Khi chìm vào bóng tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Mắt của Tô Vạn không thể nhìn thấy gì.


Khi cậu phát hiện ra chuyện này, cậu nghĩ về cái mẩu chuyện cười mà mình đã thấy khi lướt web vào đêm hôm trước: "Khi nào thì mày đến?" "Mắt tao vừa có vấn đề gì, có thể trễ một chút." "Vấn đề gì? Không nghiêm trọng lắm không?" "Không sao, bây giờ tao mới mở nó ra."*

*có lẽ ý câu chuyện cười này là hai người hẹn nhau nhưng một người dậy trễ.

Tô Vạn nhớ đến câu cuối cùng, thầm nghĩ: "Mình cũng đã mở mắt rồi." Sau đó nhảy xuống giường.

Tất nhiên, cậu đã nghĩ đến một khả năng khác: ví dụ, bây giờ thực sự là ban đêm, và cậu tình cờ mắc chứng quáng gà. Đương nhiên, sau khi cậu vịn lấy đầu giường và chớp mắt hai cái, bởi vì cuối kỳ điện thoại di động luôn được bật 24/24, cậu đã hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình: "Sư—— Phụ——"




Tay phải Hắc Hạt Tử cầm kết quả khám bệnh của cậu, tay trái giữ lấy cậu, trước khi vào cửa đã hút được ba điếu, ra khỏi cửa liền thấy rất nực cười: Sư phụ mù chưa kịp mù, đồ đệ đã đi trước hắn một bước, coi như di sản đã được kế thừa. Tô Vạn an ủi, nói không chừng ngày mai sẽ tốt lên?

Kết quả kiểm tra cho thấy Tô Vạn về cơ bản vẫn khỏe mạnh, ngoại trừ lượng đường trong máu có hơi thấp một chút, lý do có lẽ là vì đang cuối học kỳ —— cũng tức là áp lực tâm lý dẫn đến mù tạm thời, qua mười ngày là sẽ bình thường trở lại, không cần quá lo lắng, trừ phi trong tâm lý của đứa nhỏ đã tự phán mình án tử hình.

"Vậy có phải em có thể kế thừa kính râm của anh không?" Tô Vạn nhìn vậy mà tâm trạng rất tốt, rất muốn giơ tay lên, nhưng lại sợ vung quá cao cho Hắc Hạt Tử một cái tát, nên chỉ có thể nâng lên vừa vừa để kéo tay áo sư phụ cậu.

"Cũng không phải thứ tốt gì." Bình thường, Hắc Hạt Tử sẽ không để một đứa trẻ nào chạm vào kính của mình, nhưng trong giai đoạn đặc biệt này, cũng sẽ không tính toán quá nhiều. Hắn đưa tay ra để hạ tấm chắn nắng trong xe, sau đó đeo kính râm lên mặt Tô Vạn.

Hắn quan sát một lúc lâu, càng cảm thấy cái kính này của mình quá lớn, hoặc là khuôn mặt của đứa nhỏ quá nhỏ. Khuôn mặt chỉ to hơn bàn tay một chút, cằm nhọn. Bên kia Tô Vạn còn đang nói: "Anh nói hai chúng ta như vậy, đeo hai cái kính râm, đi trên cầu vượt, anh kéo đàn nhị, em thổi saxophone... Một ngày có khi cũng kiếm được hơn hai trăm..."

Hắc Hạt Tử tức giận, thở phì phò nói: "Nghe Hắc gia kéo nhị khúc một ngày liền kiếm được hai trăm? Nghe được quá nhỉ."

"Đúng không? " Tô thiếu gia hào hứng lên, "Em trả hai trăm, bao anh một giờ."

Lúc ấy cũng không biết vì sao Tô Vạn lại có vẻ hưng phấn như vậy, hắn gần như cảm thấy tóc mình đều muốn bạc trắng, rất muốn nói: Đừng doạ tôi đau tim.

Dù sao lúc đó, bọn họ vẫn chưa thật sự ở bên nhau.




Học kỳ này Tô Vạn rất ít khi ở ký túc xá, cứ hai ba ngày lại chạy đến tứ hợp viện, lớp lại bắt đầu từ tám giờ, Hắc Hạt Tử phải đi theo cậu. Nói để lái xe đưa cậu đi, lại nhớ tới số xe giới hạn vào buổi sáng. Ga tàu điện ngầm cũng gần đó, nhưng như vậy có chút phiền phức.

Phiền thế nào?

"Lát nữa anh đừng bỏ em ở ga tàu điện ngầm một mình."

Tô Vạn bất thình lình thốt ra một câu như vậy.

Hắc Hạt Tử dở khóc dở cười: "Tại sao lại nghĩ như vậy? Tôi không đáng tin sao?"

Tô Vạn lắc đầu, giống như thật sự chỉ là một câu nói đùa không thể bình thường hơn. Về cơ bản có thể là bởi vì quan hệ giữa bọn họ cũng không vững chắc như người yêu tình hay là nghiêm khắc như giữa giáo viên và học sinh đại loại. Tô Vạn không cần phải phụ thuộc, lại chỉ có thể bị ép bản thân phải dựa vào, là bất cứ ai đều sẽ thấy bất an, cũng không phải là nghi ngờ Hắc Hạt Tử.

Hắn rất muốn nói nếu không lần sau để Lê Thốc đưa cậu đi, lại cảm thấy khả năng Lê Thốc lạc mất cậu còn lớn hơn, đành im lặng.

Khi đi qua cổng ở ga tàu điện ngầm, Tô Vạn thậm chí còn cảm thấy mấy bước chân có hơi dài, giống như là đang đi trong hẻm núi Thiên Sơn. Giờ này lượng người đi tàu điện ngầm vẫn rất lớn, cậu không biết có ai đang nhìn cậu không, có thể là do lòng tự trọng của nam sinh viên đại học khiến tai cậu đỏ bừng, đợi Hắc Hạt Tử đi qua, ở phía bên kia chờ cậu.

Cậu vội vàng hoảng hốt quẹt thẻ, mất nửa ngày mới quẹt đúng chỗ. Ngay sau đó, gần như không quá nửa giây, Hắc Hạt Tử đã nắm lấy cậu: "Bên này."

Tô Vạn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.




Lên tàu, Hắc Hạt Tử tìm cho hai người một chỗ ngồi, Tô Vạn đưa điện thoại di động cho hắn: "Sư phụ giúp em xem lịch học, buổi chiều còn có lớp không... Mật khẩu là 12345, mục 'trường học' trong album."

Hắc Hạt Tử đương nhiên sẽ không hứng thú với chuyện riêng tư của một đứa trẻ, liền cầm lấy điện thoại mở lên, thời gian biểu quỷ quái khiến hắn mất một lúc lâu mới nhìn ra được mốc thời gian: "Có. Hai buổi."

Tô Vạn thở ra một tiếng đau khổ.

Hắc Hạt Tử đang chuẩn bị thoát ra, bỗng nhiên thoáng qua khoé mắt của hắn, lời nói trong cổ họng cũng tắc lại. Về mặt lý trí, hắn biết chuyện mình sắp làm là cực kỳ vô đạo đức, sẽ bị phỉ nhổ, với tính cách của hắn mà nói còn bình thường sẽ không làm loại chuyện này, nhưng sau khi chuyện này xảy ra cũng sẽ không có người thứ hai biết, hắn do dự một chút, kéo lên trên trong danh mục album.

Một số ảnh của hắn hiện ra trước mắt, có vẻ là mới được chuyển đến, những bức ảnh này hiển nhiên không phải cùng một giai đoạn, nhưng bỗng nhiên lại được nhét vào cùng một timeline, có vẻ quá tải. Thời gian cho thấy ngày hôm trước, Tô Vạn đã khôi phục lại những bức ảnh này từ dữ liệu đám mây về máy.

Hắn lướt nhanh chóng, chỉ có mấy tấm Tô Vạn cho một trái tim, có nghĩa là bộ sưu tập trong album ảnh riêng tư. Trong tấm ảnh đó, hắn cởi trần nửa người, vừa chuẩn bị đeo kính râm, bởi vì ánh sáng mà híp mắt, rất hung dữ, góc nhìn từ dưới lên trên, hắn mơ hồ hồi tưởng lại, có lẽ đó là lúc hắn vừa mới tắm xong, Tô Vạn trốn ở trên sofa chơi PSP, còn hắn thì tìm kính râm bên sofa.

"... " Hắc Hạt Tử nhận ra mình đã im lặng quá lâu, lại không chắc chuyện xem trộm album có phải là bẫy không, đành phải bình tĩnh nói: "Ba ngày sau cậu không có lớp học."




Qua ba trạm là có thể xuống, cổng trường không được canh gác nghiêm ngặt, Tô Vạn cảm giác đã đến trễ: "Toà nhà Minh Đức..." Nếu dựa vào cảm giác có lẽ cậu biết toà nhà đó ở đâu, nhưng nếu bây giờ Hắc Hạt Tử dắt cậu, sao phải từ chối?

"Trường của cậu khá lớn đấy." Hắc Hạt Tử cũng không vội, cảm thấy phong cảnh trường học không tệ.

"Sư phụ, thương lượng một chút... Buổi trưa em không về, buổi tối đến đón em được không... Bởi vì ba ngày tới sẽ không có lớp..."

Hắc Hạt Tử thờ ơ nói: "Lê Thốc đâu? Không đi với cậu à?" Trong đầu nghĩ đến những tấm ảnh đó, hắn có chút mất tập trung.

Tô Vạn nói với vẻ mặt đau khổ: "Em sợ cậu ta sẽ chơi em đến chết."

Hắc Hạt Tử cười, giọng còn rất rõ ràng. Không biết tại sao lại khiến hắn nghĩ đến hình ảnh con chuột bị mèo chơi đùa, trong lòng nhất thời dâng trào tình cảm thương yêu, đầu tiên xoa tóc, sau đó búng trán cậu, "Đi học ngoan đi."

Tô Vạn cảm thấy lo lắng.




Lê Thốc đương nhiên sẽ không phải là người cuối cùng biết Tô Vạn không nhìn thấy đường, chuyện này khiến cậu ta cười mất một lúc: "Nhưng cuối kỳ... Trước khi thi không khá lên được mày định làm sao..."

"Nói chuyện với nhân viên tư vấn, cùng lắm thì cúp máy." Tô Vạn suy nghĩ về thành tích hoàn hảo của cậu có lẽ sắp xuất hiện một vết nhơ, liền có chút khó chịu: "Mày đi thắp hương bái Phật đi."

"Tao bái? Tao bái cho một mình tao đủ điểm trung bình còn thấy khó."

"Đúng là không thể trông cậy vào mày cái gì." Tô Vạn lúc này lại cảm thấy năm giác quan rất nhạy cảm, cầm sách hung hăng đập Lê Thốc một cái, tránh không kịp, đang đánh vào xương háng cậu ta.

"Nếu không ba ngày tới đến nhà tao?"

"Không đi. Quay lại chỗ Hắc Hạt Tử." Khi ở riêng với Lê Thốc, cậu không gọi sư phụ nữa.

"Còn chưa thành sao." Lê Thốc cũng là người đầu tiên biết mối tình thầm kín của cậu, giờ phút này đang đâm đầu vào trong hộc bàn để lấy ít đồ ra nghịch ngợm.

"Này, " Tô Vạn nói, "Tao đang thận trọng tiến công từng bước."

Lê Thốc cười nhạt.




Chiều tối cậu tan học, trực tiếp chạy ra ngoài trường, Hắc Hạt Tử bấm còi hai cái ra hiệu cho mình ở đây. Tô Vạn lên xe và hỏi: "Chờ lâu không?"

"Không lâu."

Hắc Hạt Tử sờ sờ cằm, đưa tay vẫy vẫy trước mắt cậu: "Còn chưa khỏi sao?"

"Làm sao khỏi nhanh như vậy được." Giọng Tô Vạn có chút oán giận, hai tay nhét vào trong ngực, chờ Hắc Hạt Tử dẫn cậu về.

Sau bữa tối, Tô Vạn không thả lỏng được, trước kia cậu còn có thể ôm điện thoại di động và PSP chơi, bây giờ mù có thể làm gì? Vì vậy, cậu lôi sách chuyên môn của mình ra, mặt dày gọi sư phụ của mình.

"Đọc cho em đi. Em phải thi cái này vào cuối kỳ."

Hắc Hạt Tử thở dài, cảm thấy đau đầu: "Nếu mấy năm trước có người hành tôi như vậy, tôi đã bảo hắn cút đi rồi."

"Anh nói sư huynh? Hầy, em biết anh đối với sư huynh cũng rất tốt."

Hắc Hạt Tử muốn nói "Lão tử chỉ làm chuyện này với một mình cậu", lại không có hứng, không muốn nói nữa, bình tâm ngồi xuống: "Bắt đầu từ đâu."

"Chương 3, phần 4, khúc được gạch chân."

Cuốn sách không dày, trải trên đầu gối, Hắc Hạt Tử một chân chống lên đọc cho cậu, lúc đầu Tô Vạn ở bên cạnh hắn nghe ngủ thiếp đi, kết quả hắn không nhìn thấy, đồ đệ hắn giống như một con rái cá mềm nhũn hòa làm với sofa, đầu ngã về phía sau, cằm cứ như vậy vểnh lên.

Hắn đưa tay ra búng, hỏi: "Không cần điểm cuối kỳ nữa à?"

Tô Vạn không phản ứng.

Thật ra hắn nhìn thấy vết thâm dưới mắt Tô Vạn, con mắt của đứa nhỏ nhìn ra vẫn còn hơi tròn, có chút ngây thơ.

Tô Vạn thoáng mở mí mắt, mờ mịt hỏi: "Sư phụ? Hình như em ngủ quên." Sư phụ cậu lại giống như rắn lặng lẽ kéo dài khoảng cách, trong một giây cậu tỉnh lại này, chỉ cần quay sang bên cạnh, là có thể hoàn thành một nụ hôn ngoài ý muốn.

"Còn đọc? Chẳng thà cậu đi ngủ bù đi, rồi lát nữa đưa cậu ra ngoài ăn đêm."

Hắc Hạt Tử đứng lên, đang chuẩn bị đi hai bước rót nước cho mình —— sofa này vốn mềm, đứng lên ngồi xuống đối đều sẽ ảnh hưởng người khác, cho nên vừa nãy hắn vẫn bất động, sợ làm cho người kia thức giấc. Nhưng quay đầu lại nhìn lại, Tô Vạn một mình ngồi đó vẻ mặt mơ màng, mặt đỏ bừng, tóc cũng rối loạn.

Từ đầu đến chân đều giống như một đứa trẻ.

Một giây kia, trong lòng hắn xuất hiện một loại cảm xúc, hắn vẫn chưa nhận ra loại cảm xúc này báo hiệu hắn đã một chân bước vào địa phương nào. Hắc Hạt Tử chỉ cảm thấy, Tô Vạn thoạt nhìn rất đáng thương.

Chỉ là khoảnh khắc đó, cho nên hắn quay trở lại, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ cậu muốn làm gì?"

Tô Vạn há miệng, hiển nhiên còn chưa tỉnh hẳn. Hắc Hạt Tử lại cảm thấy tiểu hài tử rất đáng yêu, nhìn cậu đưa tay xoa xoa mặt còn vẻ mặt thì mơ màng buồn rầu.

Buổi đêm đi ra ngoài ăn cháo, Tô Vạn ăn một chén cháo muối, cầm chén uống xì xụp. Ăn xong lại dẫn về, Tô Vạn nói muốn đi tắm, nếu không tắm sẽ rất bẩn.

Hắn không phát biểu ý kiến gì, ý là, tốt thôi. Cũng không thể để hắn phải hầu hạ tắm rửa chứ?

Sau đó, Hắc Hạt Tử đã nhầm.

"Cậu đang làm gì trong đó vậy? Đánh nhau à?"

Hắc Hạt Tử không chịu nổi phải gõ cửa, Tô Vạn ở bên trong nói: "Không! Chai dầu gội đầu rơi vào bồn tắm! Tìm nửa ngày không được!"

"Tìm được chưa?"

"Chưa, khăn của em cũng rơi vào trong luôn rồi."

Hắn thật sự có loại cảm giác dở khóc dở cười.

Tô Vạn có chút do dự, nhưng vẫn nói ra: "Sư phụ, em thật sự không sờ được khăn tắm của em."

"Được rồi, tổ tông."

Hắn vặn cửa đi vào, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là tổ tông hắn đang vịn bồn tắm, nửa chân chống ở bên ngoài để đi ra, Tô Vạn rất gầy, nhưng nuôi một đoạn thời gian, eo và đùi cũng có một chút thịt mềm.

Tóc của cậu có dầu gội đầu không được làm sạch, bọt chảy theo một phần xương nhô ra sau gáy.

Hắc Hạt Tử giơ vòi hoa sen lên trước xối vào đầu cậu một cái, cậu giơ tay nhíu mày, nói sư phụ cậu đừng quấy rối nữa.

"Ai quấy rối ai." Hắn bước vào bồn tắm, móc khăn và chai ra để ở chỗ khác: "Nhắm mắt lại."

Tô Vạn chỉ ngồi trong bồn tắm chờ hắn làm, quay lưng về phía hắn, có chút giấu mình mà cuộn người lại. Hắc Hạt Tử hỏi, "Có lạnh không?"

Tô Vạn có chút nghẹn, nói không lạnh. Sau đó, Hắc Hạt Tử dường như đã hiểu tại sao, và muốn kiểm chứng lại suy đoán của mình, khó mà nói được bản chất của vấn đề này, nhưng hắn nói: "Mở chân ra một chút, cho bọt chảy xuống."

Tô Vạn không dám quá hở, chỉ hơi mở cho có.

Cảnh tượng thực sự có chút lúng túng, Hắc Hạt Tử cúi xuống bên tai cậu nói: "Không phải là cố ý."

Câu nói này khiến đứa nhỏ muốn đào một cái lỗ chui xuống, từ sau tai đỏ đến cổ, nói: "Nếu không em tự mình làm... "

Hắc Hạt Tử có cảm giác mình đang bắt nạt cậu, càng nghĩ như vậy, càng đến gần, Tô Vạn nói: "Em thật sự không cố ý, hơn nữa đây không phải là rất bình thường sao? ...... Đừng có chọc em nữa."

Hắn gần như cười, nói "Được, không chọc cậu nữa, cậu tự làm đi."

Hắn đưa lại vòi hoa sen, định đi, nhưng thật ra chỉ là mở cửa đóng lại, không hề rời đi. Đối với hắn mà nói, việc che giấu hơi thở vô cùng đơn giản, huống chi người bị lừa còn là Tô Vạn.

Tô Vạn đổi tư thế, cố định vòi hoa sen, ngồi trong nước nóng. Mặt cậu gần như bị chôn vùi giữa hai đầu gối, xương trên vai không ngừng chuyển động.

Qua một hồi lâu, Hắc Hạt Tử muốn châm cho mình một điếu thuốc, Tô Vạn cuối cùng cũng xong. Sau đó, cậu vuốt ngược tóc, để lộ trán của mình, rửa tay rồi bắt đầu nghiêm túc tắm rửa.




Đôi mắt của Tô Vạn có khá lên một chút trong hai ngày, có thể cảm nhận được ánh sáng và đường viền mờ của các vật thể, đó là một bước tiến lớn. Lớn hơn nữa, có lẽ ngày mai cậu có thể nhìn thấy. Tô Vạn kinh ngạc, làm ầm lên, đi đâu cũng nhìn chằm chằm sư phụ cậu, Hắc Hạt Tử nhiều nhất chính là búng trán cậu.

Cậu suy nghĩ một chút, vừa gấp quần áo vừa nói: "Sư phụ, em đang nghĩ hay là em nghỉ phép tìm Lê Thốc đi chơi, nó chăm sóc em, mắt em như vậy, cũng không thể bị nó chơi chết, để anh đỡ phiền... "

Dựa theo suy nghĩ của người già ngại mặt mũi nhất định sẽ đuổi cậu đi, Hắc Hạt Tử thiếu chút nữa nói theo cậu, "Ồ, cậu đi cũng tốt, tôi được yên tĩnh", lại nghĩ đến chuyện "chăm sóc" này là mỗi ngày nắm tay nhau đi đi lại lại, ngay cả tắm rửa cũng không ổn, lại còn là hai thanh thiếu niên.

Đầu hắn lại bắt đầu đau: "Rảnh quá đúng không, vậy để tôi tìm cho cậu một việc gì đó để làm, ít chạy ra ngoài."

Tô Vạn nói: "Em chỉ sợ anh thấy em phiền thôi."

Hắn nghĩ thầm cũng không đến mức đó. Chủ yếu là hiện tại lớp giấy trên cửa sổ kia có cũng như không*, chỉ là đợi khi nào Tô Vạn đâm thủng, nhưng Tô Vạn hình như cũng không nghĩ đến cũng không định làm.

Bất quá kiểu gì cũng có người làm thủng, thậm chí không cần phải là Tô Vạn.

*lớp giấy trên cửa sổ thường rất mỏng, dễ bị thủng, còn được dùng làm cách nói về bức tường cuối cùng trong mối quan hệ giữa hai người trước khi tiến đến yêu đương chính thức.

Hắn ngồi bất động và nói, "Không có ý tưởng nào khác?"

Tô Vạn không hiểu, ngoài miệng trả lời: "Không, cũng không phải anh không cho em chạy lung tung."

Rốt cuộc vì sao lại nghe lời như vậy, lúc trước hắn còn thấy nghi ngờ, mà bây giờ lại thấy cậu quá trong sáng.

Cũng không biết nghĩ gì, hắn nói: "Lấy cho cậu một cặp kính râm đi, mắt dù sao cũng chưa quen ánh sáng."

"Thật sự thành tiểu mù..."

"Nói cái gì vậy." Hắc Hạt Tử nói: "Mượn của tôi, phải trả lại, hiểu không?"

Tô Vạn cười hắc hắc hai tiếng: "Được, anh nói trả thế nào."

Bất quá kính râm kia lấy ra cũng không đeo, chủ yếu là Tô Vạn cảm thấy khí chất của mình không hợp với thứ này. Nếu như kính râm này là cái trên mặt Hắc Hạt Tử thì đó lại là chuyện khác —— bị sư phụ cậu mắng cậu được một tấc tiến một thước.

Cuối kỳ đành phải gác lịch thi lại, mắt còn mù, chỉ có thể ở trong phòng mọc nấm.

Nhưng Lê Thốc lại hẹn cậu ra ngoài, Tô Vạn tự cho rằng mình có thể một mình đảm đương mọi việc, lén lút ra ngoài gặp Lê Thốc ở tiệm net nghe tiếng động, Hắc Hạt Tử cũng không thể làm gì cậu.

Sau đó sư phụ cậu gửi một tin nhắn, bảo về sớm một chút, Tô Vạn vốn định trực tiếp ngủ ở tiệm net, dù sao cũng là ra chơi với bạn, nhưng sư phụ cậu đã nói như vậy, cậu liền muốn trở về.

Lê Thốc tức giận: "Thấy sắc quên bạn."

"Tao còn chưa nói chuyện lần trước mày cho tao leo cây để đi gặp nữ sinh trường khác."

Trong ấn tượng mấy ngày qua, cậu và sư phụ gắn bó với nhau như bánh đậu là chuyện rất bình thường, rất ít khi có cảnh vắng mất một người, nghĩ đến chuyện Hắc Hạt Tử có thể là nhớ cậu xấu hổ không dám nói thật, cố ý lừa gạt hắn: "Lê Thốc nói muốn qua đêm với em."

"......"

Cậu suy nghĩ một chút và nhập tin nhắn bằng giọng: "Anh nhớ em à?"

"Nhớ thì có về hay không."

Tô Vạn trả lời: "Được rồi." Nhưng lại không nói rõ có thể trở về hay không.

Tô Vạn hai tay đút vào trong túi, cực kỳ vui vẻ, khi điện thoại vang lên trả lời rất lưu loát, không cho người đối diện cơ hội để nói chuyện: "Ra cửa đi sư phụ, em không có chìa khóa."

"...... Ừm. "

"Bye."

Hắc Hạt Tử cúp điện thoại suy nghĩ một hồi lâu, cảm thấy bị đứa nhỏ chèn ép chết đi sống lại, tất cả những gì muốn nói đều bị chặn lại.

Hắn ngồi trong phòng một lúc, đi bật đèn ở cửa, đèn ấm rơi vào mí mắt hắn, hắn dường như nhớ tới điều gì đó, mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài thật ra cũng có chút ánh sáng, không đến mức không nhìn thấy gì.

Nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy giờ phút này tìm được Tô Vạn sẽ tốt hơn.


-------------

Tác giả: Ngũ Canh Đông

Nguồn: https://1284824157.lofter.com/post/31b89b41_2b450562f?act=qbwaptag_20160216_05

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro