Một đêm mưa không ngủ được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau khi uống một tách cà phê vào buổi tối, bây giờ Tô Vạn lại không thể ngủ được. Ngay cả khi cậu đã nằm trên giường, nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng hô hấp đều đặn của Hắc Nhãn Kính, cũng chẳng có tác dụng gì.

Não kêu cậu nên ngủ, cơ thể lại bảo tôi vẫn còn rất sung sức.

Vì vậy, vào phút thứ 30, xác nhận bản thân không cách nào ngủ nổi, Tô Vạn quyết định lấy điện thoại ra lướt Weibo, cậu không dám bật đèn ngủ cạnh giường, hơn nữa còn cẩn thận điều chỉnh độ sáng của màn hình điện thoại xuống mức thấp nhất. Hắc Nhãn Kính khi ngủ sẽ không đeo kính râm, ánh sáng quá mạnh sẽ kích thích đến giác mạc của hắn, Tô Vạn rất chú ý đến những điều này.

Chỉ là mới lướt điện thoại được vài phút, một bàn tay đã đè lên màn hình điện thoại, giọng nói nặng nề mang theo chút mệt mỏi của Hắc Nhãn Kính truyền tới, "Sao còn chưa ngủ?"

"Sư phụ, em làm anh dậy sao? Em thấy hơi khó ngủ... Vậy để em ra ghế sofa!" Nói xong cậu nhấc chăn lên chuẩn bị xuống giường.

Hắc Nhãn Kính xoay người đè lại Tô Vạn vào trong ngực, "Sao lại không ngủ được? Hai ngày qua luyện tập không đủ sao? Hả?" Hắn vừa nói chuyện vừa cọ qua cọ lại trên cổ Tô Vạn.

"Không phải, buổi tối em uống một tách cà phê với bọn họ, không nghĩ hiệu quả lại rõ ràng như vậy." Tô Vạn không có tránh né, tùy ý để cho Hắc Nhãn Kính lưu lại hơi thở của hắn trên người mình.

"Cà phê à..." Hắc Nhãn Kính lặp đi lặp lại một lần nữa âm cuối, sau đó ném điện thoại di động của Tô Vạn lên tủ đầu giường, "Vậy thì làm chút chuyện tiêu hao thể lực giúp tiêu hóa nhanh chóng đống cà phê trong người cậu." Còn chưa nói xong, Hắc Nhãn Kính đã bắt đầu kéo vạt áo của Tô Vạn.

Tô Vạn tuy rằng tỉnh táo, nhưng cơn nổi hứng bất thình lình của Hắc Nhãn Kính vẫn khiến cậu khó có thể tiếp nhận được. "Sư phụ, không cần đâu, anh ngủ đi!"

Hắc Nhãn Kính ha hả cười một tiếng, mặt áp lên lồng ngực của Tô Vạn từng tấc từng tấc hướng xuống phía dưới, "Trước đây tôi từng rất tiếc cậu không thể cùng tôi chơi cả đêm."




(Tiểu kịch trường)

Hạt Tử: Đây là tiệc buffet không giới hạn thời gian sao? Nếu không ai quan tâm, tôi sẽ bắt đầu!

Tô Vạn: Em chỉ uống cà phê chứ có phải là thuốc tê đâu! Nói cho anh biết, em vẫn có thể chống cự đấy!

Hạt Tử: Cậu vẫn còn sức để chống cự? Coi bộ là do tôi làm việc không đủ chăm chỉ.




Cơ thể của Tô Vạn: Ai chịu nổi? Tôi mệt chết rồi! ! Não bộ làm ơn dừng hoạt động đi

Não của Tô Vạn: Mấy tiếng trước tao nói thì không nghe, bây giờ đòi tao giúp?

Cơ thể của Tô Vạn: Vậy mày bảo Hắc Hạt Tử dừng lại đi!

Não của Tô Vạn: Ngay cả mày còn không nghe tao, mày nghĩ ông già kia chịu nghe sao???

Cơ thể của Tô Vạn: Phế vật!

Não của Tô Vạn: Im đi, không phải tại mày uống cà phê sao?

Cơ thể của Tô Vạn: Mày đồng ý để tao uống

Não của Tô Vạn: Nhưng tao không có bảo mắt mở mắt mà thức đêm!

Cơ thể của Tô Vạn: Ý mày là lỗi của tao?

Não của Tô Vạn: Chứ còn gì nữa? Tự làm tự chịu


-----------

Tác giả: Hai Văn Tiền

Nguồn: https://nao-dai.lofter.com/post/1d85decb_1ca75d637

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro