Một cây hoa lê ép Hải Đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* Thời gian là ngay sau Trùng Khởi *


Tô Vạn nhớ rõ, ngày Hắc Hạt Tử biến mất là vào một buổi chiều, buổi sáng hôm đó hắn còn nói muốn ăn mì trứng, khi Tô Vạn mua trứng gà cà chua và mì tươi về thì hắn đã biến mất, lần trước nhận việc giúp ông chủ Giải còn biết nói một tiếng, lần này một câu cũng không nói với cậu.

Bất quá đây cũng là chuyện thường xuyên xảy ra, Tô Vạn cũng không để ở trong lòng, cậu cũng không biết là loại công việc mờ ám gì, có lẽ là xuống đất, cũng không biết đi bao lâu, tóm lại mỗi ngày Tô Vạn đều mua nguyên liệu làm mì trứng, dù sao câu cuối cùng của Hắc Hạt Tử chính là buổi tối muốn ăn mì trứng.

Sau khi hỏi thăm một chút, quả nhiên là xuống đất, đợi hết một tháng lại hơn nửa tháng sau thì hắn biến mất, hoặc là nói cách khác, là mất tích, bên trong càng ngày càng có nhiều uẩn khúc, tin tức trên đường là Tô Vạn tự mình đi tìm Lê Thốc hỏi, nhìn Lê Thốc đầu thiếu chút tóc, Tô Vạn nghe được hiểu rõ ông chủ Giải, Trương đại thần, Bàn gia, đại sư huynh, tên từng người một, tất cả đều biến mất, Tô Vạn đi liên lạc từng người một, sau đó một người cũng không liên lạc được.

Kinh đô bắt đầu rục rịch, không chỉ là Giải gia, Dương Hảo nói với Tô Vạn, Hoắc gia cũng bị ảnh hưởng, từ lúc được Hoắc Tú Tú hợp nhất đến nay, đây là thời điểm bận rộn nhất.

Bản thân Tô Vạn cũng không ngoại lệ, dù không có tin tức và bằng chứng xác thực nhưng đây không phải là lần đầu tiên Tô Vạn bị chặn bởi người chặn đường ở đầu ngõ.

Lần gần đây nhất Tô Vạn phải trèo vào ngưỡng cửa thứ hai của Tứ Hợp viện.

Sau khi leo vào, dùng chân đá vào cửa, nghe tiếng mũi cửa đánh vào trên cửa, cảm thấy nếu Hắc Hạt Tử ở đây nhất định sẽ dùng ngói đánh lén cậu, dù sao đó cũng là bố trí của Hắc Hạt Tử, nghe nói rất cầu kỳ, Tô Vạn nằm trong sân, xoay người, đè lên miệng vết thương phát ra tiếng hít thở hổn hển, theo thời gian trôi qua, người đến tìm phiền toái càng ngày càng nhiều, nếu xác định được rằng Hắc Hạt Tử đã chết, ví dụ như thi thể các thứ được mang ra ngoài, vậy Tứ Hợp viện này bị bao vây cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Tuy nhiên Tô Vạn cảm thấy nơi có thể khiến Hắc Hạt Tử bỏ mạng ở bên trong, có lẽ ngay cả thi thể cũng không thể mang ra được.

Hay rồi, bây giờ phải mua một cái kính râm và một cái hộp tro cốt để dựng mộ áo quan cho hắn, trong ánh chiều tà chiếu đất, Tô Vạn thất thần ngủ thiếp đi.




Tháng thứ ba, Tô Vạn quyết định quét dọn sạch sẽ nhà cửa một lần, lau sạch từng viên gạch Hán, nhớ tới cậu cũng từng làm qua mấy viên gạch Hán, đưa cho ba cậu dùng làm nghiên mực, sau đó phủi bụi bặm trên ghế gỗ lim, cẩn thận lau sạch chai lọ trên tủ bảo vật, mấy thứ này càng dùng mới càng sáng bóng, sofa trong phòng cũng đã lâu không được chăm sóc phải xử lý kỹ một chút, thảm cũng dùng máy hút bụi hút, đệm ngồi đều bị cầm ra bên ngoài phơi nắng.

Cuối cùng là phòng của Hắc Hạt Tử, Tô Vạn nhìn chằm chằm cửa một lúc lâu, cậu chưa từng bước vào căn phòng này, cũng không dám, nhưng đã ba tháng rồi, lại từng có mấy trận mưa, không biết sinh ra nấm mốc gì linh tinh, dù sao cũng phải quét dọn.

Tô Vạn lấy hết can đảm, ấn tay nắm cửa xuống.

Có giường cạnh cửa sổ, tủ quần áo đối diện giường, quạt máy, ngoài ra không còn gì nữa.

Rõ ràng có đồ đạc, Tô Vạn lại cảm thấy trống rỗng, sau đó cậu nhạy cảm ngửi thấy mùi mốc kèm theo hơi thở của đàn ông, giường là một chiếc giường tốt, tủ cũng là loại tủ quần áo kết hợp của thế kỷ trước, là kiểu có gương, chẳng biết nghĩ cái gì lại để gương đối diện giường của mình.

Tô Vạn đi vào một chút, phát hiện giữa giường và tủ có một ít quần áo, chất đống một chỗ, mang theo một loại cảm giác chán chường, Tô Vạn đành cam chịu số phận đi qua, nhặt nhạnh quần áo, giặt cái có thể cứu, ném cái không thể cứu, lấy cả chăn ra phơi, ngay bên cạnh những cái đệm kia, thu dọn từ trong ra ngoài một vòng đã là ngày hôm sau.

Quần áo giặt sạch phơi khô, đều là màu tối, đen và xám, Tô Vạn ôm vào đặt ở trên sofa, trong quá trình gấp quần áo cũng không có gì, mãi cho đến khi gấp đến một cái quần lót, màu đen, có viền màu xám, lớn hơn của cậu một cỡ.

Tô Vạn nhìn cái quần lót vốn của sư phụ cậu, sau đó ba bốn phút, giống như nhận thua vùi mũi vào hít một hơi.

Hắc Hạt Tử mang theo một loại hương vị mà không ai khác có, cũng không biết có phải do thời gian đi lại ở trần thế quá lâu hay không, mang theo nụ cười vô lại và tác phong hờ hững nhìn qua quá nhiều, là một loại hương vị hỗn hợp của khói bụi, vụn gỗ và nhiều thứ linh tinh, tóm lại Tô Vạn không hình dung ra được.

Cậu biết Hắc Hạt Tử vì sao không mang theo cậu, đi đến những chỗ như vậy không cần thứ vướng chân như cậu, cho dù cậu là đồ đệ Hắc Hạt Tử chủ động thu nhận, nhưng ở giữa giống như có một cái gì đó ngăn cách, bên kia là bọn họ, cùng bày mưu tính kế, làm con người muốn thắng ông trời, Thần cản giết Thần Phật cản giết Phật, sóng vai kề bước tiến về phía trước, bên còn lại là chính cậu, ngay cả đi nhặt xác cho hắn cũng không đủ tư cách.

Cậu vậy mà lại có ý nghĩ đau buồn như vậy, ngay cả lúc ở bên dưới biển cát kia cậu cũng chưa từng chán nản như vậy.

Không có tư cách sóng vai, nhưng tư cách thầm mến vẫn có, Tô Vạn thích Hắc Hạt Tử, từ lúc Hắc Hạt Tử thuyết giáo cậu một vài thứ, muốn cậu ở trong tình thế tuyệt vọng vẫn có thể sống sót, nỗi lo lắng cho hai người anh em, cùng với sự tò mò vô hạn về người đàn ông này đã khiến cậu gõ cửa nơi này, lần đầu tiên nhìn thấy Hắc Hạt Tử nằm ở trong sân phơi nắng, Tô Vạn mới cảm thấy tất cả mọi thứ đã kết thúc.

Tô Vạn như tự căm ghét chính mình, cởi thắt lưng ra, cởi nút áo ra, kéo khóa kéo xuống.

Tóm lại có thể kiếm được một lần an ủi thì là một lần an ủi.



Hắc Hạt Tử còn chưa vào phòng sau, đã nói với mấy người phía sau, chờ ở chỗ này một lát, bên trong có hơi lộn xộn.

Bàn Tử không có nghi ngờ hắn, tấm tắc khen ngợi đồ vật trên tủ bảo bối, những người khác tìm một cái ghế gỗ lim ngồi xuống, nhìn Hắc Hạt Tử đi vào phòng sau, rồi chuyên tâm cúi đầu chơi điện thoại di động, ngoại trừ Trương Khởi Linh, hắn ngẩng đầu nhìn xà ngang.

Hắc Hạt Tử thở dài nhìn Tô Vạn đang nằm ngủ trên sofa, một tay thả xuống đất giữ lấy quần lót của hắn, quần của cậu thì lui xuống bắp chân, quần lót treo ở đùi, áo vén lên một nửa lộ ra phần eo, phía trên còn có ngàn vạn con cháu.

Sau khi xử lý sạch sẽ, trên người Hắc Hạt Tử đã toát một tầng mồ hôi mỏng, mặc lại quần cho Tô Vạn, ôm lấy cậu, hướng phòng Tô Vạn đi vài bước, không biết làm sao, lại quay đầu ném lên giường phòng hắn.

Suy nghĩ một chút, lại cởi quần của Tô Vạn ra, nằm ngủ mặc quần lại khó chịu.




Lúc Tô Vạn tỉnh lại, nhìn trần nhà, còn chưa cảm thấy có gì sai, mãi đến khi chân cậu di chuyển mới cảm thấy không đúng, xúc cảm không phải là da ghế sofa, là ga trải giường, cậu chống người dậy, đối diện chính là mặt cậu, chính mình dạng chân thành hình chữ 'đại' (大), nằm trên giường sư phụ cậu.

Quần thì biến mất.

Nhưng quần lót vẫn còn.

Tô Vạn xoay người xuống giường, một chân giẫm lên cái chăn bông bị cậu đạp xuống đất, trượt dài ngã xuống đất, rầm một tiếng, làm cho hai mắt cậu tối sầm lại, nhưng vẫn nhanh chóng đứng lên, dựa vào cảm giác lảo đảo đi về phía cửa, mở cửa ra, tổng cộng mất hơn mười giây, Tô Vạn không nhìn thấy gì trong một giây nào, cậu chỉ cảm thấy Hắc Hạt Tử đang ở nơi đó.

Tầm nhìn chậm rãi khôi phục rõ ràng, một đám người ngồi trên ghế sofa và đệm trong phòng nhìn cậu.

Nhìn cậu từ trong phòng Hắc Hạt Tử đi ra, ngủ thành một cái đầu ổ gà, không mặc quần, vẻ mặt mơ màng nhìn bọn họ.

Một lúc lâu sau, Hắc Hạt Tử từ từ nói: "Đồ đệ ngoan, mặc quần vào." Tô Vạn mới xoay người trở về phòng, lúc đi ra thì đầu tóc đã được sửa xong, quần cũng mặc xong, giống như không nhìn thấy Hắc Hạt Tử, vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm, trong lúc đó một câu cũng không nói.

Mọi người liếc nhau một cái, Bàn Tử vỗ đùi gọi người đi, tất cả mọi người đều là người hành tẩu giang hồ cực kỳ hiểu ý, muốn cởi chuông phải do người buộc chuông, người khác khuyên thế nào cũng vô dụng, Ngô Tà vỗ vỗ bả vai sư phụ mình, ôm một quyền rồi đi ra khỏi Tứ Hợp viện.

Hắc Hạt Tử gãi gãi đầu, đi qua, thấy tiểu đồ đệ đang làm mì trứng, nhớ tới ngày cuối cùng hắn đi câu cuối cùng chính là muốn ăn mì trứng, đã qua mấy tháng, có lẽ Tô Vạn mỗi ngày đều ăn mì trứng.

Sau khi chuẩn bị xong, Tô Vạn bỏ mì vào, cúi đầu bắt đầu chơi điện thoại di động, một loại bình tĩnh hỗn loạn, giống như khi cậu đã trải qua mấy tháng không có Hạt Tử.

Hắc Hạt Tử bỗng nhiên không biết nên mở lời như thế nào.

Chỉ là muốn Tô Vạn sống sót mà thôi, lúc hắn khởi hành đã có ý nghĩ mãnh liệt như thế.

Hắc Hạt Tử làm sao có thể không đoán ra Tô Vạn nghĩ cái gì, suy nghĩ của hắn còn đơn giản hơn Tô Vạn nhiều, Hạt Tử tựa vào cửa nhìn đồ đệ của hắn ấn điện thoại di động, tuy rằng mắt mũi vẫn không quá tốt nhưng vẫn có thể thấy rõ Tô Vạn chỉ đơn giản vuốt qua vuốt lại màn hình chứ không bấm vào App nào.

Mì chín, cậu rưới nước dùng, sau đó Tô Vạn đi vòng qua Hắc Hạt Tử ngồi trên sofa bắt đầu ăn mì, Hắc Hạt Tử liền đi theo vào trong phòng, mới mở miệng: "Cậu không cảm thấy mì khá mặn sao?"

"Nước mắt nước mũi đều ở trong này cả rồi, có thể không mặn sao?"

Tô Vạn đặt chén lên bàn, một nắm đấm liền hướng lên mặt Hắc Hạt Tử để chào hỏi, Hắc Hạt Tử không né, cũng không có phản ứng gì, chỉ nghĩ được một cú này này hoàn toàn là muốn đấm chết người.



Răng đau, vậy tay Tô Vạn có đau không? Nghĩ như vậy, Hắc Hạt Tử nhanh chóng dùng tay ôm chặt lấy nắm đấm của Tô Vạn, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa ở khớp xương.

Mà lúc này Tô Vạn đã khóc đến bắt đầu nấc.

Haiz——————

Hắc Hạt Tử lên tiếng nhận thua, vòng tay qua eo Tô Vạn ôm vào trong ngực, vỗ vỗ mông Tô Vạn.

"Sau này tôi mang cậu theo."

"Ra ngoài sẽ báo cáo với cậu."

"Cùng trả tiền điện nước và tiền thuê nhà." "Em không tin."

"Hai chúng ta ở bên nhau đi." "Anh bây giờ là một cây hoa lê ép Hải Đường, thường gọi là trâu già gặm cỏ non, người ta đều nói như vậy là vô liêm sỉ."

"Vậy ai bảo hoa Hải Đường thăm dò trước chứ."


--------------

Tác giả: Anjo

Nguồn: https://xanne.lofter.com/post/3d2b98_ef0fb743

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro