôn mặt giấu phía sau kính râm của người nọ, khóe miệng hình như cong lên có chút mất tự nhiên, lông mày cũng có chút khác thường, không lẽ có chuyện gì sao?

Nhưng cậu vốn đã miễn dịch với tính tình của ông chú này nên cũng lười suy nghĩ nhiều, dù sao cuối cùng hắn cũng sẽ nói ra, chỉ là xem người nào có thể nhịn lâu hơn, cậu quyết định kéo cánh tay Hắc Hạt Tử qua mép đường, "Đi ăn đi, đói muốn chết..."

Lời còn chưa dứt, tay người nọ đang cắm trong túi áo bị cậu kéo ra, không biết từ trong túi lôi ra cái gì, Tô Vạn chỉ chợt thấy một tia sáng nhỏ loé lên nơi khóe mắt, còn chưa kịp nhìn rõ, thứ kia đã lăn vào cống thoát nước dưới chân.

Hắc Hạt Tử ngồi xổm xuống, Tô Vạn cũng ngồi xổm xuống, hai người cùng nhau nhìn xuống cống thoát nước, dĩ nhiên không nhìn thấy gì cả, ngẩng đầu lên liền thấy biểu cảm của sư phụ cậu vô cùng kỳ quái, như thể đang muốn nổi giận, lại cực lực nhịn xuống, hít sâu vài lần mới nói với cậu, đi tìm một sợi dây thép gai.

Tô Vạn đứng lên, đầu tiên mò túi mình một lần, không có thứ gì có thể dùng được, vì thế cúi đầu hỏi hắn: "Rốt cuộc anh bị rớt cái gì vậy?"

Sư phụ cậu ngẩng đầu hằn học nói với cậu, chìa khóa xe!

Vậy đương nhiên là phải vớt lên.

Mặc dù Tô Vạn không tin đó là chìa khóa xe.




Cửa tiệm trà sữa vẫn đông đúc nhiều người như vậy, Tô Vạn ở bên ngoài dạo một vòng, thật sự không chen nổi vào bên trong, chỉ có thể đi sang cửa hàng bán băng đĩa video bên cạnh, trước cửa nhỏ bày một cái loa, Tô Vạn phải cúi đầu nghiêng người mới len được vào, trong cửa tiệm không có nổi một người khách, ông chủ đang dựa vào ghế dài, thấy cậu đi vào nâng mí mắt, ra hiệu cho cậu nhìn thoải mái, trong cổ họng nghẹn ngào hai tiếng, Tô Vạn lúc này mới nhận ra ông chủ tiệm có lẽ là bị câm.

Người này và người trong nhà của ông chủ Ngô không giống nhau, lần này thật sự là người câm điếc, Tô Vạn ngập ngừng hỏi, ở đây có dây thép gai không? Cậu không quá hy vọng, nhưng không ngờ ông chủ thật sự đứng lên, đi tìm trên kệ đặt dvd. Không bao lâu quay đầu đưa cho cậu một đoạn dây ngắn.

Tuy rằng ngắn, cậu vẫn là ngàn vạn lần biết ơn nhận lấy, ra cửa đưa cho sư phụ cậu, sư phụ cậu ngồi xổm trên mặt đất, không biết tại sao lại vô vùng giận dữ, liếc mắt há miệng liền mắng, "Cậu bị ngốc à! Ngắn như vậy thì làm được cái gì! Tôi thấy chỉ đủ để siết cổ cậu thôi!"

Tô Vạn quay đầu muốn bỏ đi, ông chú này khinh người quá đáng, quan trọng là cậu đánh không lại cũng cãi không lại hắn, chỉ còn cách mặc kệ hắn. Không ngờ vừa quay đầu lại nhìn thấy ông chủ tiệm băng đĩa đang đứng cách đó năm mét xem náo nhiệt, nhìn vẻ mặt có lẽ là đã nghe thấy vừa rồi Hắc Hạt Tử và cậu nói những gì, thấy có chút xấu hổ, Tô Vạn sợ sư phụ cậu làm tổn thương người vô tội, cậu xoa tay đi tới chắn tầm nhìn của ông chủ tiệm lên Hắc Hạt Tử một chút, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ biết cười ngây ngô hai tiếng, không ngờ ông chủ từ sau lưng lấy ra một cái kìm.

Tô Vạn lúc này mới hiểu ra, hai tay tiếp nhận, nâng cho sư phụ cậu, sư phụ cậu ngước đầu nhìn, ôm quyền với chủ tiệm kia.

Tô Vạn nhỏ giọng nói: "Ông ấy có thể nghe đấy..." Sư phụ cậu phớt lờ cậu, quấn dây thép quanh đầu cái kìm, ép thành một cái móc, luồn vào khe hở hẹp ở nắp cống, Tô Vạn ngồi xổm xuống đối diện hắn, mở đèn pin trên điện thoại di động, hỗ trợ chiếu sáng, đáng tiếc ngày hôm qua mới có mưa, phía dưới có nước đọng không xả sạch, đèn pin chiếu cũng vô dụng.

Tô Vạn nói: "Chìa khóa cho dù có vớt ra cũng không thể sử dụng, bỏ đi."

Hắc Hạt Tử không nghe thấy, chuyên tâm vớt tiếp, hai người lại im lặng một lúc lâu, chân Tô Vạn bắt đầu tê, đứng lên hoạt động một chút, lại ngồi xổm xuống hỏi: "Để em mua đồ uống cho anh?"

Tâm trạng sư phụ cậu vẫn không tốt, nửa ngày sau mới đáp lại một tiếng.

Bây giờ đến lượt cậu chen chúc trong một đám nữ sinh, xếp hàng mua trà sữa, trời sắp tối, mặt trăng sớm xuất hiện, sao Thái Bạch sáng hơn, trong không khí nồng nặc mùi mực nướng.

Cuối cùng cậu cũng nghe rõ bài hát trong loa của ông chủ tiệm bên cạnh.




Từ quầy trà sữa quay trở về, sư phụ cậu đã đứng lên, trong tay còn cầm cái kìm đã cải tạo kia. Tô Vạn đưa đồ trong tay qua, Hắc Hạt Tử không nhận mà uống trực tiếp từ tay Tô Vạn, nhìn vẻ mặt có lẽ tâm trạng đã khá hơn, vì thế Tô Vạn thăm dò hỏi một câu, vớt được rồi?

Ông chú gật đầu, đưa kìm lại cho cậu, nói đi cảm ơn ông chủ tiệm.

Tô Vạn không biết phải làm sao để cảm ơn người ta cho đúng, chỉ có thể vọt vào trong cửa tiệm mua lấy mua để.

Hai người ăn một bữa cơm tối muộn, với bầu không khí khác thường, Hắc Hạt Tử nói hắn buổi tối có việc, bảo cậu trở về trường học, hai người chia tay ở ngã tư, Hắc Hạt Tử lái xe đi, hiển nhiên chìa khóa cũng không dính nước.

Tô Vạn trong tay nắm lấy chiếc túi giấy sư phụ cậu đưa cho cậu, được gói trong giấy vệ sinh, vừa nhìn đã biết cái túi giấy này đã bị hắn nắm trong tay rất lâu, ông chú này trước khi đi còn dặn dò cậu trở về ký túc xá hãy xem, không biết lại bày ra trò gì nữa, cậu cất đồ rồi đi về một đoạn, mực nướng trong tay vẫn chưa ăn xong, còn mang theo một túi đồ không mở ra được, đi ngang qua cửa hàng băng đĩa kia, bài hát quen thuộc lướt qua đám người bay tới, không biết ông chủ tiệm có phải đang lặp đi lặp lại chỉ mỗi một bài không, Tô Vạn trong lòng chợt động, giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, một số khả năng dường như không có khả năng xuất hiện lóe lên trong lòng, thôi thúc cậu ngậm con mực trong miệng, gian nan xé cái túi giấy kia ra.

Giống như một vòng kim loại, cứng và tròn.

Trái tim cậu kích động, tay thậm chí còn run rẩy, một cái màu bạc... Còn chưa nhìn rõ, bả vai bị người ta đụng phải, tay không tự chủ được run lên, chiếc nhẫn trượt khỏi đầu ngón tay nảy lên, lại chính xác rơi vào cái cống thoát nước quen thuộc kia.

Tô Vạn ngồi xổm ở vị trí cũ, khóc không ra nước mắt, đột nhiên hiểu được hai giờ trước sư phụ cậu cũng ngồi xổm ở chỗ này, tâm trạng chán như chó lúc đó.



-------------------

Bài hát đó là I'm Your Man của Leonard Cohen

Sẽ không đeo thành mặt dây chuyền đâu

----------------

Tác giả: Yết Mặc

Nguồn: https://jiemomomomo.lofter.com/post/1d1bb646_1054b7a0

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro