Mộng Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trước mắt Tô Vạn tối đen như mực, cho dù mở to hai mắt, vẫn không nhìn thấy cái gì. Lông mi quét qua lớp vải, hóa ra là đang đeo mặt nạ bịt mắt.

Tô Vạn cảm thấy hai tay mình đang bị cố định trên đầu, hai chân bị người mở ra, một tay không an phận sờ vào trong quần đùi.

"Sư phụ, là anh sao? Sư phụ?"

"...... Tô Vạn."

Chuyện sau không cần nhiều lời, Tô Vạn chỉ biết mình theo động tác của Hắc Hạt Tử phập phồng lên xuống, miệng nói không ra nổi một câu lưu loát. Lúc đầu còn có thể đứt quãng gọi sư phụ, nhưng càng về sau càng tàn nhẫn, trực tiếp hét Hạt Tử hết câu này đến câu khác.

Đến lúc cảm thấy đã đến cực hạn, một tia sáng trắng loé lên, Tô Vạn mở mắt ra.

Vẫn tối đen như mực, không sai, là do mặt nạ bịt mắt.

Nhưng tay cậu không còn bị cố định nữa, trên giường cũng chỉ có một mình cậu.

Chỉ có đũng quần là thật sự rất mát lại dinh dính.

Tô Vạn gỡ mặt nạ bịt mắt xuống rồi thở dài.

Giấc mộng xuân này làm cũng quá chân thật đi, sáng sớm đã phải dậy giặt quần lót.

Tô Vạn xách quần lót đã thay ra, định lặng lẽ không một tiếng động đi ngang qua trước cửa sư phụ hắn sau đó lẻn vào phòng vệ sinh. Lỡ bị sư phụ cậu nhìn thấy, không biết mọi chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng nào.

Vì có tật giật mình, lúc Tô Vạn đi ngang qua cửa phòng Hắc Hạt Tử, còn nhìn vào trong. Nhìn thì nhìn đi lại còn cố nói ra một câu, không khác gì lạy ông tôi ở bụi này.

Hắc Hạt Tử nằm trên giường quay lưng ra cửa, bình thường vào giờ này Hắc Hạt Tử đã sớm đứng dậy đi ra ngoài đi dạo một vòng rồi trở về. Hôm nay vậy mà vẫn chưa dậy.

"Sư phụ, anh dậy chưa?"

"...... Chưa dậy cũng bị cậu đánh thức, tiểu tử thúi."

"Hì hì, sư phụ, lát nữa em đi mua đồ ăn sáng, anh muốn ăn gì?" Người nào đó hoàn toàn quên mất trên tay còn đang cầm quần lót, dựa vào cửa tán gẫu với Hắc Hạt Tử.

"Không cần để ý tới tôi, tôi muốn ngủ thêm một lúc nữa."

Kỳ lạ, sư phụ hôm nay rất kỳ lạ.

"Sư phụ?" Tô Vạn nói xong liền muốn đi vào trong.

"Tối hôm qua tôi bị đau bụng nên ngủ không được ngon, giờ ngủ bù. Cậu còn đi vào quấy rầy tôi, tôi sẽ ném cậu đến chỗ sư huynh cậu làm culi."

Vừa nghe là bởi vì đau bụng, Tô Vạn liền vui vẻ.

"Ha ha, ngày hôm qua em đã nói quả dưa hấu kia không ăn được, anh lại sợ lãng phí. Được rồi, em đi mua bữa sáng trước, lát nữa mang cháo gà về cho anh, bồi bổ dạ dày."

Nói xong Tô Vạn mới nhớ tới trong tay mình còn nắm cái quần lót, vội vàng nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh, còn không quên để lại một câu "Em rửa mặt trước rồi mới ra ngoài".

Đợi đến khi Tô Vạn ra khỏi cửa, Hắc Hạt Tử mới thở dài một hơi.

Hắc Hạt Tử từ trước đến nay ngủ không sâu, buổi tối một chút động tĩnh là có thể lập tức tỉnh lại. Khi trời gần sáng, hắn đang ngủ ngon đột nhiên nghe thấy tiếng Tô Vạn ở phòng bên cạnh gọi sư phụ. Hắn rùng mình nhảy ra khỏi giường với một sự giật mình. Chạm vào con dao găm tiến vào phòng Tô Vạn.

Kết quả là không có gì, hoá ra chỉ là tiểu tử thúi nằm mơ.

Hắc Hạt Tử nhìn Tô Vạn đang ngủ, khuôn mặt vốn đã nhỏ bị bịt mắt che đi một nửa, chỉ để lại cái mũi vểnh lên cùng đôi môi đỏ hồng khẽ mở, còn từng tiếng gọi sư phụ. Hắc Hạt Tử vô thực chạm lên mặt Tô Vạn một cái.

Hay thật, Tô Vạn đang ngủ không biết mơ thấy cái gì, cứ từng câu từng câu kêu sư phụ lại càng lúc càng hăng hái, thậm chí còn mang theo chút vui mừng xen lẫn lo lắng, ngay cả tiếng mũi rên rỉ cũng phát ra.

Lần này thật sự làm cho Hắc Hạt Tử giật mình tỉnh lại, tiểu tử này sáng sớm mộng xuân, lại kêu chính hắn.

Nhìn tay Tô Vạn nắm chặt ga giường, Hắc Hạt Tử bị ma sai quỷ khiến thế nào lại ngồi xếp bằng bên giường, đặt tay Tô Vạn vào trong tay mình.

Lần này Tô Vạn ngược lại thành thật hơn nhiều, từ lo lắng triệt để biến thành dinh dính, từng tiếng một đều đi vào lỗ tai của Hắc Hạt Tử.

Gọi sư phụ còn không sao, ít nhiều còn cho Hắc Hạt Tử chút cảm giác đạo đức. Không ngờ Tô Vạn đột nhiên kêu thành Hạt Tử, hơn nữa giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn, mơ hồ còn mang theo chút nức nở, tay cũng nắm chặt.

Lần này thật sự đánh trúng Hắc Hạt Tử, buổi sáng sớm vốn đã dễ hưng phấn, hơn nữa còn có giọng thiếu niên kêu to của Tô Vạn.

Đúng là cầm thú. Hắc Hạt Tử mắng chính mình một câu.

Nhìn dáng vẻ Tô Vạn sắp đến cực hạn, Hắc Hạt Tử buông tay mình ra, chạy trốn về phòng.

Lửa ác còn chưa hạ xuống, Tô Vạn đã ở cửa gọi hắn.

Nghĩ đến Tô Vạn bối rối trong mơ cách đây không lâu, Hắc Hạt Tử như muốn nổ tung.

Không ngờ tiểu tử này không có mắt còn đi vào trong phòng.

Cũng may, nhiều năm lận đận như vậy, hắn lập tức đưa ra được một lý do đuổi Tô Vạn ra ngoài.

Cuối cùng, chỉ có thể tuân theo số phận.




Lúc Tô Vạn xách bữa sáng trở về, nhìn thấy trên cây phơi đồ trong sân ngoại trừ quần lót buổi sáng mình giặt xong ra, còn có thêm một cái quần lót màu xanh trắng của sư phụ cậu.

Sau đó, tin tức về khả năng mất kiểm soát bàng quang của Hắc Hạt Tử được lan truyền như đám cháy rừng.

Ngày thứ ba Ngô Tà quan tâm đến Hắc Hạt Tử xong, Tô Vạn liền xuất hiện trong sân thôn Vũ.

"Sư huynh! Bàn gia! Tôi đến đây để chơi với các người! Sư phụ đuổi tôi ra khỏi nhà rồi QAQ"


------------

Tác giả: A Sài

Nguồn: https://kylin-innocent.lofter.com/post/46d0a7_eebd1601

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro