Nho chua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Đối với một số người, dù thời thế có thay đổi thế nào, sự cạnh tranh giữa các quốc gia cũng không liên quan gì đến bọn họ. Thời đại và chính sách mới không thể can thiệp vào sự bồn chồn của bóng tối, họ giống như những người bị xã hội ruồng bỏ."

"Giống như cây nho đó." Tôi dựa vào ghế dài, chỉ vào cây nho trong sân, "Cho dù bên ngoài dù có cải tạo nghiêng trời lệch đất như thế nào, chỉ cần nó còn ở trong cái sân này thì sẽ không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng gì."

Tô Vạn dường như không hiểu ý của tôi, "Anh nói vậy là sao, có thể nói tiếng người không? "

Mẹ kiếp. Tôi mắng thầm trong lòng.

Tiểu tử này ở lại với tôi đã lâu, không biết lớn nhỏ. Muốn trị cái thói hư tật xấu này của cậu ta, cũng không thể để cho cậu ta lêu lổng thảnh thơi như vậy, quá không ra gì.

"Ý chính là vi sư không muốn nói chuyện với cậu, lão tử muốn ngủ trưa."



Hiếm khi ngủ được một giấc yên ổn, tỉnh dậy trời đã mờ mịt tối đen. Trên người còn đắp một cái chăn nhân vật hoạt hình mà ranh con mua.

Tôi đứng dậy hoạt động tay chân, ném cái gối Doraemon trên ghế dài sang một bên. Nhìn nửa ngày không thấy tiểu tử kia đâu, không biết lại giở trò gì, đã lớn như vậy còn không thành thật.

"Đồ nhi ngoan~" Tôi hướng về phía cửa gọi, quả nhiên chỉ chốc lát sau Tô Vạn liền phốc phốc chạy tới.

Cũng không thèm quan tâm cậu ta vừa làm gì. "Lấy một cái chậu." Tôi nói, "Chọn hai chùm nho lớn nhất rửa đi."

Ranh con bày ra vẻ mặt hoảng sợ nhìn tôi.

...... Rồi tự tát vào mặt mình một cái.

"Sư phụ đây là nho quý của anh đó!"

Tôi vò tóc nó bừa bãi cho đến khi thành cái ổ gà.

"Có thể quý hơn đồ đệ bảo bối ngoan của tôi sao? Sư phụ mời cậu, đi hái nho đi."



Tôi ôm chậu, ném một quả nho đã rửa sạch vào miệng, trong nháy mắt nhíu chặt lông mày.

Mẹ nó chua quá.

Tô Vạn tò mò nhìn tôi.

Vì vậy, tôi nhét phần nho còn lại vào miệng cậu ta.

--------

Tác giả: Đông Cáp Hạ Thảo

Nguồn: https://guoqilux-ray.lofter.com/post/1e5ac513_129adc79

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro