Ngủ trưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mùa hè ở Bắc Kinh nóng nực khó chịu, ngay cả cây nho trong sân cũng rũ lá.

Lúc Hắc Hạt Tử trở về vừa là giờ ngủ trưa, trong sân yên tĩnh.

Vào phòng ngủ liền phát hiện Tô Vạn đeo một cái mặt nạ bịt mắt đang ngủ say trên giường mình.

Mấy ngày trước đứa nhỏ đi theo xuống đấu bị tổn thương mắt, bác sĩ dặn không được nhìn thấy ánh sáng, vì thế liền đeo bịt mắt cả ngày, còn nói cái gì muốn cảm thụ trước cuộc sống sau này của Hắc Hạt Tử.

Trong phòng không có điều hòa, chỉ có một cái quạt long nửa cái lồng quay qua quay lại thổi gió nóng.

Tô Vạn nằm nghiêng, hai chân co một chỗ, mặc một cái quần short thể thao màu đen với một cái áo ngắn tay màu trắng rộng rãi. Bởi vì quá nóng vùng áo bên hông cũng vén lên, lộ ra một đoạn eo trắng nõn, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy phần cơ bụng sắp thành hình.

Hai tay xếp chồng lên nhau đặt bên gối, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt dán lên trán, hô hấp đều đặn, xem ra là ngủ khá ổn.

Hắc Hạt Tử cũng không đánh thức cậu dậy, tìm một cái ghế đẩu ở bên giường nhìn chằm chằm, mặc cho mồ hôi của mình từ ngọn tóc, chóp mũi nhỏ giọt trên mặt đất.

Có lẽ là bởi vì cảm nhận được có người nhìn chằm chằm, hoặc là nhiệt độ trên người Hạt Tử vượt qua cao, đứa nhỏ vốn đang ngủ say giống như tỉnh lại.

Tuy rằng cách mặt nạ bịt mắt che nắng dày cộm, Hắc Hạt Tử lại nhìn thấy đôi mắt hơi mở dưới tấm mắt, lông mi thật dài nhấp nháy, gãi đến trong lòng người ngứa ngáy.

"Sư phụ, anh về rồi sao?"

Hắc Hạt Tử không trả lời, nhưng cũng không che giấu hơi thở của mình.

"Sư phụ?"

Tô Vạn hô hai tiếng sư phụ cậu cũng không để ý tới cậu, nhưng có thể cảm giác được hắn đang ngồi ở bên giường. Vì thế Tô Vạn giơ tay lên vung lung tung trên không trung, thoáng cái đụng phải kính râm của Hạt Tử.

"Làm gì vậy, ngủ một giấc còn phá."

Nghe thấy tiếng Hạt Tử, Tô Vạn thở phào nhẹ nhõm.

"Hehe, sư phụ không phải anh ở đây sao, tại sao không lên tiếng."

"Nóng như vậy cũng có thể ngủ."

"Em cứ tưởng ngủ thiếp đi sẽ không nóng, nhưng không ngờ vẫn mồ hôi đầm đìa." Nói xong Tô Vạn từ nằm biến thành ngồi, tay nắm lấy cổ áo quạt gió. Xương quai xanh đẹp mắt theo cổ áo từng chút từng chút lộ ra.

"Tỉnh rồi thì nhanh biến khỏi giường của tôi, ướt như vậy buổi tối tôi ngủ thế nào."

"Hehe, sư phụ, nếu không anh ngủ ở phòng em đi. Anh xem mắt em không tiện, còn phải đi chỗ khác, rất đáng thương đó." Nói xong bày ra một nụ cười nhu thuận, hy vọng sư phụ cậu đồng ý.

Hắc Hạt Tử cũng không trả lời, đứng dậy khoát tay áo đi ra ngoài, xoay người vào phòng bếp rót nước uống.

Tô Vạn nghe được sư phụ đi rồi, bàn tay túm cổ áo quạt gió cũng buông xuống. Một lúc sau, cậu thấy sư phụ không có ý định trở lại, chuẩn bị xuống đất đi ra phòng khách. Còn chưa đứng dậy đã nghe sư phụ cậu ở trong phòng bếp nhàn nhã nói.

"Mắt không tiện cũng có thể tìm được áo tay ngắn của tôi dưới đáy hòm để mặc ngủ?"

-----------------

Tác giả: A Sài

Nguồn: https://kylin-innocent.lofter.com/post/46d0a7_ee82f2de

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro