Mèo của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi cuộc gọi video WeChat được kết nối, ống kính lảo đảo mất nửa ngày mới nhắm đúng mục tiêu, thứ đầu tiên Hắc Hạt Tử nhìn thấy chính là cằm của Tô Vạn. Áo len màu trắng sữa của cậu có lẽ là mới mua, còn chưa bắt đầu sờn, cổ áo đã lộn xộn.

Tô Vạn đưa tay sửa sang lại cổ áo một chút, hai cúc áo sơ mi bên trong được cởi ra. Hắc Hạt Tử chống mặt, lại thấy Tô Vạn điều chỉnh điện thoại một chút, ống kính ngừng lắc lư, yên vị ở trên bàn.

Tiểu đồ đệ vừa mới cắt tóc, trông rất thoải mái, giống như có thể ngửi được mùi sữa tắm trên người cậu qua màn hình: "Hi sư phụ, trung thu vui vẻ, anh đã nhận được bánh trung thu chưa?"

Hắc Hạt Tử nói, "Có hơi ngọt quá."

"Anh nói bánh trung thu? Đó là loại phô mai..." Còn chưa nói hết câu, trong ngực áo len của Tô Vạn đã bắt đầu khuấy động, cậu luống cuống tay chân kéo vạt áo, một lát sau từ cổ áo cằm cậu ngoi ra một cái đầu lông xù. Là một con mèo màu vàng, nhìn qua không lớn lắm, Tô Vạn nhẹ nhàng nhíu mày, muốn lôi đứa nhỏ nghịch ngợm kia ra, quả nhiên thất bại.

Sau khi từ bỏ việc lôi con mèo ra từ cổ áo, Tô Vạn quyết định mặc kệ nó, tiếp tục chủ đề bánh trung thu: "Không phải có gửi thêm nhân hạt sen, lòng đỏ trứng và nhân đậu, tất cả đều ngọt sao?"

"Tôi chỉ đang nói về khẩu vị của tôi," Hắc Hạt Tử uống một ngụm nước, "Tôi vốn không thích bánh trung thu lắm, nhân nào cũng vậy thôi."

Tô Vạn gật đầu: "Vậy lúc về em mang cho anh ít trà, ba em mua khá nhiều..."

"Lão Tô có biết cậu lấy đồ của mình làm quà cho người khác không?"

"Có làm sao, cha con ruột, của ông ấy chính là của em.... nhỉ? "Tô Vạn cúi đầu, con mèo kia vươn hai chân ra, nhẹ nhàng vỗ lên mặt cậu, sau đó tiến lên liếm liếm Tô Vạn.

"Mèo không tệ, là cậu nhặt?"

"Nhặt được," Tô Vạn nói, "Nó được mẹ ngậm mang đến cửa vào ngày mưa, tiêm vắc-xin xong liền mang đi tắm rửa, bây giờ cũng có mùi giống em."

Khi cậu nói xong lời này, giọng điệu có chút ngọt ngào, Hắc Hạt Tử cười một chút, hỏi: "Khi nào trở về?"

"Anh nhớ em rồi?"

"Huấn luyện cho cậu còn chưa xong, cậu nghĩ tôi muốn cái gì."

Vẻ mặt Tô Vạn lập tức thất vọng: "Không nói nữa, em pha sữa bột cho mèo..."

Cuộc nói chuyện kết thúc ngắn gọn như vậy, ngược lại làm cho Hắc Hạt Tử có chút hối hận, cúp điện thoại xong mới nhìn thấy trong màn hình tối đen kia, khóe miệng mình đang nhếch lên.

Tô Vạn ôm mèo đi pha sữa uống, nó đã khá lớn nhưng vẫn chưa cai sữa, mỗi ngày ngủ dậy việc đầu tiên vẫn là uống sữa, Tô Vạn mua một bình sữa nhỏ cho nó. Đương nhiên vẫn chưa đặt tên, Tô Vạn cứ gọi nó là meo meo, lại bởi có bộ lông màu vàng óng, ba cậu đặt tên là "Vượng Tài".

Không thể nuôi trong ký túc xá của trường, đành phải hỏi sư phụ cậu, xem có thể để trong tứ hợp viện một thời gian rồi tìm người nhận nuôi, hôm nay một người một mèo cách màn hình lần đầu tiên gặp mặt, giống như ấn tượng đầu tiên về nhau cũng không tệ lắm.

"Ngoan, ba mang con về gặp ba thứ hai của con."




Lúc trở về đương nhiên không chỉ mang theo lá trà, còn mang theo một đống túi lớn túi nhỏ, còn có mấy món đồ chuyển phát nhanh. Hắc Hạt Tử chỉ lấy hai cái về, còn lại chất đống ở bưu điện, Tô Vạn nhìn thấy tình trạng đơn hàng trên điện thoại di động, liền biết hắn muốn cậu tự mang về, nên phải mượn một cái xe đẩy nhỏ.

Hắc Hạt Tử nhìn cậu trong nhà và hỏi: "Con mèo của cậu đâu?" "

Tô Vạn cười haha hai tiếng, giống như làm ảo thuật từ trong mũ len của mình lấy ra một con mèo nhỏ, mèo đã ngủ say, ở trong tay cậu cũng không định tỉnh lại.

Một đống đồ kia ít nhất một nửa là đồ cho mèo, một nửa còn lại là đồ ăn mua cho sư phụ cậu, còn có rượu. Tô Vạn thay hắn cất vào trong tủ, quay lại thì thấy sư phụ cậu đang chọc mèo của cậu.

"Em..." Tô Vạn suy nghĩ làm sao mở miệng: "Sư phụ, để mèo ở đây một thời gian, qua một thời gian em sẽ đem đi..."

"Đã mang về rồi, tôi còn có thể nói gì nữa?" Hắc Hạt Tử nâng hai chân trước của con mèo lên, để lộ bụng màu trắng, sau đó xách lên ngửi. Là hương cam quýt của sữa tắm cam, rất ngọt ngào và tươi tắn.

Hóa ra là mùi này. Hắc Hạt Tử đã hiểu.




Không dễ tìm người nhận nuôi như vậy, huống hồ mèo càng lớn thì lại càng thêm dính người. Tô Vạn bình thường phải đi học, mèo tự nhiên là Hắc Hạt Tử chăm, lúc đầu chưa quen nhau, con mèo cũng không dính hắn lắm, về sau con mèo còn dám vồ lấy quần áo của Hắc Hạt Tử, hai ba cái liền bò lên cổ hắn. Đương nhiên có đôi khi móng vuốt trực tiếp găm vào tóc hắn, nó sẽ bị hất xuống. Mùi cam quýt trên người mèo đã phai dần, chỉ còn lại mùi phơi nắng ấm áp trong sân.

Tô Vạn có lẽ cũng không biết mèo của mình đã bị Hắc Hạt Tử dạy hư, buổi tối trở về cho nó ăn sữa, mèo ngủ trong phòng ngủ của cậu, chờ cậu ngủ rồi mới ra ngoài tìm Hắc Hạt Tử.

Hắc Hạt Tử thấy nó đến, cũng cho vào: "Thông minh đấy."

Đương nhiên Hắc Hạt Tử cũng không nói cho Tô Vạn biết chuyện này.

Tiểu đồ đệ ban ngày đi học, buổi tối mới trở về, việc huấn luyện bị đình trệ khá lâu nhưng thân thủ lại rất ổn, lúc Hắc Hạt Tử đột nhiên đưa tay thử cậu, Tô Vạn phản ứng rất nhanh, không quay đầu lại vẫn bắt được. Dù sao cũng chỉ là đùa nên hắn nhanh chóng rút tay lại. Tô Vạn pha sữa xong, xoay người muốn đi tìm mèo, Hắc Hạt Tử "chậc" một tiếng: "Đứa nhỏ cậu nuôi đâu rồi?"

"Anh biết cái gì." Tâm trạng Tô Vạn rất tốt, lắc lắc bình sữa, mèo nghe thấy âm thanh quen thuộc liền chạy tới, tiếng lục lạc leng keng khiến Hắc Hạt Tử đau đầu: "Tìm được người nhận nuôi chưa?"

Hắn vốn cũng chỉ thuận miệng hỏi, cũng không hy vọng có được đáp án gì, không ngờ Tô Vạn lại nói: "Tìm được rồi. "




Ngày người nhận nuôi tới là một ngày nắng, Tô Vạn ở trong sân phơi quần áo, phơi được một nửa thì chạy đi mở cửa, người nọ đi vào thì líu cả lưỡi... Tô Vạn giải thích ngắn gọn: "Đợi ở đây, con mèo ở bên trong."

Hắc Hạt Tử cũng đi ra, Tô Vạn và hắn liếc mắt nhìn nhau gật đầu, con mèo vậy mà thật sự từ phía sau cổ Hạt Tử thò đầu ra. Tô Vạn đưa tay ôm, Hắc Hạt Tử cảm giác được đôi tay vừa rửa sạch kia lạnh như băng.

Con mèo tính tình hiền lành, đã được tiêm đầy đủ vắc-xin, không cào không cắn, rất dễ nuôi. Tô Vạn dặn dò: "Buổi tối nó đến tìm anh, nhớ pha sữa cho nó uống."

Nhiều lưu ý khác cũng được nhắc đến, mèo không thích ở trong hộp giấy nên cứ như vậy ôm đi. Hắc Hạt Tử nói, "Cậu thực sự cam lòng."

"Không còn cách nào khác..." Tô Vạn hình như còn muốn nói cái gì đó, lại không nói, cứ như vậy sững sờ một lúc, cười với hắn, bưng chậu quần áo vào.




Tô Vạn bận việc học hành nên cũng không trở về Tứ Hợp viện. Sau đó, Hắc Hạt Tử mới hiểu vì sao cậu lại cam lòng như vậy, căn bản mà nói, Tô Vạn quả thật có chút băn khoăn về con mèo. Bởi vì quan hệ giữa cả hai cũng khó xác định, ở chung một chỗ có thể nói là thân thiết, nhưng trong lòng lại chưa chắc, bảo là xa cách nhưng có chuyện gì cũng sẽ giúp đỡ nhau đầu tiên.

Hắn châm thuốc, mùi cam quýt kia vẫn quanh quẩn ở chóp mũi hắn một thời gian dài, ngay cả khói thuốc cũng không xua tan được. Hắn mở Moment trên Wechat, trong trăm ngàn status, Tô Vạn cũng dành thời gian viết một bài. Cậu đã đi ăn tối, có cá trên bàn, cậu viết: "Niên niên hữu dư*"

*Nghĩa là "Hàng năm có thừa", là một câu cầu phúc truyền thống ở TQ, nếu dùng tranh vẽ (hình ảnh) thì phải có hoa sen hoặc củ sen và cá. Ý là hi vọng cuộc sống giàu có đủ đầy, mỗi năm đều có của để của dư.

Hắc Hạt Tử ấn like.

Hắn cũng như thường lệ, ăn cơm, ngủ, trước khi đi ngủ sẽ để hở cửa phòng ngủ một chút, giống như ngày trước sẽ có con mèo len lén mở cửa đi vào, dừng lại bên cạnh hắn. Chỉ có gió, mưa và ánh trăng tràn vào, vì vậy hắn đóng cửa và cửa sổ lại.




Tô Vạn gọi điện thoại cho hắn, nói, cậu sẽ trở lại sau giao thừa, trà lần trước đã uống hết chưa?

Hắc Hạt Tử bảo đã uống hết rồi. Nhớ mang theo hai bao thuốc.

Lúc Tô Vạn trở về chỉ mang theo một cái, lão Tô không đến. Trên TV có một chương trình Gala, vô cùng náo nhiệt, Tô Vạn ở cửa vừa rũ tuyết, cả người lạnh ngắt, vừa nói: "Hút ít thôi!"

Cậu đặt thuốc lá ở cửa ra vào, không nói sẽ đi. Sau khi vào cửa, Tô Vạn nói, "Để em nấu ăn."

"Ba cậu đâu."

"Sốt ruột gặp ba mẹ người ta như vậy..." Tô Vạn há mồm đùa với hắn, sau đó nói: "Không tới, chỉ có mình em."

Hai người chuẩn bị cơm xong, Tô Vạn gọi thêm hai món giao tới nhà, cá chua ngọt và thịt Đông Pha, nói là lần trước ăn ngoài cảm thấy cũng khá ngon, hắn không cho ý kiến. Trên bàn Tô Vạn rót rượu cho hắn, nói: "Sư phụ, chúng ta thương lượng một chuyện..."

Hắc Hạt Tử về cơ bản không có tính toán với cậu, vì vậy nói: "Nói."

"Mèo..." Tô Vạn suy nghĩ một chút thay đổi câu chữ: "Con mèo lúc trước em gửi ra ngoài... Bị trả lại..."

Hắc Hạt Tử dở khóc dở cười: "Lại muốn thả trong sân? "

"Nếu như không được, em sẽ đi hỏi học trưởng của em..."

"Sân lớn như vậy, còn không nuôi được một con mèo của cậu?"

Hắc Hạt Tử đồng ý, việc này cũng theo đó mà kết thúc, Tô Vạn vui vẻ nên uống thêm hai chén rượu, nằm trên sofa chờ Hắc Hạt Tử đến gọi cậu. Sau một thời gian dài, sư phụ của cậu cúi xuống từ sau ghế để nhìn cậu rồi nói, "Vào phòng mà ngủ."

Tô Vạn với tay, một tay quàng lên bả vai hắn, vốn chỉ muốn mượn lực, nhưng lại đưa mặt lên. Hắc Hạt Tử cảm giác được hơi thở lướt qua bên cạnh mặt hắn.




Con mèo nhanh chóng trở lại, khi người đàn ông đưa đến, con mèo nhảy thẳng xuống và lao vào sân. Người nọ vẻ mặt ngượng ngùng: "Thật sự xin lỗi, tôi quá bận, có đôi khi buổi tối phải tăng ca, tăng ca quá muộn cũng không có thời gian pha sữa cho nó uống..."

Tô Vạn cười: "Vẫn còn uống sữa!? "

"Không không không, là lúc trước, nó bây giờ đã ăn đồ khô."

Con mèo trở về lập tức chiếm một bên tay vịn của sofa, buổi tối hai người ngồi xem TV, con mèo ở bên cạnh liếm móng vuốt.

Buổi tối Hắc Hạt Tử vẫn để cửa như trước, con mèo cũng lười diễn kịch, trực tiếp chạy vào phòng hắn ngủ. Tô Vạn lang thang bên ngoài, hắn cảm thấy buồn cười: "Rốt cuộc là thế nào. "

"Rõ ràng là mỗi ngày em cho nó ăn, nuôi nó lớn lên, sao lại dính lấy anh? Anh đã làm gì con mèo của em?"

"Sức hấp dẫn cá nhân?"

"Em mặc kệ... Em muốn ngủ với nó."

Tô Vạn uống rượu, mặt nóng bừng bừng, Hắc Hạt Tử một tay chống khung cửa, cứ như vậy nhìn cậu: "Ranh con, đã bỏ rơi cậu rồi."

Khoảnh khắc đó không thể phủ nhận rằng trong lòng cậu có một mảnh sụp đổ, lại trở nên mềm mại, giống như bơ làm mềm ở nhiệt độ phòng.




Cuối cùng không có kết luận về việc mèo ngủ với ai, Tô Vạn chỉ có thể mỗi ngày tan học chạy về sân, giống như sợ Hắc Hạt Tử ăn thịt con mèo của mình. Hắc Hạt Tử vẫn để cửa cho con mèo và để nó đi vào. Nó không uống sữa, nhưng ăn rất nhiều, Tô Vạn lo nó bị béo phì, không cho Hắc Hạt Tử cho ăn thêm.

Đêm đó, Hắc Hạt Tử không ngủ được, hỏi con mèo có muốn ăn không. Con mèo kêu một tiếng trả lời, Hắc Hạt Tử lại nói, đừng nói cho Tô Vạn biết.

Con mèo theo hắn ra khỏi nhà bếp, ăn xong lại đi ngủ với hắn. Hắn mở cửa, theo thói quen không đóng, con mèo nằm ở chân giường, hắn một tay hắn chống đầu, nhìn điện thoại di động một lát thì buồn ngủ.

Khi Tô Vạn mở cửa, hắn nghĩ rằng cậu chỉ đến để bắt mèo. Hắn không nhúc nhích, giả vờ không biết, không ngờ Tô Vạn bỏ qua con mèo, chạy tới đầu giường.

Hắn thăm dò đôi môi kia, đưa tay nắm lấy cổ Tô Vạn.

"Đến xem mèo?" Hắc Hạt Tử nói ra cái cớ kia trước cậu một bước, Tô Vạn ấp a ấp úng, đúng là đến xem mèo.

Hắc Hạt Tử mỉm cười và cong lên một chân. Ngay cả mèo cũng không bị kinh động, Tô Vạn bị hắn quấn vào trong chăn, cả người không dám thở mạnh.

"Vậy về sau cho cậu xem đủ."



∠※



Con mèo ngày càng tròn trịa, lại càng dính người, Hắc Hạt Tử đè cậu trong chăn, đang hôn lên tai cậu, bỗng nhiên nghe Tô Vạn nói: "Sao có tiếng gì... Phòng này không phải bị ma ám chứ..."

"Con mèo kia của cậu đang cào cửa." Hắc Hạt Tử cúi đầu thở dốc: "Buổi tối có phải không cho ăn đủ không..."

"Mẹ nó, " Tô Vạn đau đớn kêu một tiếng, thắt lưng căng thẳng, chờ hắn vào đến cùng một lúc lâu mới nói tiếp, "Mèo của em? Chỗ nào là giống mèo của em, anh nói thử xem..."

Tay của Hắc Hạt Tử vòng ra phía trước, ngay lập tức làm cho Tô Vạn kêu lên, hắn nói: "Là mèo của tôi, ok. Con lớn, con nhỏ, đều là của tôi."


-------------------

Tác giả: Ngũ Canh Đông

Nguồn: https://1284824157.lofter.com/post/31b89b41_2b4813be7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro