Nào, ăn bánh đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thủ đô gần đây trời rất nắng, nhiệt độ ba mươi mấy độ hấp cả đường cái bốc hơi nóng. Tô Vạn dừng xe ở đầu ngõ, vừa mở cửa xe, đã bị sóng nhiệt đập vào mặt, mặt đỏ bừng. Tuy vậy thời tiết vẫn không ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu, cậu lau mồ hôi, từ trong cốp xe ôm ra một cái túi quà màu đỏ cực lớn, ngâm nga bài hát đi về phía cửa hàng sâu trong hẻm.

Tứ hợp viện ở Bắc Kinh cũ rất tinh tế, dù bên ngoài nóng lạnh như thế nào, bên trong vẫn là cái động riêng, vừa bước vào ngưỡng cửa, khí nóng trên người đã giảm đi một nửa. Tô Vạn ôm túi quà đi thẳng vào trong, đến sân sau, thấy bên cạnh bàn đá ở giữa sân có hai cái ghế trúc, một cái có Hắc Nhãn Kính ngồi lên, trên đầu là giàn nho, tay thì cầm quạt bồ, trông rất thư thái.

Chỉ nhìn hắn như vậy, tâm trạng Tô Vạn liền khá hơn một chút. Cậu vui vẻ mang túi qua, đặt mông xuống cái ghế trúc còn lại, rồi thở hổn hển một hồi. Hắc Nhãn Kính cười đưa cho cậu trà thảo dược trên bàn, cầm quạt bồ quạt mạnh mười cái, quạt đến khi toàn thân Tô Vạn đã thả lỏng, tóc mái bị hất ra phía sau, trên trán đã khô ráo.

"Nào, ăn bánh đi," nghỉ ngơi xong, Tô Vạn chỉ vào túi trên mặt đất mở miệng, "Nhiều lắm."

Hắc Nhãn Kính "Ồ" một tiếng, rút sợi dây buộc ra nhìn, bên trong thật sự là một túi bánh ngọt đồ ăn vặt. Hắn nhướng mày, thích thú nhìn Tô Vạn, hỏi: "Cậu đi ra ngoài lâu như vậy, chỉ vì mấy thứ này?"

"Cái gì mà 'chỉ vì mấy thứ này', " Tô Vạn bất mãn, "Chỗ này phải ít nhất 80 đến 100 loại, có một số phải chạy đi khắp nơi mới tìm được —— đắt lắm đấy! "

Nói xong, cậu giống như sóc con chui vào trong túi, lấy ra tám chín gói, bày ra trên bàn. Hắc Nhãn Kính liếc mắt nhìn sơ qua, ngây dại một lúc mới nói: "Cái này không thể mua được, cậu kiếm đâu ra vậy?"

Điều làm cho Hắc Nhãn Kính ngạc nhiên là giấy gói của một trong số mấy loại bánh ngọt trông rất lạ mắt. Loại giấy gói này đã khá cũ, kiểu dáng buộc dây gói sẽ khiến người ta nghĩ đến trang phục trong hoàng cung cuối triều Thanh.

Tô Vạn đương nhiên hiểu hắn muốn hỏi cái gì, kiêu ngạo nói: "Em tự nhiên có cách của mình. Anh đừng khách sáo, ăn đi, trời nóng như vậy, để bị hỏng thì không hay đâu."

Hắc Nhãn Kính hoài nghi tháo giấy gói ra, bên trong từng miếng bánh đường mềm mại nhẵn nhụi, lung linh đáng yêu, mỗi một đường hoa văn đều vừa phải, không bị dính tay, ăn vào liền tan trong miệng, dư vị kéo dài, thật không phải là thứ cửa hàng bình thường có thể làm.

"Ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ," Tô Vạn nhìn vẻ mặt của hắn, liền biết mình đã mua đúng loại, "Mùi vị thế nào?"

Hắc Nhãn Kính gật đầu có ý ăn được, hỏi: "Cậu đi Hoắc gia à?" Thứ này, Bắc Kinh cũng chỉ có Giải gia hay Hoắc gia mới làm được.

"Không có," Tô Vạn cười, "Trên đường em gặp chị Tú Tú đến thu tiền thuê nhà, thuận tiện cho."

Hắc Nhãn Kính tính toán lại, đúng là đã đến lúc nên nộp tiền thuê nhà, nghe có vẻ Tô Vạn đã cướp nộp tiền thuê nhà. Hắn nhìn tiểu đồ đệ tinh ranh này, lại nhìn túi quà trên mặt đất, nhất thời cũng không biết nói cái gì.

"Còn có cái này, cái này này", Tô Vạn la lên, "Đó là bánh lá sen, em thử ngửi qua, quả thật có mùi lá sen. Anh nghĩ họ đã làm như thế nào?"

Mồ hôi trên mặt cậu đã khô, nhưng phía dưới vẫn còn lộ ra màu đỏ, không biết là do hơi nóng chưa tan hay là vì lý do nào khác. Thiếu niên được nuôi dưỡng tốt, làn da trong trẻo tươi tắn, đôi mắt sáng ngời, bộ dạng háo hức mong chờ, ngay cả áo thun trắng quần jean trên người cũng khiến lòng người động lòng.

Sống đã lâu, thấy cũng rất nhiều, nhìn người đều là qua một tầng bụi bẩn xám xịt, hiếm khi thấy một người sạch sẽ như vậy, quả thật rất khó dời mắt. Trong miệng Hắc Nhãn Kính đang ngọt, nhịn không được liếm môi, lại nhìn đứa nhỏ đối diện cũng lăn yết hầu theo.

"Nuốt nước miếng làm gì," Hắc Nhãn Kính bật cười, "Muốn ăn thì cứ lấy mà ăn, vốn là thứ cậu mang đến."

Tô Vạn nghẹn một câu ở trong miệng, lắc đầu nói không muốn ăn. Lúc này Hắc Nhãn Kính nhìn thấy có cửa đi tới, thân thể nghiêng về phía trước, ghé sát vào trêu chọc: "Không nỡ ăn sao? Bình thường cũng không thấy cậu tiết kiệm như vậy."

Tô Vạn mặt càng đỏ hơn, gần như bật dậy, liên tục xua tay nói không phải không nỡ, chỉ là...

Hắc Nhãn Kính giả vờ tò mò hỏi: "Chứ làm sao? Không lẽ trong đường có độc?"

"Anh mới có độc!" Tô Vạn lập tức nhảy dựng lên, trán đập vào kính râm của đối phương. Cậu tức giận lẩm bẩm trong chốc lát, sau đó nói: "Còn không phải tội nghiệp anh cô đơn, khi còn bé có khi ngay cả đường trắng cũng không được ăn."

Hắc Nhãn Kính không ngờ lại là câu trả lời như vậy, hắn đỡ kính râm, sờ mũi suy nghĩ thật lâu, mới cười nói: "Ai nói với cậu như vậy, tôi khi còn bé còn bé so với cậu hiện tại khá hơn nhiều."

Tô Vạn vẫn không tin, lại nói: "Người mù mới nói dối*, anh ngụy biện cái gì, em không ghét bỏ gì đâu."

*thành ngữ TQ, xuất phát từ ý mở mắt nhưng mắt như mù, những lời nói ra đều là nói dối.

Hắc Nhãn Kính vui vẻ búng trán cậu một cái, vừa búng vừa nói "Cậu còn ghét bỏ, tiểu tử cậu đừng có phổng mũi lên mặt." Kết quả Tô Vạn vung tay hắn ra, mắng to "Ông chú lưu manh, hở tý là động tay động chân!"

Mắng thì dám mắng, đáng tiếc mắt không dám nhìn người, lại nhìn loạn xung quanh, che mặt như khoai lang, ngồi buồn bực không nói chuyện. Hắc Nhãn Kính cũng không trêu chọc cậu nữa, nghiêm túc chậm rãi mở miệng: "Khi còn bé tôi đã ở trong cung... "

"Anh từng làm thái giám sao?" Tô Vạn kinh ngạc ngẩng đầu.

Cổ họng Hắc Nhãn Kính nghẹn lại, vội vàng uống một ngụm trà thảo dược —— đó là chén trà Tô Vạn đã uống qua. Thấy vậy, Tô Vạn khịt mũi, bĩu môi không biết đang lẩm bẩm cái gì.

"Khi đó tôi..."

Đều là sống lâu, chuyện của Hắc Nhãn Kính so với Trương Khởi Linh phức tạp hơn nhiều, vừa mở miệng đã thao thao bất tuyệt bí mật hoàng cung không ai biết, hoặc là chuyện dân gian đã thất truyền lâu năm, nghe cũng giống như tự thêm mắm thêm muối, rất có phong thái của một vị tiên sinh kể chuyện. Tô Vạn nghe thấy thú vị, dần dần nhập tâm, trong miệng bị nhét hai cái bánh đường lúc nào không biết, nước miếng chảy xuôi xuống cằm.

Hắc Nhãn Kính đột nhiên dừng nói, Tô Vạn nghe chưa đủ, định vội vàng hỏi hắn kể thêm, lại nhìn thấy ánh mắt đối phương giấu ở phía sau kính râm, đen kịt nhìn không rõ ràng nhưng đặc biệt hấp dẫn người khác, lại ngây người ra. Hắc Nhãn Kính "chậc" một tiếng, tiến lại gần lau cằm cậu một cái, cười nói: "Không thấy mất mặt sao?"

Tô Vạn muốn đẩy tay hắn ra, nhưng nhìn thấy trên đó đều là nước miếng của mình, cậu lại hoảng hốt, xấu hổ muốn rút về. Hắc Nhãn Kính không để tâm, nắm lấy bàn tay đang định chạy trốn, khiến ngón tay của hai người đều ướt đẫm một mảnh.

"M-Mất mặt hay không, cần anh quan tâm chắc." Tô Vạn cắn răng muốn giãy ra, nhưng sức lực của đối phương lớn kinh người, chẳng những không thể thoát mà còn khiến người cậu nóng lên.

Hắc Nhãn Kính từ trên ghế trúc đứng lên, gật đầu nói muốn quan tâm, đương nhiên phải quan tâm. Nói xong, cúi đầu, bắt lấy miệng đứa nhỏ.

Bốn phía lập tức yên tĩnh, Tô Vạn nhắm chặt hai mắt, trong miệng hai đầu lưỡi ngọt ngào cùng nhau khuấy động, không ngừng phát ra tiếng nước quyện vào nhau. Nụ hôn của Hắc Nhãn Kính không bá đạo như vẻ ngoài của hắn mà lại có vài phần trêu đùa, quyện với mùi bánh đường ngọt, mềm mại, dai dẳng, làm cho người ta nhớ tới ngõ nhỏ cổ xưa, mái hiên mưa rơi, bánh hấp lá sen bên đường.

Người này tuy rằng luôn dùng súng ống lạnh như băng, lại thích mặc áo khoác đen để trông cho ngầu, nhưng trong xương cốt vẫn có loại hương vị cũ kỹ này, không hiểu sao lại làm cho người ta cảm thấy an tâm. Tô Vạn bị hôn đến đầu óc choáng váng, cảm thấy cả người mình đều có mùi đường. Mãi một lúc sau, chờ đến khi đối phương thấp giọng cười lên, cậu mới hoàn hồn, lau miệng tức giận hét lên: Anh làm gì vậy!

Hắc Nhãn Kính làm cử chỉ "shh" với cậu: Đừng ồn ào, ăn bánh đi.


-----------

Tác giả: Mê Dã

Nguồn: https://miyeah.lofter.com/post/1d004b3b_1cd0acec9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro