Mở miệng rồi mới biết nói không đơn giản như vậy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sư phụ Hắc Hạt Tử ở bên ngoài.

Đầu đường dòng người đông đúc, túi áo Hắc Hạt Tử rung lên, hắn lấy ra nhìn, là đồ đệ của mình gọi tới, hắn bắt máy, "Đồ đệ có chuyện gì vậy? "

Hắn đi bộ đến một nơi hẻo lánh, đứng dựa vào tường.

Tô Vạn mở miệng oán giận nói: "Sư phụ, bình gas của anh nổ tung rồi, cứ tiếp tục như vậy không bị anh tra tấn chết thì cũng bị nổ chết trước!"

Hắc Hạt Tử nhếch môi cười: "Nổ rồi cậu còn có thể nói chuyện với tôi sao? Tiểu nói dối, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Tô Vạn ậm ừ, "Muốn hỏi cho có lệ thôi, sư phụ anh đã chết chưa?"

Hắc Hạt Tử cười đáp, "Cố tình dùng riêng một cái điện thoại di động khác để thuận tiện nhận cuộc gọi của cậu, xem ra là làm đúng rồi."

Tô Vạn sững sờ, "Hả?" Mỗi lần trước khi ra khỏi cửa hắn luôn mang theo một cái điện thoại di động, hóa ra là điện thoại cá nhân! (ý là không phải loại điện thoại chỉ để nhận công việc)

Tình yêu này đến quá nhanh, giống như một cơn lốc xoáy ...

Tô Vạn khụ khụ hai tiếng, mở miệng nói chính sự, đứng đắn hỏi: "Sư phụ, anh đã bôi thuốc cao da chó trên thắt lưng chưa? "

Hắc Hạt Tử sờ sờ chỗ bôi thuốc cao, đã sớm không biết ném vào cái thùng rác nào, không phải chỉ là bong gân sao, vậy mà lại bị đồ đệ đè xuống bôi cao da chó, sư phụ này càng làm càng uất ức! Làm cho hắn giống như một con gà yếu đuối, không lẽ muốn hắn trong lúc lăn lộn trên đường còn phải dùng thuốc cao trị bong gân?!

Mẹ kiếp, hắn mới không thèm dùng!

Quay đầu lại dỗ dành tiểu tổ tông của mình: "Ồ, bôi rồi!"

Tô Vạn rất quen thuộc đối với hành vi của sư phụ mình! Làm việc gì cũng không quan tâm lớn nhỏ, cũng không coi trọng bản thân, lần trước hết băng gạc cứ thế lấy băng dính của cậu bọc lại để cầm máu vết thương, miệng vết thương lớn như vậy, có thể ngăn cái rắm!

Tô Vạn vừa nghe giọng điệu này liền biết thuốc cao kia chắc là đã ném ở đâu cho chó ăn: "Hắc Hạt Tử anh còn muốn thắt lưng của anh hay không! "

Hắc Hạt Tử cười, nói nhảm nói: "Gọi sư phụ, không lớn không nhỏ cẩn thận sư phụ trở về đánh mông cậu, lo cho thắt lưng của tôi làm gì, yên tâm, một đêm năm lần không thiếu của cậu, bảo đảm chất lượng lẫn số lượng."

"" Tô Vạn phản bác, "Đừng có dí cái thắt lưng già nua của anh lên người tôi!"

Hắc Hạt Tử vui vẻ cười nói, "Haiz, đáng tiếc bây giờ không ở cạnh cậu."

Tô Vạn không chịu nổi mặt đỏ bừng, xù lông quát: "Lăn!"

"Lăn giường sao?"

"Cút đi!!" Tô Vạn trực tiếp gầm lên giận dữ!

"Được được, cút thì cút, đừng nhiệt tình như vậy, đến lúc đó không xuống được giường, vẫn là sư phụ cậu đau lòng."

"A a a a a a a a a a a a a a!!" Tô Vạn hoàn toàn bại trận, so về độ lưu manh, cậu thật sự đấu không lại.

Hắc Hạt Tử lại thấy vui hơn "Đồ đệ ngoan chờ ta trở về." Nói xong còn gửi một cái hôn gió.

Tô Vạn ở đầu bên kia suýt nữa bóp nát màn hình điện thoại di động.

Sau khi cúp điện thoại, Hắc Hạt Tử cố gắng cử động thắt lưng một chút, rốp một tiếng! Lại đau đến vặn vẹo...

Hắc Hạt Tử một tay chống tường một tay vịn thắt lưng, một chiếc lá từ phía sau thê lương xẹt qua, có lẽ vẫn là nên trở về bôi thuốc, coi như là dưỡng già cũng được.

Ai bảo hắn là sư phụ của Tô Vạn chứ?

Phải luôn sủng ái đồ đệ của mình!

Cưng chiều lên trời!


---------------------

Tác giả: Hắc Hạt Tử đã trả tiền điện 

Nguồn: https://1094748606.lofter.com/post/1d7012d1_12951fcc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro