Rét tháng ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rét tháng ba đến sau khi ngừng ấm.

Những đứa trẻ lớn lên trong những căn phòng sưởi ấm đều sẽ rùng mình vì cái lạnh, chỉ cần là không phải đi học thì nhất định sẽ trốn trong chăn 24 giờ một ngày.

Tô Vạn quấn chăn, nằm sấp trên giường gõ luận văn, Hắc Hạt Tử đẩy cửa tiến vào nhìn thấy Tô Vạn trên giường như một cái nhà bạt Mông Cổ.

"Lạnh đến vậy sao?"

Hắc Hạt Tử hỏi, thể chất của hắn đặc thù, không có yêu cầu cao về nhiệt độ. Tô Vạn từ trong cái nhà bạt vươn ra hai tay, luồn vào trong ống tay áo của Hắc Hạt Tử, nắm chặt trên cánh tay hắn một chút, cả hai bàn tay đều lạnh ngắt.

"Sư phụ, trong phòng này chỉ có 6 độ... Anh biết không, chỉ có 6 độ..." Vẻ mặt Tô Vạn đau khổ ra hiệu bảo Hắc Hạt Tử nhìn nhiệt kế trên bệ cửa sổ.

"Dậy ăn chút đi, tập thể dục sẽ không bị lạnh."

Hắc Hạt Tử không chút thương xót, một phát xốc chăn Tô Vạn lên.

"Ah... !!!!! Sư phụ, sư phụ, anh có định làm em chết cóng không!!! "

Khí lạnh tràn vào, Tô Vạn hoảng sợ nhanh chóng kéo lại chăn về quấn trên người, động tác nhanh nhẹn đến mức Hắc Hạt Tử cũng có chút kinh ngạc.

"Sư phụ, anh tha cho em đi. Em thật sự rất lạnh..."

Tô Vạn run rẩy, lui vào trong giường, thề sẽ bảo vệ phẩm giá của chiếc chăn bông cho đến chết.

Hắc Hạt Tử bất đắc dĩ, nhưng tay Tô Vạn quả thật rất lạnh.

"Dậy ăn cơm trước, ăn chút cơm nóng làm ấm người."

"Được rồi..."

Tô Vạn sụt sịt, miễn cưỡng bò ra từ trong cái bạt Mông Cổ theo Hắc Hạt Tử đi ăn cơm.

Sáng hôm sau, trời sáng, Tô Vạn ngủ say với vẻ mặt ngây thơ bị Hắc Hạt Tử kéo lên.

"...?"

"Chạy bộ, thể chất của cậu quá kém, sợ lạnh như vậy, vẫn nên tập thể dục."

Biểu cảm trên mặt Tô Vạn trong nháy mắt từ ngây thơ biến thành "Ngươi giết ta đi".

"Tôi đếm đến mười, không dậy được tôi bẻ cánh tay của cậu."

"Sư phụ..."

"Một, hai, ba,..."

Tô Vạn biết sư phụ cậu nói được làm được, trời lạnh như vậy thật sự là không muốn bị bẻ mất một tay rồi một tay gõ luận văn.

Bởi vì gần đây đang làm luận văn, cho nên Tô Vạn có một thời gian ngắn không tập luyện, nhưng vẫn kịp mặc xong quần áo trong khoảng thời gian quy định của Hắc Hạt Tử, bị Hắc Hạt Tử giục ra cửa.

Tô Vạn chạy cả người vã mồ hôi nóng, khi quay lại đã ngửi thấy mùi thơm của cháo kê và bánh rán, vừa mệt vừa đói ngồi xuống liền ăn, Hắc Hạt Tử sờ mạch đập của cậu, không có vấn đề gì, nên cũng ngồi xuống ăn cơm.

Kết quả là đêm đó Tô Vạn bị sốt.

Hắc Hạt Tử nấu cơm tối xong, gọi Tô Vạn ba lần, Tô Vạn vẫn không ra, Hắc Hạt Tử nghĩ rằng đứa nhỏ bắt đầu không nghe lời.

Hắn đẩy cửa đi vào phòng Tô Vạn, chỉ thấy Tô Vạn ôm gối đầu nằm nghiêng trên giường ngủ cau mày, laptop ném ở bên cạnh, màn hình còn sáng.

Sắc mặt đứa nhỏ ửng hồng, ngủ rất khó chịu, Hắc Hạt Tử sờ trán Tô Vạn, nóng kinh người.

Hắc Hạt Tử cau mày, dạo một vòng tại chỗ trong phòng, đây là lần đầu tiên Tô Vạn bệnh nặng như vậy ở chỗ hắn, rõ ràng là do buổi sáng đi ra ngoài chạy bộ bị cảm lạnh.

Trong lòng Hắc Hạt Tử có chút hối hận, hắn kéo chăn cho Tô Vạn, đi tìm hộp thuốc tìm thuốc, tìm nửa ngày nếu không phải là không dùng được thì chính là hết hạn, đành phải ra hiệu thuốc.

Dược sĩ hỏi Hắc Hạt Tử tình hình cụ thể, bệnh nhân bao nhiêu tuổi, có tiền sử dị ứng gì không, từ đó xác định để kê đơn loại thuốc nào.

Hắc Hạt Tử xoa mũi rồi nói, người lớn, bị sốt, lạnh.

"Mấy ngày nay rét tháng ba nên nhiệt độ đột ngột rớt, hệ thống sưởi ấm lại ngừng, có rất nhiều người bị cảm, vẫn phải chú ý giữ ấm, nhiệt độ trong phòng bao nhiêu?" Dược sĩ hỏi.

"... 6 độ."

"Hả? 6 độ? Ít nhất anh cũng cho người ta dùng máy sưởi chứ hả? 6 độ thì làm sao mà sống được?" Dược sư hoảng sợ, bày ra vẻ mặt "Anh có phải đang ngược đãi người ta không" nhìn về phía Hắc Hạt Tử.

Hắc Hạt Tử không nói gì.

Dược sư vừa kê đơn cho Hắc Hạt Tử, vừa lải nhải: "Tôi thấy anh tuổi cũng không lớn, có lẽ cũng không có kinh nghiệm chăm sóc người khác, nhưng trời lạnh vẫn phải chú ý giữ ấm, thể chất giữa người với người khác nhau, anh cảm thấy không lạnh, không có nghĩa là người ta không thấy lạnh..."

Hắc Hạt Tử lắng nghe trong im lặng.

"Về đi, mua một cái máy sưởi hay sao đó, đừng để bệnh nhân tiếp xúc với khí lạnh, đây là thuốc, uống thế nào tôi đã viết lên đó rồi, nếu không hạ sốt trong vòng 24 giờ, thì nên đến bệnh viện."

Hắc Hạt Tử nhận lấy rồi cảm ơn, trả tiền rồi vội vàng trở về Tứ Hợp viện.

Nhiệt độ trong phòng quá thấp, Tô Vạn co lại thành một nhúm, núp dưới chăn, hô hấp rất nặng.

Hắc Hạt Tử sờ trán Tô Vạn, nóng cả tay, hắn liền ôm Tô Vạn trong chăn lên, mang vào phòng mình.

Lại đi ra ngoài đun nước, đến nhiệt độ vừa phải thì ngồi ở bên giường nhẹ giọng gọi Tô Vạn.

"Tô Vạn, Tô Vạn, dậy uống thuốc."

Vẻ mặt Tô Vạn đau khổ, vùi đầu vào trong chăn, lại bị Hắc Hạt Tử kéo ra.

"Vạn Vạn, uống thuốc đã, ngoan."

Tô Vạn đang mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe thấy Hắc Hạt Tử gọi mình, nhưng đau đầu muốn chết, có lẽ là việc dậy sớm chạy bộ khiến cậu nổi cơn giận với Hắc Hạt Tử, Tô Vạn không muốn tỉnh lại, cũng không muốn mở mắt.

Cậu cảm giác được có một bàn tay nắm cằm cậu, viên thuốc lạnh lẽo áp vào miệng, giống như sắp bị nhét vào. Tô Vạn né tránh theo bản năng, lại lẩm bẩm nói một câu gì đó, Hắc Hạt Tử liền ngừng cử động.

Khi Tô Vạn dần dần mất đi nhận thức xung quanh, lâm vào mê man, cậu chậm chạp cảm nhận được bàn tay kia lại tới nhéo cằm cậu, một tay khác nâng đầu cậu, ngay sau đó trên môi bị một thứ mềm mại phủ lên, viên thuốc bị đẩy vào.

Thứ mềm mại kia rời đi, lại trở về, có nước ấm đưa vào, một tay vuốt nhẹ cổ họng một cách nhịp nhàng để đảm bảo viên thuốc có thể được nuốt xuống trơn tru, không bị kẹt trong khí quản.

Mảnh mềm mại kia sau khi đút thuốc xong cũng không lập tức rời đi, mà dừng lại trong chốc lát, Tô Vạn bị mảnh mềm mại kỳ dị kia an ủi, yên lặng chìm sâu vào giấc ngủ say.

Hắc Hạt Tử sờ mạch của Tô Vạn, tốc độ và tần suất đập có hơi chậm hơn so với bình thường, lại sờ ngực mình, trái ngược với Tô Vạn, trái tim sắp vọt lên tận cổ họng.

Hắc Hạt Tử ở bên giường nhìn Tô Vạn, ngồi yên lặng trong chốc lát, cười cười, đắp chăn cho Tô Vạn, ăn ít cơm nguội, thu dọn đồ đạc rồi đi vào phòng bếp nấu cháo.




Lúc Tô Vạn hơi có chút ý thức, cảm giác mình được bao phủ bởi sự ấm áp, cả người cũng ấm áp, chăn bông vừa chạm vào cũng mềm mại khiến cậu bất giác khịt mũi vài cái.

Tô Vạn vừa động, Hắc Hạt Tử lập tức tỉnh lại, đứa nhỏ ở trong ngực hắn xoay người, chân đạp chăn một cái.

Hắc Hạt Tử kéo chăn trở lại đùi của Tô Vạn, dùng chân của mình để giữ nó.

Tô Vạn mở mắt ra, có chút bối rối, cậu dán vào lồng ngực của Hắc Hạt Tử, giọng nói của Hắc Hạt Tử từ trong lồng ngực phát ra, nghe có vẻ rầu rĩ: "Tỉnh rồi? "

Cả người Tô Vạn cứng đờ, không dám nhúc nhích, ai nói cho cậu biết đây là tình huống gì, tại sao cậu lại ngủ trong vòng tay của sư phụ cậu.

"Sư... phụ...? "

Giọng cậu khàn khàn, chính mình cũng bị hoảng sợ khi mở miệng. Sư phụ cậu ngồi dậy, đeo kính râm, bật đèn đầu giường.

Hắc Hạt Tử chỉ mặc một chiếc áo vest, mặt dây chuyền trước ngực đè lên xương quai xanh của hắn, mà Tô Vạn ngoại trừ quần trong, không mặc cái gì nữa, hai chân của cậu dán sát vào chân kia của Hắc Hạt Tử.

Tô Vạn không dám nghĩ cũng không dám cử động, sợ lúc ý thức của mình không tỉnh táo tâm tư bại lộ đã làm chuyện khi sư diệt tổ gì đó khiến sư phụ cậu muốn giết người diệt khẩu.

Hắc Hạt Tử nhìn bộ dạng ngơ ngác của cậu, có chút buồn cười, hắn lấy ly nước ở đầu giường, dùng miệng thử nhiệt độ, đưa cho Tô Vạn.

Tô Vạn nhận lấy, nhấp từng ngụm nhỏ bằng cả hai tay, giống như chuột đồng nhìn Hắc Hạt Tử.

"Gì vậy, sao lại nhìn em như vậy?"

Trong nháy mắt Hắc Hạt Tử cảm thấy trái tim giống như bị móng vuốt mèo cào một cái, Tô Vạn lúc hoảng sợ thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.

Vì thế sau khi Tô Vạn uống nước xong tiến lại gần, dùng trán của mình dán lên Tô Vạn.

Không còn nóng nữa, nhưng vẫn còn sốt.

Còn Tô Vạn thì sững sờ.

Hắc Hạt Tử mang theo nụ cười xuống giường, đem Tô Vạn giống như trồng củ cải quấn vào trong chăn, phủ chăn xong, tự mình tùy ý mặc một bộ quần áo, đi vào phòng bếp đun cháo trên lửa nhỏ.

Tô Vạn véo mình một cái, định thần lại, nhìn thấy thuốc ở đầu giường, cầm tới nhìn một chút, hiểu được vì sao mình ở trên giường sư phụ cậu hơn nữa còn tỉnh lại trong vòng tay sư phụ cậu.

Cũng may, mọi thứ xảy ra đều có lý do, tội không đáng chết.

Thế nhưng, Tô Vạn sờ trước ngực mình, tim đập như sấm, còn mang theo một tia mừng thầm.

Hắc Hạt Tử bưng cháo trở về, nhìn thấy Tô Vạn rũ mắt đang suy nghĩ cái gì.

"Ăn chút đồ trước."

Hắc Hạt Tử dùng thìa gõ vào thành chén, Tô Vạn ngồi dậy từ trong chăn, có lẽ còn chưa hạ sốt, Tô Vạn vừa ngồi dậy liền cảm thấy chóng mặt, sắp ngã về phía trước.

Hắc Hạt Tử vội vàng đưa tay đỡ lấy cậu, Tô Vạn ngã vào lòng bàn tay Hắc Hạt Tử, đầu óc choáng váng nhìn Hắc Hạt Tử một cái, Hắc Hạt Tử đặt chén xuống lấy gối kê sau đầu cho Tô Vạn, để cậu dựa vào gối.

Tô Vạn đờ đẵn một hồi lâu ánh mắt mới tập trung được, mở miệng muốn nói chuyện, bị Hắc Hạt Tử đút cho một thìa cháo nóng.

Hắc Hạt Tử vừa đút cho cậu vừa cười, Tô Vạn cũng không dám nói nhiều, cháo nấu rất dở, hạt gạo đều nấu đến bở, Hắc Hạt Tử cho cậu một ngụm rồi lại một ngụm, không khí thập phần hòa hợp.

Uống nửa chén, Tô Vạn lắc đầu, tỏ ý không uống được nữa, Hắc Hạt Tử bưng chén lên, uống nốt phần còn lại.

"Đầu còn đau không?"

"Còn một chút."

"Uống thuốc đi."

Hắc Hạt Tử đưa thuốc cho Tô Vạn, đem chén về phòng bếp, nhân tiện mang đến một ly nước.

Tô Vạn mở gói thuốc ra, cầm lấy thuốc đưa vào miệng. Viên thuốc lạnh lẽo dán lên miệng khiến cậu đột nhiên nhớ tới lúc cậu mê man phát sốt, thuốc đã được cho vào miệng như thế nào, mặt lập tức đỏ lên.

"Sao vậy, ngại đắng à?" Hắc Hạt Tử nhìn thấy mặt Tô Vạn đỏ lên, tưởng cậu lại bắt đầu phát sốt, sờ trán cậu.

"Không... Không." Tô Vạn thì thầm.

Hắc Hạt Tử cố ý cúi người áp sát Tô Vạn, gần đến mức hơi thở đập thẳng vào mặt Tô Vạn.

"Có cần sư phụ giúp cậu uống không?"

Mặt Tô Vạn càng đỏ hơn, cậu không dám nhìn Hắc Hạt Tử, vội vàng lấy tay đẩy hắn ra.

"Sư phụ, anh tránh xa em một chút... Đừng để bị lây bệnh."

Hắc Hạt Tử ngồi ở bên giường, nhìn Tô Vạn uống thuốc xong, xoa xoa đầu cậu, lại ấn cậu vào trong chăn, rồi chính mình cũng lên giường.

"Ngủ đi, bây giờ mới hai giờ." Hắc Hạt Tử kẹp chặt đôi chân dài, cố định Tô Vạn vào trong ngực, đưa tay tắt đèn, "Ngày mai tôi ra ngoài mua một cái máy sưởi."

Dừng một chút rồi lại nói: "Xin lỗi, Vạn Vạn, chuyện này là sư phụ sai."

Tô Vạn sụt sịt, trở mình, vùi mặt vào trong ngực Hắc Hạt Tử, được cưng chiều nên bắt đầu kiêu cạnh.

"Sư phụ sai chỗ nào?"

"Không tính đến sự thay đổi về nhiệt độ và thể chất của cậu, không nên ép cậu ra ngoài chạy bộ."

"Còn sao nữa?"

"Còn cái gì nữa?"

"Anh hại em bị cảm, làm chậm trễ tiến độ luận văn của em, nếu em không nộp được luận văn thì sẽ rớt môn này, bị rớt môn thì không lấy được bằng tốt nghiệp, không có bằng tốt nghiệp thì không tìm được việc làm, không tìm được việc làm khụ khụ..."

Tô Vạn nói quá nhanh, cổ họng liền ngứa ngáy, nhịn không được ho vài tiếng. Hắc Hạt Tử vội vàng vỗ lưng cậu.

"Chậm lại... Gấp cái gì..."

"Khụ khụ... Không tìm được việc làm thì khụ khụ..."

"Không tìm được việc làm sư phụ nuôi cậu cả đời."

Tô Vạn không nói lời nào, nằm sấp trong lòng Hắc Hạt Tử. Hắc Hạt Tử cảm thấy Tô Vạn như đang run lên, muốn kéo người ra nhìn một chút.

Tô Vạn ngược lại càng vùi chặt hơn, ôm lấy eo Hắc Hạt Tử không buôn, qua một lúc lâu, Hắc Hạt Tử mới nhận ra là cậu đang cười.

"Được, sư phụ nuôi em cả đời."


----------------------

Tác giả: Từ Nguyệt An

Nguồn: https://ciyuean.lofter.com/post/30b4d55e_2b4fcba6b

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro