Mù tạm thời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bệnh mắt của Hắc Hạt Tử phát tác đúng lúc đang tắm rửa.

Bọt dầu gội đầu vẫn còn vướng trên tóc, trước mắt đã một mảnh đen tối, tiếng nước bên tai bị khuếch đại đến vô hạn. Hắc Hạt Tử bình tĩnh rửa sạch tóc trước, sau đó rửa mặt, định lấy khăn tắm treo sau cửa, kết quả lại sờ vào khoảng trống, lúc này mới nhớ lúc đi tắm hắn không mang theo khăn.

Rơi vào đường cùng, đành phải mở cửa ra ngoài gọi Tô Vạn đến giúp. Tô Vạn đang ở trong bếp chuẩn bị cơm tối, nghe thấy tiếng gọi cậu liền rửa tay chạy tới, biết hắn cần khăn tắm lại chạy vào phòng ngủ cầm ra, khi thấy tay Hắc Hạt Tử hơi loạng choạng, cậu mới biết đối phương không nhìn thấy.

Hắc Hạt Tử điều chỉnh phương hướng, lấy khăn tắm đi, sau đó cảm giác được Tô Vạn cũng đi theo hắn vào phòng tắm, đóng cửa lại, ánh mắt trực tiếp dừng trên người hắn: "Sao cậu cũng vào đây?"

"Giúp anh đó."

"Không phải bởi vì thèm muốn sắc đẹp của sư phụ cậu sao?"

"Ừm, đúng đúng đúng, rất thèm." Tô Vạn đáp lại, nhìn đối phương nhắm mắt lại, lau nước trên thân thể đường cong săn chắc xinh đẹp, nhưng giọt nước ở đuôi tóc lại theo sườn cổ trượt xuống, chảy qua xương quai xanh và ngực, cổ hơi ngửa lên có vẻ yết hầu cũng rất rõ ràng, hình ảnh quả thật rất có sức hấp dẫn.

Hắc Hạt Tử không coi ai ra gì lau thân thể xong, liền đi lấy quần áo trên máy giặt, nhưng Tô Vạn đã sớm giúp hắn đưa tới, liền cười nói: "Đồ đệ, tôi có nghe thấy tiếng cậu nuốt nước miếng đó."

"Ồ~" Tô Vạn giúp hắn dùng chân đem dép lê đến bên chân hắn, nắm tay hắn nhìn hắn mặc đồ xong, nghĩ thầm vừa rồi nuốt nhẹ như vậy làm sao có thể nghe thấy, sau đó dắt Hắc Hạt Tử ngồi xuống sofa, bảo hắn đừng nhúc nhích, lại chạy tới cầm máy sấy tóc, sấy trong chốc lát, nhân cơ hội này xoa tóc hắn lộn xộn, sau đó lại dẫn hắn ngồi xuống bàn ăn.

Tuy rằng Tô Vạn biết Hắc Hạt Tử rất quen thuộc đối với bố cục trong nhà, không đến dễ bị đụng phải, nhưng cậu vẫn muốn dẫn hắn như vậy.

Hắc Hạt Tử nghe thấy Tô Vạn chạy ba chuyến liền bưng xong món ăn, hắn ngửi thấy mùi thịt xào với măng, ừm, còn có canh trứng tía tô. Hắn nghe thấy Tô Vạn đang giúp hắn múc canh, sau đó đưa thìa vào tay hắn, bảo hắn uống canh trước, sau đó gắp một ít thức ăn lên cơm, chờ Hắc Hạt Tử mò mẫm buông thìa xuống, Tô Vạn mới đưa đũa vào tay hắn, bảo hắn chạm vào bát bằng tay kia.

Thật ra bây giờ thị giác của Hắc Hạt Tử đã khôi phục được một chút, chỉ có thể nhìn thấy một vài bóng đen, nhưng hắn vẫn là nghiêng tay, chọc đũa ra ngoài bát, hắn biết Tô Vạn ở một bên vừa chậm rãi ăn vừa nhìn mình, hơn nữa lần thứ ba hắn đưa đũa lên bàn còn suýt nữa đụng phải bát canh sau đó bất đắc dĩ thở dài, Tô Vạn rốt cục không chịu được nữa.

"Quên đi, sư phụ, để em cho anh ăn." Cậu chuyển ghế đến bên cạnh Hắc Hạt Tử, gắp một đũa thức ăn đưa đến bên miệng hắn: "Ăn đi." Hắn ăn một ngụm, gật gật đầu, tài nấu nướng của đồ đệ ngoan của hắn quả nhiên không tệ. Tuy rằng cảm thấy rất vui khi được Tô Vạn cho ăn, nhưng hắn cũng không đành lòng để cho đối phương đói như vậy, hắn ăn mấy ngụm liền muốn cho cậu ngồi trở về, Tô Vạn không chịu, cuối cùng liền thành vừa tự mình ăn vừa cho hắn ăn.

*

Buổi tối lúc bị Tô Vạn dẫn vào phòng ngủ, ánh mắt Hắc Hạt Tử đã có thể nhìn thấy một chút ánh sáng, hắn nghe thấy Tô Vạn ở trong tủ quần áo tìm quần áo, sau đó mơ hồ có thể nhìn thấy cậu bắt đầu cởi quần áo, có lẽ là muốn đi tắm.

Tuy rằng hai người đã ngủ với nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng bình thường lúc tắm rửa, Tô Vạn vẫn sẽ vào phòng tắm mới cởi đồ. Hôm nay có thể là bởi vì hắn bị mù tạm thời, nên cứ như vậy ở trước mặt hắn trực tiếp cởi sạch sẽ quần áo, để cho Hắc Hạt Tử thông qua tầm mắt mơ hồ, tinh tế vuốt ve thân thể trẻ tuổi trắng nõn này.

Tô Vạn cảm nhận được, lập tức xoay người nhìn hắn: "Sư phụ, anh có thể nhìn thấy lại rồi phải không?"

"Không có, vẫn chưa nhìn thấy gì." Hắc Hạt Tử mặt không đổi sắc nói với cậu, Tô Vạn nghi ngờ đi lên trước, ở trước mắt hắn vung tay: "Anh không có lừa em chứ?"

Hắc Hạt Tử nhìn dấu đỏ bên cạnh rốn của cậu, bắt lấy bàn tay vung lung tung: "Không tin à?"

"Không... Vậy em đi tắm, anh ngủ trước đi." Nói xong, cậu giúp Hắc Hạt Tử tắt đèn mới đi vào phòng tắm. Nhưng mãi đến khi Tô Vạn cả người mang theo hương thơm và hơi ấm chui vào chăn, hắn mới bắt đầu thấy buồn ngủ, hắn cảm nhận được Tô Vạn đến gần hắn, hôn một cái ở trên mí mắt hắn, mềm mại, ướt át, sau đó ôm lấy tay hắn, rất nhanh ngủ thiếp đi.

Lúc này Hắc Hạt Tử mới mở mắt, nghiêm túc nhìn khuôn mặt Tô Vạn, cuối cùng siết chặt bàn tay.

-END


---------------------

Tác giả: Ôn Mộ Mộ

Nguồn: https://wmm2015817.lofter.com/post/1d561bea_2b492153c

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro