Tôi nghe được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thứ cuối cùng biến mất sau khi chết là thính giác



Tôi bị ốm.

Chính xác mà nói, tôi luôn bị ốm và chưa bao giờ khá lên.

Trước đây tùy tiện tiêu xài hoang phí vốn của cách mạng, bây giờ bị cắn trả. Chỉ là Xuân Hàn giết một con mã thương*, liền đã hạ gục mình.

*thành ngữ, ý nói là bị tấn công bất ngờ

Tôi bắt đầu đau họng mấy hôm trước, nghĩ rằng nó chỉ là một cơn cảm lạnh nhỏ, không nghĩ rằng nó sẽ phát triển nghiêm trọng như vậy. Đang đứng tưới hoa lại đột nhiên ngất xỉu ở cửa, thật sự có chút mất mặt.

Khi tỉnh dậy một lần nữa, tôi cảm thấy bản thân như con cá khô bị biển cả bỏ rơi trên sa mạc, khô đến nỗi ngay cả môi cũng muốn nứt ra. Cả người đều vô cùng đau nhức, không chỉ ở chỗ bị thương, cánh tay cọ qua vải vóc cũng cảm thấy đau.

Tôi nghe được bên cạnh có tiếng người đi lại, không cần nghĩ cũng biết chỉ có thể là Tô Vạn.

Chịu đựng cơn đau đầu, tôi giơ tay vén khăn ướt đang đắp trên mắt ra, lập tức cảm nhận được ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên mí mắt, sáng ngời như ánh sáng của thiên đường.

Tôi lấy tay che mắt, híp mí mắt để tìm kính râm, vẫn là bị ánh sáng xuyên qua kẽ ngón tay đâm vào khiến tôi lập tức nhíu mày.

"Sư phụ, anh tỉnh rồi?" Đứa nhỏ bước nhanh đến, lại đắp khăn lên trán tôi, nhân tiện kéo khăn che mắt cho tôi.

Tôi nhấc chân dùng đầu gối chạm vào chân cậu ta, ủ nửa ngày, trong cổ họng vẫn phát ra âm thanh nửa sống nửa chết: "Rèm cửa."

Cậu ta la lên vài tiếng, lập tức chạy đến bên cửa sổ kéo rèm lại. Tôi thở phào nhẹ nhõm, vén góc khăn lên, cuối cùng nhìn thấy chiếc kính râm trên bàn đối diện.

Nhờ cơn đau đầu, tôi giống như đang cử động ở tốc độ 0,5*, chậm rãi ngồi dậy, còn chưa kịp xuống giường đã bị Tô Vạn ấn trở về.

*tốc độ của video như trên youtube

Đứa nhỏ mang thuốc cho tôi, vừa bận rộn vừa cằn nhằn, cái gì nếu cậu ta không đến thăm tôi, tôi sẽ bị viêm phổi, người lớn như vậy còn sẽ không biết chăm sóc tốt bản thân.

Giờ phút này tôi chỉ có thể nằm ở trên giường yên lặng nghe cậu ta lải nhải, ở trong lòng cảm khái làm sao dạy đứa nhỏ này thành nói nhảm như vậy. Lúc trước cũng không cảm thấy cậu ta nói nhiều, hôm nay sao lại giống như ống trúc đổ đậu không dứt.

Tôi thật sự cảm thấy ồn ào, giơ ngón trỏ đặt lên miệng ý bảo cậu ta im lặng. Cậu ta trước sau như một vẫn nghe lời như vậy, lập tức tắt tiếng, cách vài giây mới thấp giọng nói: "Sư phụ, anh nghỉ ngơi cho tốt." Rồi mới đóng cửa lại đi ra ngoài.

Tôi nghe thấy máu chảy qua tĩnh mạch bên tai, hai bên thái dương nhói lên từng cơn đau đớn, hiếm khi có cảm giác tội lỗi trong lòng.

Lần này cảm lạnh rất nhanh, có thể là bởi vì bên cạnh có người chăm sóc, cũng có thể là vì tôi sắp chết.

Tôi đứng ở ngưỡng cửa hút một điếu thuốc, mắt tôi bị mù trong một giây, và khi thị lực của tôi được phục hồi trở lại, mắt tôi trở nên rất tối. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng thị lực của tôi lại xấu đi, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra đây thật ra là ngược lại.

Mắt tôi đã trở lại bình thường.

Tôi thử tháo kính râm, trực tiếp nhìn đồ đạc trong phòng, dĩ nhiên so với tôi đeo kính còn rõ ràng hơn. Những mảnh ký ức từ thời thơ ấu của tôi trào dâng, khi đôi mắt của tôi chưa bắt đầu xấu đi, nhìn thấy thế giới, và bây giờ không khác chút nào.

Đây không phải là một dấu hiệu tốt.

Nếu như không phải là do thần tiên ngàn dặm xa xôi chạy tới, thần không biết quỷ không hay giúp tôi chữa khỏi cảm mạo thuận tiện trị mắt, vậy tôi đoán tình huống hiện tại của tôi hẳn là được gọi là, hồi quang phản chiếu.*

*thuật ngữ Phật giáo, thường dùng để nói một người bệnh nặng, cơ thể suy yếu bỗng bất ngờ trở nên tỉnh táo, khỏe mạnh một cách kỳ lạ trước khi qua đời.

Cái chết đối với tôi không đáng sợ. Đối với tôi, nỗi sợ bị mù còn hơn cả cái chết.

Bác sĩ năm đó đã cá với tôi rằng tôi sẽ chết sau khi mắt tôi bị hỏng. Hiện tại tình huống này, không biết là nên đòi lại hắn một trăm tệ, hay là nên tìm tới cửa đánh cái mỏ quạ đen của hắn một trận.

Tôi đang đứng ngoài sân dựa vào khung cửa, ngẩn người phơi mình trong nắng hút thuốc. Trong đời hiếm có giây phút nào như một người bình thường như vậy, tôi rất muốn tận hưởng nó. Đáng tiếc, tôi không thể, tôi phải rời khỏi đây.

Tôi hút điếu thuốc cuối cùng, vì hơi cuối cùng quá khó, tia lửa cháy trên bộ lọc, và khói trở nên nghẹt thở lạ thường.

Mua một gói thuốc lá trước khi chết. Tôi lấy hộp thuốc lá ra quay một vòng trong tay, nhổ tàn thuốc ra đập dập, quay vào nhà ném cả bao thuốc vào sọt rác. Tôi lôi chiếc Nokia đã lâu không dùng từ trong ngăn kéo ra, bật nó lên và gọi vài cuộc điện thoại cho một vài người, giả vờ như mọi khi tôi ra ngoài mua đồ ăn, đến bến xe buýt gần nhất tùy tiện chọn một địa danh nhìn thuận mắt mua vé lên xe.

Tôi đã tưởng tượng mình sẽ chết trong đấu, cùng chủ nhân mộ chia một mẫu ba phần đất. Hoặc là bị kẻ thù truy đuổi, máu chảy đầy đất ngã trên mặt đất xi măng lạnh như băng. Bằng không chính là bị người ám sát, chờ tôi chú ý tới sát ý, đối phương trực tiếp cho tôi một cái phát vào đầu, tôi sẽ lựng khựng ngã vào trong bát mì do chính mình gọi.

Nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng cái chết của mình sẽ đến bình tĩnh như vậy, tôi vẫn còn có cơ hội để tính xem tôi sẽ chết ngồi hay chết đứng.

Khi đến nơi, nhân viên soát vé đã đánh thức tôi dậy. Trong nháy mắt tôi mở mắt, chưa bao giờ cảm thấy thế giới tối tăm như vậy. Nhờ đeo kính râm, tôi gần như phải mò mẫm khi xuống xe, dựa vào thân thủ ưu tú của mình mới không bị ngã quá khó coi khi giẫm vào không trung.

Đeo kính râm cả đời, bây giờ trở thành trở ngại lớn nhất để đi lại của riêng mình. Tôi mỉm cười tự giễu một chút, tháo kính râm rồi treo nó ở cổ áo, thế giới ngay lập tức trở nên tươi sáng hơn nhiều.

Ưu điểm của một địa điểm nhỏ là yên tĩnh, không có nhiều người để mắt đến. Tôi chọn một cửa hàng nhỏ để ăn một bát mì, ông chủ bận rộn đến nói chuyện với tôi. Cái gì cũng hỏi một chút, nhưng không đào sâu, ngược lại làm cho người ta rất thoải mái.

Tôi hỏi ông chủ về ngọn núi gần nhất bên này, đến cửa hàng nhỏ bên cạnh để mua một gói thuốc lá và một chai rượu vang, gọi một chiếc taxi để đi lên núi.

Xe vừa mới bắt đầu, đột nhiên bên cạnh lao ra một người đập thẳng cửa sổ xe. Người lái xe sợ hãi đến mức phanh gấp, suýt làm gãy cổ tôi.

Người đàn ông mở cửa xe phía tôi ra, tôi dựa vào ánh sáng để nhìn khuôn mặt của người này, cậu ta đứng cạnh cửa chỉ vào đường nhựa, nghe có vẻ tức giận.

"Xuống xe!"

Tôi thấy cậu ta có chút ngạc nhiên: "Sao cậu lại ở đây? Ai nói cho cậu biết?"

Tô Vạn thấy tôi bất động, trực tiếp chồm cả người vào túm lấy tôi. Tôi đành phải thỏa hiệp, liên tục nói được được, xách rượu trắng xuống xe. Tại sao cậu ta lại ở đây, làm thế nào biết tôi ở đây, tôi cũng không muốn biết rõ.

Có tiền thì sẽ có cách. Trong lòng tôi âm thầm thở dài, người hiện đại càng ngày càng không đáng tin cậy, ỷ vào mạng tôi không còn bao lâu, còn dám thản nhiên kiếm thành hai phần tiền, kế hoạch ban đầu giả vờ ra ngoài sống chết không rõ của tôi đã hoàn toàn bị phá hỏng.

Cậu ta tiễn taxi đi, nửa câu không nói, đột nhiên giận dữ, đi lên đấm cho tôi một cú.

Tôi cố gắng đứng vững, vẫn lắc lư một chút. Hiện tại dây thần kinh cảm nhận đau đớn cũng không còn tác dụng, tôi sờ một chút mới phát hiện khóe miệng mình bị rách. Tôi rũ mắt nhìn cậu ta, không có biểu cảm gì: "Đủ lông đủ cánh rồi, dám đánh cả sư phụ."

Tôi không định trốn, một mặt là thân thể không cho phép, mặt khác trước khi chết để cho cậu ta trút giận chút cũng không có sao. Cậu ta trừng mắt nhìn tôi, còn chưa mở miệng đôi mắt đã đỏ hoe, cứ như cậu ta mới là người ăn một quyền của tôi.

Tôi nhịn không được bật cười: "Cậu đánh tôi cậu còn không biết xấu hổ, còn khóc sao?"

Cậu ta cúi đầu, cắn răng má phồng lên, nửa ngày mới ngẩng đầu, hét lớn hỏi tôi tại sao lại bỏ đi. Thanh âm của cậu ta như bị xé rách vì khóc, tôi sững sờ một lúc mới phản ứng lại cậu ta đang nói cái gì.

Thành thật mà nói, tôi ghét loại tình huống này. Làm cho tôi giống như không phải đang tìm một nơi để chết một cách lặng lẽ, mà thật ra là nợ nần chồng chất ở nước ngoài bỏ nhà bỏ con.

Tôi thở dài, giải cứu cổ áo của mình khỏi bàn tay cậu ta: "Tôi sắp chết."

Cậu ta nắm chặt tay tôi, nước mắt rơi trên ngón tay: "Vậy tại sao anh lại rời đi..."

Có nhiều lý do. Sợ kẻ thù tra tấn thi thể tôi, sợ người có ý đồ khác tới tìm, sợ phiền toái, sợ ai đó buồn.

Cuối cùng tôi không nói được gì, đợi đến khi cậu ta ngừng khóc tôi mới mở miệng: "Vậy cậu cùng tôi lên núi đi."

Tô Vạn dùng chứng minh thư của mình thuê một chiếc xe, lại đi siêu thị mua chút đồ ăn, phần lớn đều là khoai tây chiên và bánh quy. Mặc dù sống trong thế kỷ mới, nhưng dạ dày của tôi thuộc về thế kỷ trước, không thích những thực phẩm phồng lên này.

Cậu ta nhìn trộm biểu cảm của tôi, đặt một gói khoai tây chiên trở lại, đổi nó thành thịt bò khô. Tôi bỗng nhiên có loại cảm giác không an toàn, giống như bị người ta liếc mắt một cái nhìn thấy hôm nay mặc quần lót màu gì.

Tôi chạm vào kính râm của mình, nghĩ rằng tôi sẽ tháo nó xuống khi lên núi.. Bị tiểu tử này nhìn chằm chằm mặt cũng không sao, cầm kính râm gõ vào bả vai cậu ta, đưa tới trong tay cậu ta.

"Cho cậu, tôi cũng không cần nữa."

Tay cậu ta muốn duỗi ra, muốn lắc trước mắt tôi hai cái lại sợ bị tôi đánh. Tôi thấy cậu ta không định nhận, liền trực tiếp ném kính râm vào ngực cậu ta, mở cửa xe ném túi nilon ở ghế sau, ngồi ở ghế lái phụ, dùng ngón tay gõ đầu gối, vừa quan sát cảnh đêm của thị trấn vừa chờ cậu ta lên xe.

Tô Vạn lững thững bên ngoài xe một lúc mới đi tới, thắt dây an toàn, xoay chìa khóa khởi động xe, quay đầu lại yếu ớt hỏi tôi: "Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy? "

Tôi chỉ vào đường viền đen nhô cao ở đằng xa qua tấm kính: "Đến đó."

Cậu ta cúi đầu sờ điện thoại di động, bật định vị và kiểm tra lộ trình. Tôi thấy cậu ta lúi húi trên màn hình, thở dài, gỡ dây an toàn, đi tới chỗ cậu ta, mở cửa: "Cậu xuống đi, tôi lái."

Đôi mắt bây giờ không còn thuận tiện như trước. Tôi bật đèn pha một hồi, mới phát hiện phương hướng con đường này không giống với tưởng tượng của mình. Nhưng nó không thực sự quan trọng, tôi chỉ muốn tìm một nơi hoang vu để yên tĩnh nằm xuống, hóa thành chất dinh dưỡng cho thiên nhiên mà thôi.

Những ngọn núi ít có khả năng bị phát hiện hơn. Chẳng qua bây giờ bên người còn có một tiểu tử, sợ là sẽ không cho tôi phơi xác nơi hoang vu.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi ngâm nga vài câu hát. Tô Vạn chắc cũng quen rồi, cũng không hỏi gì, chỉ là mượn cái cớ này quay đầu qua quang minh chính đại nhìn tôi.

Tôi đậu xe bên cạnh một cây cầu, đi bộ với đứa nhỏ dọc bờ sông trong nửa giờ. Trước sau đều không có người, bên trái là sông, bên phải là rừng cây, rất thích hợp để vứt xác.

Tô Vạn ngồi trên tảng đá ăn xúc xích, nghe được những lời này của tôi thiếu chút nữa bị nghẹn, phải uống hai ngụm coca rồi vỗ ngực. Tôi cúi đầu nhìn cậu ta với điếu thuốc trên miệng, cảm thấy buồn cười.

Mặt trăng tối nay rất đẹp, chiếu sáng trên sông. Trong bụi cỏ có ba bốn loại côn trùng cùng nhau kêu, ngược lại làm nổi bật sự yên tĩnh của bờ sông. Tôi ngồi với cậu ta trên bờ đê, trò chuyện trong khi ăn.

Cậu ta vẫn còn cố gắng để tuyên truyền với tôi có bao nhiêu điều tốt đẹp trên thế giới, y học hiện đại phát triển như thế nào. Tôi im lặng nghe cậu ta nói, hỏi: "Khi tôi bị sốt, có phải cậu đã lén hôn tôi không?"

Cậu ta lập tức lắp bắp, nửa câu cũng không nói nên lời. Tôi bật cười, ít nhiều có chút ý đùa giỡn. Tôi ném tàn thuốc xuống sông, chụp lấy mặt cậu ta, đưa khói thuốc qua miệng. Cậu ta ngay lập tức nắm lấy vai và ôm lưng tôi, như thể tôi sẽ bỏ chạy ngay trong giây tiếp theo.

Tôi đưa tất cả khói vào miệng cậu ta, đột nhiên cảm nhận được những giọt nước chảy qua khóe miệng, tôi nhận ra đứa nhỏ đang khóc. Tôi muốn chạm vào đầu cậu ta để an ủi, nhưng cậu ta giữ tôi không chịu buông ra, vì vậy tôi phải hôn cậu ta rất lâu.

Sau nụ hôn đó, Tô Vạn không ngừng nức nở. Tôi không thể nói bất kỳ lời an ủi có hiệu quả nào, tôi vốn định ôm cậu ta vào trong ngực vỗ vỗ lưng, cậu ta lại ngoài ý muốn cố chấp thẳng lưng. Tôi phải ôm vai cậu ta vỗ nhẹ.

Chúng tôi ngồi dưới ánh trăng trong một thời gian dài, cái chết như say rượu từ từ rút đi năm giác quan của tôi. Tôi dần dần không còn sức lực, nằm trên đùi Tô Vạn, nhìn mặt trăng trên đầu rồi nhắm mắt lại.

Cuối cùng tôi nói với cậu ta, "Ngủ ngon."

Trước khi ý thức biến mất hoàn toàn, tôi nghe cậu ta nói với tôi ba từ.


----------------

Tác giả: Tề Yểu

Nguồn: https://moyisunhappy.lofter.com/post/1cb7d1b8_1cb584c61

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro