Khổ nhục kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Các người có biết năm Tô Vạn học lớp 12, tôi đã đi họp phụ huynh bốn năm lần không?" Hắc Hạt Tử nói với không khí.

Hai người ngồi sau đều không để ý tới hắn, một người đang ngủ một người đang chơi di động. Gần mười phút trôi qua, Ngô Tà mới để ý hỏi lại: "Hả?"

Hắc Hạt Tử liếc nhìn hắn qua kính chiếu hậu nói: "Gọi Bàn gia dậy đi, sắp tới rồi." "

Ngô Tà cất điện thoại di động, ghé vào lưng ghế hỏi hắn: "Họp phụ huynh là trải nghiệm như thế nào?"

Hắn là nói đùa, không nghĩ tới Hắc Hạt Tử lại trả lời khá nghiêm túc, "Loại chuyện này... Một lần hai lần sẽ bắt đầu thấy quen, có điều giáo viên chủ nhiệm lớp cậu ta thật sự thích cằn nhằn..."

"Anh hiểu những gì giáo viên nói sao?" Ngô Tà có chút khó tin: "Gần đây anh lại bị hoài cổ à? Chuyện cũ gì cũng lấy ra nói được."

Hắc Hạt Tử im lặng, một lúc sau mới chậm rãi nói: "Chỉ là tự nhiên nghĩ đến, không biết có phải Tô Vạn bắt đầu..."

"Coi cậu như cha?" Bàn Tử hai mắt cũng không mở, thốt ra một câu.

Hai người còn lại trên xe đều im lặng vài giây, Ngô Tà đột nhiên cười một tiếng, nói: "Tiểu ca chắc sẽ giận mất, anh ta vẫn cho rằng mình là người cha câm độc nhất vô nhị..." Bàn Tử cắt ngang hắn, nháy mắt nói: "Khác nhau, có giống chỗ nào đâu."

Ngô Tà giơ tay lên nói: "Tôi sai rồi, không giống nhau, thật sự không giống nhau. Cha câm là của mọi người, cha mù là của một mình Tô Vạn. "

Lần đầu tiên Hắc Hạt Tử không hề tỏ ra phản đối, hắn đang nhắm vào một chỗ đậu xe ven đường, dứt khoát lưu loát đậu xe vào, xoay người vỗ vỗ lưng ghế, trong chỉ nói ra một chữ: "Xuống."

Đèn đường hai bên đường đều sáng lên, bảy tám giờ chính là giờ ăn cơm tối, Nhân viên ở quầy lễ tân của hồ bơi đang thu dọn đồ đạc, ngẩng đầu nhìn ba người đẩy cửa tiến vào, nhắc nhở: "Sau một tiếng nữa thì chúng tôi phải đóng cửa dọn dẹp."

Bàn Tử lập tức nói: "Chúng tôi không đến đây bơi, chúng tôi tới tìm người..." Lời còn chưa dứt, liền thấy Hắc Hạt Tử từ trong túi lấy ra ba tấm vé đưa tới. Bàn Tử cười cười, lưu loát chuyển đề tài: "Có thể mua quần bơi ở đây không?"

Nhân viên lễ tân nhìn bọn họ, lấy ra ba cái vòng tay từ trong ngăn kéo, mỉm cười chỉ xuống dưới lầu.

Từ bậc thang đi xuống, từ xa đã thấy Tô Vạn ngồi ở đầu bên kia hồ bơi, có lẽ do đã quá muộn, cũng không có nhiều người đến bơi. Ngô Tà vừa xuống liền cảm thấy lười biếng, ngồi trên ghế sofa khu nghỉ ngơi không muốn động đậy, "Tôi không xuống nước có được không? Tôi sẽ ở trên ghế sofa này..." Bàn Tử lập tức giục hắn, nói: "Đã đến tận đây rồi, cậu không nể mặt anh em được sao? Đến đây, tôi mua cho cậu cái quần bơi đẹp nhất..." Vừa nói vừa lôi hai cái từ trên kệ đưa cho hắn: "Đen mỏng."

Ngô Tà dở khóc dở cười nhận lấy một cái từ trong tay hắn, lơ đễnh hỏi Hạt Tử đang nhìn Tô Vạn từ xa: "Anh định dỗ người ta về thế nào? Có kế hoạch tốt xấu gì cũng nói cho chúng tôi biết một tiếng."

Bàn Tử giũ giũ cái quần bơi, tỏ vẻ khinh thường nói: "Cái rắm! Anh ta làm gì có kế hoạch, cởi hết ra như vậy, vừa nhìn đã biết muốn dùng thân thể quyến rũ Tô Vạn."

Giọng của hắn hơi lớn, bác gái phía sau quầy nhìn chằm chằm mấy người bọn họ với vẻ mặt kinh ngạc, Ngô Tà ôm lấy cổ Bàn Tử kéo hắn vào phòng thay đồ, Hạt Tử là người cuối cùng đi vào, trên mặt ngược lại không có chút xấu hổ nào, cởi áo trước rồi mới đi tìm tủ. Trong phòng thay đồ ngoại trừ ba người bọn họ cũng không có người khác, Ngô Tà vừa cởi quần áo vừa nói: "Nói như anh, nếu chúng ta cũng tìm Tiểu Hoa đi tắm sẽ là..."

"Mỹ nhân kế." Bàn Tử nghiêm nghị nói.

Nhưng hiển nhiên, mỹ nhân kế này đối với Tô Vạn không có tác dụng lắm. Trên mặt tiểu tử thúi một chút phản ứng cũng không có, không khác gì đang nhìn ba người xa lạ. Kể cả Bàn Tử ở trước mặt nhảy vào bể bơi nước bắn tung tóe cả vào mặt, cậu ta cũng chỉ yên lặng lau sạch rồi rời đi chỗ khác.

Cũng may cậu ta vẫn còn đang trong giờ làm, không thể tự tiện rời đi, sau khi đi thật xa lại quay trở về, đứng ở cách khoảng cách xa nhất từ chỗ ba người họ.

Có lẽ Hắc Hạt Tử đã đắc tội với người ta không nhẹ, mới làm cho Tô Vạn giận đến mức có chết cũng không qua lại với hắn, Ngô Tà ở trong nước chậm rãi bơi một chút hoạt động gân cốt, hỏi Hắc Hạt Tử còn dựa vào bên thành hồ: "Hai người rốt cuộc đang làm cái gì vậy? "

Hạt Tử thản nhiên phun ra ba chữ, "Chiến tranh lạnh." Hắn xuống nước cũng đeo kính râm, không đổi thành kính bơi, cho nên cũng không bơi được, hắn di chuyển vài bước men theo bên hồ về phía Tô Vạn, không đầu không đuôi đột nhiên cười.

Chỗ nước nông chỉ còn lại mấy nữ sinh đang chơi phao cá heo, cái phao cá heo đó lại bơm quá căng, không ai leo lên được, Bàn Tử ục ịch chạy tới giúp đỡ, chơi đùa vô cùng vui vẻ. Ngô Tà ngâm mình một hồi, mắt thấy Hắc Hạt Tử vất vả lắm mới trôi đến gần Tô Vạn, thằng nhóc hiển nhiên giả vờ không nhìn thấy hắn, không nói lời nào lại đi đến đầu kia.

Ngô Tà thở dài, quyết định bò ra khỏi bể bơi. Với tốc độ của Hạt Tử, có lẽ còn lâu mới xử lý được thằng nhóc này, cơm tối lại càng xa vời, hắn định tiết kiệm chút thể lực lên bờ hóng chuyện, ít nhất ven hồ bơi có bán xúc xích nướng.

Sau khi lên bờ, hắn mua hai cây xúc xích nướng, bản thân ngậm một cây, đi tới trước mặt Tô Vạn đưa tới cây còn lại, Tô Vạn lùi về sau một chút, mỉm cười chào hỏi hắn, "Sư huynh," cậu ta lắc đầu nói, "Tôi vẫn đang trong giờ làm, không thể ăn."

Ngô Tà ăn hết cây xúc xích trong miệng, mới nói: "Mấy giờ cậu mới tan làm?"

Tô Vạn nhìn vào đồng hồ trên tường và nói: "Đừng đợi tôi, tôi còn phải thu dọn đồ đạc và khóa cửa, bây giờ còn sớm."

Ngô Tà nói: "Chúng tôi đương nhiên không đợi cậu, chỉ để lại một người chờ cậu." Hắn chỉ vào Hắc Hạt Tử trong hồ bơi ở đầu bên kia vẻ mặt không vui, hỏi "Cậu thấy sao?"

Tô Vạn cười một tiếng, nói: "Hai người làm ơn mang anh ta đi đi, không có anh ta có khi tôi tan làm còn nhanh hơn."

Ngô Tà nghe giọng điệu của cậu cũng không giống tức giận, hỏi thăm dò một câu: "Hai người rốt cuộc vì sao mà..."

"Sư huynh," Tô Vạn như là biết hắn muốn hỏi cái gì, lập tức ngắt lời, nói: "Có một số việc không thể nói rõ được, anh đừng hỏi tôi, được không?"

Ngô Tà còn muốn nói cái gì đó nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Vạn, lại nuốt xuống, hai người yên lặng nhìn chằm chằm hồ bơi một hồi, Ngô Tà lại đưa xúc xích nướng trong tay về phía trước, không biết nói gì đành hỏi lại: "Cậu thật sự không ăn?"

Tô Vạn còn chưa kịp lên tiếng, chợt nghe thấy tiếng náo động từ trong bể bơi truyền đến, mơ hồ nghe rõ hai chữ 'chết đuối', khu vực nông nhất đột nhiên trở nên hỗn loạn, Ngô Tà lập tức nhìn lướt qua, lúc hắn lên bờ, khu nước sâu ngoại trừ Hắc Hạt Tử còn đang ngâm mình thì không có người khác, vậy bây giờ ai đang bị chìm trong hồ bơi?

Cứ như vậy chìm xuống rồi lại nổi lên, Ngô Tà nhìn thấy kính râm trên mặt người nọ, hiển nhiên Tô Vạn cũng nhìn thấy, bước chân cậu chậm lại, đến bên hồ thì dừng lại.

Ngô Tà không biết mình có nên cười hay không nữa, mỹ nhân kế lúc đầu vậy mà lại biến thành khổ nhục kế, đúng là làm khổ người già mà. Bàn Tử nãy giờ ở trong nước đã bơi qua, bơi đến trước mặt mới thấy người, đột nhiên la to một tiếng, chẳng những không vớt được người, ngược lại cũng chìm theo luôn.

Ngô Tà muốn trực tiếp đập nát cây xúc xích nướng, vốn là một vở kịch bị Hạt Tử diễn quá đà, bây giờ lại thêm một Bàn Tử, Tô Vạn lại không ngốc, chân từ thành hồ lui xuống, có lẽ không muốn để ý tới hai người này nữa.

Trong tình thế cấp bách, Ngô Tà tung ra một cước, ngoan độc đá Tô Vạn từ mép hồ xuống.

Nhìn Tô Vạn do dự trong nước một chút, cuối cùng vẫn bơi về phía Hạt Tử, Ngô Tà cắn một miếng xúc xích nướng trong tay, xoay người đi về phía phòng thay đồ.

Xong chuyện phủi áo đi, thâm tàng công dữ danh*. Giờ khắc này hắn cảm thấy bóng lưng mình vô cùng cao lớn.

*là một câu thơ trong bài 'Hiệp Khách Hành' của Lý Bạch, để chỉ những người anh hùng đã làm chuyện tốt nhưng những chuyện tốt này lại không được ai biết đến.


-------------

Tác giả: Yết Mặc

Nguồn: https://jiemomomomo.lofter.com/post/1d1bb646_ef385141

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro