Không hiểu chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Vạn uống say rồi một tay chống đầu nói nhảm, thật ra cũng không hẳn là nói nhảm, chủ ngữ vị ngữ trạng từ vẫn đầy đủ, cho dù có bị sắp xếp lộn xộn cũng không thành vấn đề, vẫn có thể biểu đạt được ý của mình.

Bàn tay dọn mâm của Hắc Hạt Tử run lên một chút, quái lạ. Hắn nghĩ, rõ ràng đã chừng này tuổi, còn có thể rung động vì cái gì. Hắn không phải tiểu tử mới mười tám tuổi đầu, mà là Tô Vạn, vì vậy đứa nhỏ đỏ mặt nằm sấp trên bàn bắt đầu quấy phá, muốn hắn ôm cậu.

Hắn liền dựa vào lưng ghế, một tay treo ở phía sau ghế, một tay kẹp điếu thuốc, hút một nửa dập xuống bàn, đứng dậy kéo Tô Vạn: "Đừng làm trò điên khùng ở đây nữa."

Tô Vạn được toại nguyện ôm lấy hắn, đầu đặt ở vai và cổ hắn, bất động. Hắc Hạt Tử thử khiêng cậu lên, nhận ra cứ thế này bế người vào phòng ngủ sẽ nhanh hơn. Ở trước cửa phòng ngủ có một con cá mập IKEA khổng lồ chặn đường, hắn ném người lên giường rồi nhặt con cá mập lên.

Khoảng cách thế hệ giữa hắn và thanh thiếu niên bây giờ không hề nhỏ, chẳng hạn như hắn thật sự không hiểu nổi tại sao con cá mập này lại được yêu thích đến vậy, thậm chí còn tạm thời thay thế địa vị của Gundam và Ultraman trong lòng Tô Vạn.

Tô Vạn thấy hắn nắm lấy con cá mập của mình liền hét lên: "Bỏ cá của em xuống! Anh đang làm cái gì vậy?"

Hắc Hạt Tử ném cho cậu: "Không làm gì cả, tôi ủng hộ bảo vệ động vật."

Tô Vạn xoay người ôm con cá mập, ngủ thiếp đi.

Hôm nay sinh nhật cậu, không ra ngoài ăn cùng bạn học mà ở nhà ăn, Ngô Tà, Bàn Tử, Lê Thốc, ông chủ Giải đều đến, nhưng đến cuối bữa chỉ còn hai người bọn họ. Cuối cùng cái bánh phô mai to bằng bàn tay kia mới được bưng ra cho Tô Vạn ước nguyện, trong bóng tối, đôi mắt của cậu giống như đuôi của sao băng vậy.

Hắn dọn dẹp sạch sẽ phòng ốc, bóng tối khiến hắn bớt mỏi mắt hơn một chút, bác sĩ nói trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng không ai có thể nói chính xác thời gian ngắn này là bao lâu.

Tuy vậy Tô Vạn cũng có thể được coi như là một giai đoạn ngắn trong cuộc đời của hắn.

Ngày hôm sau đầu Tô Vạn đau như muốn nứt ra, nhưng không quên tối hôm qua mình quấy phá như thế nào. Thể chất của cậu không hợp uống nhiều rượu, huống chi tối hôm qua cậu còn cố ý mượn rượu nói lời thật lòng. Cậu đứng lên tắm rửa đánh răng, sư phụ cậu đang nấu cháo, cháo trắng với thức ăn kèm, đều là đồ trồng trong viện.

Tô Vạn chùi hai tay lên áo thun rồi ngồi xuống ăn sáng, còn tự hào ra vẻ: "Có gì để xấu hổ chứ?"

"Đừng nói nhảm nữa," mắt kính đen trên mặt khiến Tô Vạn nhìn không ra cảm xúc gì của hắn, "Ăn đi."

Hai người trầm mặc kỳ dị, thật ra trước kia cũng chỉ có bầu không khí này, nhưng dù sao hai người cũng không quên tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, sự trầm mặc này liền gợi lên chút xấu hổ và lúng túng.

Cuối cùng khi ra khỏi nhà, Tô Vạn hỏi: "Anh có đợi em không?"

Ý cậu hỏi là hắn có định chờ cậu ăn cơm tối không, nếu như Hắc Hạt Tử có việc thì nói trước một tiếng, cậu sẽ không quay lại Tứ Hợp viện.

"Đợi"

Tô Vạn nhìn hắn không dời mắt: "Được, vậy em đi đây, sư phụ."

Cả ngày hôm nay Tô Vạn đều lơ đãng, vừa tan học liền vội vàng bắt taxi về, lúc này này đúng giờ tan tầm, trên đường tắc nghẽn muốn chết, Tô Vạn lúc đầu còn sốt ruột, sau đó trầm tĩnh lại. Cậu nhìn bên ngoài trời âm u có vẻ muốn mưa, bỗng nhiên đầu óc trở nên trống rỗng. Sư phụ cậu chắc chắn đã nhìn ra, hơn nữa cậu cũng không có ý định giấu diếm, coi như tình cảm đã rõ ràng.

Chỉ là có thể không có kết quả.

Tô Vạn nhìn vào đồng hồ một lần nữa, nói: "Bác ơi, tôi xuống xe, tự đi bộ về."

Kết quả lúc cậu trở về Tứ Hợp viện bị ướt sũng, mưa to tầm tã, mắt cũng không mở ra được. Hắc Hạt Tử giật mình, xoay điếu thuốc đi tìm khăn và quần áo cho cậu, cậu vung nước trên đầu như chó con, xoa xoa lộn xộn.

Rau cải của Hắc Hạt Tử mới cắt được một nửa, thật ra không nói, ai biết hắn có nhiều quá khứ huy hoàng như vậy, tay cầm đao lại cam nguyện trở về cắt rau cải, cắt bánh ngọt.

Tô Vạn thay quần đùi, hai chân trắng nõn quả nhiên chỉ có thể thuộc về mấy đứa trẻ lớn lên trong thành phố, thẳng tắp mà mảnh khảnh, chỉ cần nhìn thoáng qua Hắc Hạt Tử đã có thể tưởng tượng ra tiến tay mình bẻ gãy xương cậu. Bởi vì quá mảnh mai, làm cho người ta dễ dàng quên đi sự cứng cỏi của Tô Vạn, cậu trên thực tế là một thiếu niên rất đơn giản.

Mưa dừng lại một chút, hắn nói "rửa rau", Tô Vạn vào mở cửa tủ lạnh rồi đóng lại, sau đó từ từ áp sát hắn. Hắn bị chặn ở trước cái thớt, chỉ có thể xoay người chống hai tay ở mép bếp phía sau, từ trên cao nhìn xuống Tô Vạn. Nam sinh tuổi này vóc người lớn rất nhanh, trong một đêm có thể biến thành một cây trúc xanh, cho nên lông mi hắn khẽ run rẩy, từ trong kính râm có thể nhìn thấy hai xương quai xanh thẳng tắp của Tô Vạn một đường chảy vào trong áo thun.

"Anh đừng trốn tránh nữa, sư phụ."

Hắc Hạt Tử hừ lạnh một tiếng: "Là cậu chặn tôi ở đây. "

"Có phải anh cần tôi lặp lại lần nữa không?"

"Không cần," ngoài dự liệu, hắn không giả ngu nữa mà nói chuyện rất liến thoắng, "Không có gì để bàn, tôi lưu lại chút thể diện cho cậu."

Tô Vạn không chịu buông tha: "Anh nghĩ trốn tránh là lưu thể diện cho tôi sao?"

"Vậy cậu muốn tôi nói chuyện gì với cậu?" Hắc Hạt Tử dựa vào bếp, bộ dạng thả lỏng, có ý muốn lấy lại thế chủ động, lùa con cừu nhỏ Tô Vạn này trở về chuồng: "Cậu muốn tôi nói hai chúng ta không có khả năng, muốn tôi bảo cậu học hành chăm chỉ, hay là muốn tôi chúc cậu nửa đời sau hạnh phúc? Tô Vạn, có nghĩ cũng đừng nghĩ đến." Hắn quay lại chuẩn bị tiếp tục cắt rau, sau đó Tô Vạn kéo hắn trở lại: "Anh không tin phải không? Quả nhiên là anh không tin mà!"

"..." Hắc Hạt Tử nói: "Không phải là không tin, mà là không thích hợp. Giữa hai chúng ta không phải cứ thích là có thể giải quyết."

"Không nói chuyện khác, nếu có thể ở bên nhau, anh có chọn em không?"

Hắc Hạt Tử nhìn thấy một sự kiên định trong đôi mắt ấy. Hắn suy nghĩ một chút: "Có."

Tô Vạn nghĩ thầm, thật ra cậu cảm thấy hắn đã cho cậu thứ gì đó tốt hơn. Một cái gì đó vĩnh viễn không thay đổi hơn là có thể ở bên nhau.

Một lời hứa chính đáng cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì, nhưng những thứ đã cho đi vẫn sẽ luôn tồn tại.

Cậu nói, "Được rồi." "

Hắc Hạt Tử sững sờ không hiểu ra sao, chỉ thấy đứa nhỏ nhẹ nhàng xoay người, đóng cửa phòng bếp rời đi. Hắn thầm nghĩ, chỉ vậy sao? Bối rối một lúc, hắn lại hét lên: "Tôi kêu cậu rửa rau cơ mà!"

Về sau hắn mới hiểu ý của Tô Vạn.

Bởi vì Tô Vạn đang tức giận với hắn —— hắn biết loại cảm xúc này gọi là tức giận, cảm xúc trên mặt lộ ra quá rõ ràng, không thể che mắt được hắn. Hắn chỉ là không biết vì sao Tô Vạn lại tức giận, chỉ là từ chối có gì mà phải tức giận? Việc áp đặt khái niệm đạo đức lên người khác như vậy, không phải cách làm của Tô Vạn.

Trong lòng Hắc Hạt Tử không yên đến ngay cả Trương Khởi Linh cũng nhìn ra, Ngô Tà cười khúc khích: "Nhà cũ cháy* rồi."

*cách nói khi người già nảy sinh chuyện tình cảm, Tiền Chung Thư trong tác phẩn 'Vây Thành' đã nói: "Người già rung động vì tình yêu giống như nhà cũ cháy, không có thuốc chữa."

Hắc Hạt Tử tức giận, ném ra một cặp 2, trên bàn cáu kỉnh nói: "Không hiểu con nít ở độ tuổi như Tô Vạn cả ngày nghĩ cái gì?"

Ngô Tà thản nhiên nói: "Anh quan tâm làm gì. Tiểu ca, cho anh ta nổ tung đi!"

Cũng may cá cược không lớn, để cho hắn còn có bộ quần áo đi về. Sau khi trở về, hắn thấy đèn trong sân đã sáng, không biết vì sao, lúc mở cửa còn khựng lại một chút.

Tô Vạn dường như không ở trong Tứ Hợp viện.

Hắn vậy mà lại trở nên nôn nóng không giải thích được, khi đó hắn không biết rằng tâm trạng này của mình gọi là "bị bắt thóp".

Hắn tắt đèn dưới mái hiên, đi vào và nhắn tin cho Tô Vạn: "Ra khỏi nhà nhớ tắt đèn."

Tô Vạn trả lời rất nhanh: "Em trả tiền điện."

Hắc Hạt Tử lại mất bình tĩnh.

Tô Vạn có tính là nhà giàu đời thứ hai không, hắn không biết, dù sao từ sau khi đứa nhỏ lộ ra chút ý tứ kia, ngoại trừ việc cậu ta không nói mua lại cái viện này, những thứ khác như điện nước đều được Tô Vạn bao trọn, thậm chí một bộ phận kết cấu phòng ốc cũng đã được thay đổi bởi Tô Vạn.

Dù sao không gian sống của hắn lớn như vậy, Tô Vạn từng chút từng chút can thiệp, hắn cũng không cảm thấy khó chịu. Hoặc là nói, hắn đã quen rồi, nhưng hắn không nhận ra.

Lúc Tô Vạn trở về, anh vừa tắm xong, bật đèn bàn ngồi hút thuốc đọc sách trên sofa trong phòng khách, sách cũng là Tô Vạn mang về. Tô Vạn cởi giày ra rồi nói, "Anh vẫn chưa ngủ."

"Sắp."

Hắc Hạt Tử quả thực bất lực trước con nít, giờ lại trở thành tình huống như thế này: Tô Vạn đã trở về trạng thái như trước kia, còn hắn vẫn đang chậm rãi thích ứng.

Tô Vạn đang trả lời điện thoại trước khi vào phòng tắm, sau khi ra khỏi phòng tắm vẫn còn gọi. Hắc Hạt Tử không biết cậu đang gọi điện với ai, chỉ là hắn cảm thấy Tô Vạn có một chút thay đổi.

Nếu sự thay đổi này có thể làm cho chuyện này cứ như vậy mà suôn sẻ trôi đi, Hắc Hạt Tử nghĩ thầm, vậy cũng không phải là không được.

Sau đó Tô Vạn không có bất kỳ hành vi vượt giới hạn nào, vẫn như cũ chào buổi sáng chúc ngủ ngon, tan học, trở về mua đồ ăn, trước khi ra ngoài sẽ tắt đèn. Kỳ nghỉ dài ba ngày, lúc quay lại còn mang trà cho hắn.

Không biết từ khi nào, Hắc Hạt Tử hút thuốc ít dần. Đây cũng không phải là tín hiệu gì, mà là Hắc Hạt Tử có ý thức cai nghiện, bởi vì hắn không muốn thừa nhận, mỗi lần hắn hút xong Tô Vạn phải đi đun một bình nước sôi, đem lá trà đặt ở vị trí dễ thấy.





Hắn gửi tin nhắn trước cho Tô Vạn, nói ăn tối ở ngoài, bàn rượu đều là người quen. Tô Vạn đang đọc luận văn ở thư viện, trả lời hắn một chữ 'được'. Hắn bất giác cũng uống hơi nhiều. Chức năng trao đổi chất của cơ thể không còn tốt như những năm về trước, chỉ là không say.

Ngô Tà muốn gọi xe cho hắn, hắn nói không cần. Trước đó Tô Vạn đã hỏi địa chỉ, lúc tới đây mặc một bộ áo gió, vai rộng chân dài, trên tay treo chìa khóa.

Hắc Hạt Tử chào hỏi liền rời đi, không chút nào cảm thấy Ngô Tà ở sau lưng nói: "Tôi cảm thấy sắp có kịch. Tối đa hai tháng. "

Bàn Tử hé răng hai tiếng: "Thật không? "

"Cá không."

Bàn Tử tính toán: "Hai tuần." Ngô Tà lại có chút không thoải mái: "Bắt hắn mời cơm đi? Vui một mình không bằng vui chung."

Ngô Tà cũng tính lại: "hoặc ngắn hơn."

Hắc Hạt Tử chìm trong sofa, một tay chống đầu che mắt, kính râm treo trên mu bàn tay hắn lung lay sắp rớt. Tô Vạn quỳ một chân trên ghế sofa, Hắc Hạt Tử nghĩ thầm, mùi hương trên người Tô Vạn cũng rơi lên mu bàn tay của hắn.

Đứa nhỏ nhìn hắn một lúc lâu, Hắc Hạt Tử bỗng nhiên lên tiếng đuổi cậu: "Đun ít nước đi."

"Đun rồi."

Tô Vạn vẫn không nhúc nhích.

"Đi ngủ đi."

"Không buồn ngủ, đang làm bài tập về nhà."

"Vậy còn không mau đi làm đi."

Hắc Hạt Tử tháo kính râm ra ném lên bàn, thở ra một hợi ngột ngạt. Tô Vạn nép vào bên cạnh hắn, áo gió rất mỏng, làm nổi đường cong mảnh khảnh trên lưng cậu.

Trong khoảng im lặng đó, Hắc Hạt Tử vẫn cố rút lui: "Đừng không hiểu chuyện như vậy."

Tô Vạn nói: "Em không hiểu. Thì sao? "

Đôi môi của thiếu niên rất mềm mại, Hắc Hạt Tử đã tưởng tượng xúc giác như vậy, quả nhiên không khác với tưởng tượng của hắn lắm. Tô Vạn cố chen tay mình vào tay hắn.

"Tôi đã uống rượu. Làm chuyện mất lý trí cũng vô ích."

Hắn thấy hơi buồn ngủ, mặc cho Tô Vạn ngồi trên đùi hắn, hắn nghiêng đầu nói: "Là sư phụ không hiểu chuyện."

"Tại sao anh không thừa nhận sớm hơn?"

"Tôi trọng sĩ diện, được chưa?"

Hắc Hạt Tử nói, "Nếu cậu là tôi, cậu cũng sẽ không dễ dàng đồng ý. Những chuyện này không thể quyết định như hôm nay ăn tối, ngày mai uống được. Tôi lấy gì để đánh cược?"

"Cho nên tôi đã nghĩ chỉ cần mình kiên trì bảo vệ nơi này là được rồi." Hắc Hạt Tử nắm lấy tay cậu, chỉ vào ngực mình, "Đối với người ở độ tuổi của tôi mà nói, tình yêu không còn quan trọng nữa. Tất cả những gì tôi có thể cho cậu chỉ có thế này, nếu cậu nghĩ đó là tình yêu, thì cũng có thể nói là như vậy."

Tô Vạn nói, "Nhưng anh làm sao biết em không nghĩ vậy?"

Hắc Hạt Tử nghiến răng, cười rất nhẹ nhàng,

"Nhắm mắt lại cũng sẽ không biết đã bị hôn."


--------------

Tác giả: Ngũ Canh Đông

Nguồn: https://1284824157.lofter.com/post/31b89b41_1cc617dea

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro