Liên quan đến cốt truyện Thám hiểm Đông Nam Á

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Cần đọc phần Trùng Khởi 3: Thám hiểm Đông Nam Á trước để hiểu cái đoản này*



Ngày Giải Vũ Thần đến Tứ Hợp viện, Tô Vạn đang ngồi trong sân ăn dưa hấu. Sư phụ bảo cậu đi mở cửa, nhưng khi cậu mở cửa hiển nhiên không nghĩ được người đến sẽ là Giải Vũ Thần. Cậu lại còn mặc áo thun quần đùi, trên mặt còn dính nước trái cây, không khỏi có chút lôi thôi.

Nhưng Giải Vũ Thần chỉ mỉm cười: "Dạo này cao thêm rồi." Hắn đột nhiên nói như vậy. Bọn họ thật sự đã lâu không gặp, mà Giải Vũ Thần có lẽ cũng không nghe nói nhiều về đứa nhỏ này, hắn rất ít khi đến nơi này, nếu muốn tìm Hạt Tử thường sẽ là người kia ghé qua chỗ hắn. "Sư phụ tôi đang ở trong nhà." Cậu ngượng ngùng nói, câu vừa rồi của Giải Vũ Thần giống như người lớn trong nhà nói với cậu.

Giải Vũ Thần thoải mái đi vào, cứ như đang đi vào nhà của chính mình. Tô Vạn rót cho hắn một tách trà, đặt xuống bàn. Cậu liếc nhìn sư phụ mình, muốn hỏi có cần cậu đi ra ngoài không, Hạt Tử cũng hiểu, nói: "Ngồi xuống đi, cũng không có chuyện gì nghiêm trọng."

Tiểu Hoa muốn hỏi về chuyến đi Đông Nam Á, thật ra hắn đã điều tra được phần lớn mọi chuyện, chỉ là có một số chuyện cần phải xác nhận lại.

Nhưng lúc đứa nhỏ trông mong nhìn qua, hắn cũng có chút mềm lòng, "Anh muốn tự mình nói không?" Hắn hỏi Hạt Tử.

"Sư phụ còn không chịu nói cho tôi biết." Tô Vạn bổ sung một câu. Dường như khi có người ngoài, lá gan của cậu sẽ lớn hơn một chút.

Hắc Hạt Tử cười ha hả, xem ra hắn không thoát được lần này. Nhưng rất nhiều thứ không thích hợp để kể cho trẻ em nghe. Vì thế hắn đành phải kể chuyện về cô gái câm Sở Sở, nhưng khi nói đến vu bà kia, Tô Vạn thật sự là có hơi bị quá tập trung. "Vẫn còn là một đứa trẻ", Hạt Tử nghĩ thầm, thế là liền bịa ra chuyện hắn muốn theo đuổi vu bà. Quả nhiên hắn vừa nói xong, khuôn mặt Tô Vạn lập tức đỏ bừng, lao ra khỏi cửa phòng.

Giải Vũ Thần nhìn người kia, "Sao anh lại trêu chọc đứa nhỏ, anh không nhìn ra sao?" Hắn lắc đầu, tâm tư Tô Vạn thật sự là quá rõ ràng. Thời điểm này đùa giỡn với tình cảm của đứa nhỏ thật sự không phải là hành vi quân tử. Hạt Tử muốn hút thuốc, nhưng hắn rất hiểu quy tắc của Tiểu Hoa, cuối cùng chỉ xoay hộp thuốc lá trong tay.

"Cậu ta quá nhập tâm." Hạt Tử mỉm cười, "Phải làm cho cậu ta thư giãn một chút."

"Phải hiểu rằng, cậu ta không phải Sở Sở." Hắn vừa chuyển đề tài, giọng điệu bỗng trở nên thần bí, "Cũng sẽ không có Tô Vạn thứ hai."

Giải Vũ Thần chợt ngẩn ra, hắn rất hiểu người này, thế nên khi người này nói ra những lời không giống với tính cách của mình như vậy, tất nhiên là có ẩn ý nào đó, hoặc thật sự chỉ đang nói những điều hiểu nhiên.

Đứa nhỏ quả thật khác với Sở Sở, hắn hiểu được.

"Tôi nhớ cậu ta đi theo anh đến Đông Nam Á?"

"Ừm." Hắc Hạt Tử uống một ngụm trà.

"Vậy anh làm sao để cậu ta trở về?"

"Cậu ta không về, thằng bạn tốt của cậu ta cũng ở bên đó*, cậu ta đi theo nó." Hắn cười cười, "Có thể rèn luyện thì vẫn nên rèn luyện một chút."

*Trong Tân Lão Cửu Môn có nói Tô Vạn dạo này hay giúp đỡ các hoạt động ở khu vực ĐNÁ, Dương Hảo cũng hoạt động ở đấy.

Tiểu Hoa vốn tưởng rằng đứa nhỏ sẽ rất giống Ngô Tà, nhưng có vẻ là hoàn toàn khác "Không phải cậu ta vốn muốn đi theo anh sao?"

"Nó là một đứa trẻ rất hiểu chuyện." Hạt Tử nói: "Cho nên tôi mới để cậu ta ở bên cạnh."

Tiểu Hoa hiểu được Hạt Tử là đang muốn nói tới giới hạn của hắn, nếu như đối phương muốn quá nhiều, vượt qua ranh giới đó, hắn có thể rất dễ dàng vứt bỏ đối phương, nhưng nếu như không chạm đến, vậy hắn lại giống như một người rất dễ thương lượng. Không nghi ngờ là Tô Vạn đã đè giới hạn của Hạt Tử xuống rất thấp, nhưng cậu ta lại rất thông minh rút lui ngay trong đó. Hắn nghĩ việc Tô Vạn có thể ở bên cạnh Hạt Tử suốt bốn năm nay, quả thật có thể gọi là kỳ tích. Cậu ta thật sự là một đứa trẻ khác thường.

Khi Tô Vạn quay lại, bọn họ đã nói xong chuyện này. Cho nên ở buổi họp mặt đó, Giải Vũ Thần mới nói ra tình tiết thật kia, hắn lúc ấy hiểu được Hạt Tử tuyệt đối không phải cố ý muốn làm Tô Vạn khó xử nên mới đùa giỡn với cậu ta, mới nói là đi theo đuổi vu bà kia. Hắn chỉ là muốn nói cậu ta không phải Sở Sở, vĩnh viễn cũng không phải, cho nên những kết cục sau đó cũng sẽ không xảy ra, nó sẽ chỉ là một câu chuyện, còn Tô Vạn thì không phải như vậy. Nhưng khi nhìn vẻ mặt của Tô Vạn, Tiểu Hoa biết mình đã làm chuyện dư thừa, đứa nhỏ này quả thật cực kỳ thông minh, hoàn toàn khác với vẻ ngoài của cậu ta.


-------------

Tác giả: Vọng Vãn

Nguồn: https://vivian967.lofter.com/post/1d596a9a_1ccd92499

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro